Bước từng bước xuống cầu thang mà đầu hắn cứ miên man suy nghĩ mãi về chuyện ban nãy, tay bất giác sờ lên má, khóe môi không tự chủ vẽ lên nét cười. Rảo bước từ tầng ba xuống bếp, mặt hắn không thể giấu nổi sự vui vẻ xen lẫn…..hạnh phúc (!) Thiên Lam đang ngồi dưới bếp uống nước trái cây và nói chuyện với dì Lục cũng không thể không để ý, liền cất tiếng hỏi con trai
-Đình Đình…? Có chuyện gì vui sao con?
Hắn lúc này mới để ý đến sự có mặt của mẹ trong bếp, vội lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, bất cần đời của mình
-E hèm…! Con đâu có!
-…………
Thiên Lam nhìn chằm chặp con trai với ánh mắt dò xét một hồi, rồi bất giác mỉm cười
-?
-Gì vậy mẹ?! Sao nhìn con ghê thế?!
-Không có gì! Haha….
-Mẹ cười gì vậy?!
-Haha. Mẹ cười vì mẹ vui thôi con…! – Hắn đâu biết rằng mẹ hắn đã nhìn ra chút gì đó thay đổi ở con trai mình, mặc dù chỉ là chút ít thôi, bà vẫn nhận ra, vì…..
-“Mẹ là mẹ của con mà….!”
-……
*nhăn mặt*
-Mẹẹẹẹẹ!!!! – Vũ Đình nũng nịu ngân dài tiếng “Mẹ”
-Chuyện gì nào?!
-Sao mẹ lại cười?! Trông mặt con buồn cười lắm phải không?! Hay là mặt con có dính gì đấy?! – Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ má – Đâu có gì…?!
-Ừ….! – Thiên Lam vẫn cứ tủm tỉm cười
-Vậy thì chuyện gì cơ chứ?!!! Mẹ!!!! Con giận đấy! Giận thật đấy!!! – Hắn phồng má nói. Nói rồi lại khoanh tay quay mặt sang chỗ khác. Mẹ hắn nghe vậy thì thôi không chọc con nữa, xuống nước dỗ dành
-A…Đình Đình của mẹ…con giận mẹ đấy à…?!
-Hứm!!
-Mẹ xin lỗi mà….con đừng giận nữa…!
-Con không biết!
-Thôi mà con trai….! Ai lại trẻ con như thế chứ…?!
-Không!
-……
-Thật ra thì…… – Mẹ hắn ngập ngừng, hắn nghe đến đây thì vểnh tai lên (!) – Con phải tự biết chứ!
-Biết gì cơ?! Con không biết!
-Con……có một chút…..gọi là thay đổi…!
-Thay đổi sao?! Con sao?! – Hắn ngạc nhiên
-Ừ! – Thiên Lam gật đầu
-Thay đổi gì chứ mẹ! Con vẫn vậy mà…!
-………..
-Đến một lúc nào đó……con sẽ biết…!
-……..
-Thôi nhé! Không được giận mẹ nữa đâu đấy!
-……………
Thiên Lam chẳng nói chẳng rằng, từ phía sau chồm người tới, hôn một cái vào má phải rồi kéo ghì người hắn vào lòng, bảo
-Mẹ yêu con…!
Về phần hắn – trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ hai má đã nhận được liên tiếp hai nụ hôn, một của Bảo Di bên má trái, một của mẹ bên má phải, kèm theo đó là những lời dỗ dành, hắn không thể không nguôi ngoai; trong lòng lấy làm hả hê lắm (!) Ôm lấy cánh tay đang ôm cổ mình, hắn quay đầu hôn đáp trả nụ hôn vừa nãy vào má mẹ mình
-Con cũng yêu mẹ nhất nhất…!
-A….Bảo bối của mẹ….cám ơn con…!! –Mẹ hắn vui lắm, hạnh phúc lắm khi nghe được những lời đó từ con trai mình. Có người mẹ nào mà lại không vui khi nghe con mình nói vậy chứ!
-Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?
-…..Khi sáng mẹ có ghé nhà mẹ hai con, ở đấy đến gần trưa thì mẹ về nhà luôn, không đến cửa hàng nữa…!
-Vậy ạ….. Mẹ hai con…vẫn khỏe chứ…?! Còn…Bảo Dương…? – Thái độ của hắn không khác gì so với mẹ khi nhắc đến gia đình bên ấy
-Cả hai….đều chẳng ổn tí nào…! – Thiên Lam lắc đầu, giọng buồn hẳn. Vũ Đình chỉ nhìn mẹ không nói gì, trong lòng cũng buồn không kém
-Thôi, ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa….! – Mẹ hắn lên tiếng – Hôm nay vẫn là bí ngô cho con nhé?!
-Bí ngô ấy ạ?! – Mắt hắn sáng rỡ lên – Vânggg!!!!
-Chỉ chờ có thế là giỏi! – Thiên Lam véo mũi con
-Hìhì…
-Phu nhân, chủ tịch về rồi ạ! – Chị Lý từ nhà ngoài đi vào và nói
-Vậy à… – Mẹ hắn vừa dứt lời thì ba hắn cũng vừa vào đến bếp. Thấy hai mẹ con, ông lém lỉnh nói
-Chào hai đồng chí…!!!
-Haha…Anh thật là…!
-Ba về ạ!
-Ừ. Hai mẹ con đang làm gì vậy?!
-Em định giúp dì Lục làm bữa tối. Anh muốn ăn gì?!
-Ừm…… – Ông nghĩ ngợi – Canh tương!
-Được thôi…!
-Vũ Đình, lâu lâu mới có dịp, cha con mình lên lầu thay quần áo rồi xuống phụ mẹ nhé?!
-…………..
-Vâng…!
-Đi nào con trai! – Vũ Hoàng quàng tay qua vai , kéo hắn lại đi cùng; vừa đi vừa nói
-Chà chà….! Con trai ba lớn vậy rồi sao? Cao hơn cả ba rồi đấy!
-Ba à, con chính xác là 1m87 đấy! Ba chỉ 1m76 thôi, thấp hơn con là phải rồi!
-Ừ, haha…… – Ông cười – Con được cái mã đẹp trai, gia đình lại khá giả, còn cái khoản học…..sao con không lo đi, hả?
-Uầy…..ba….đừng nhắc nữa mà….! Cứ nhắc tới chuyện học là con phát ngấy lên rồi đây!
Cốp! – Ông cú cho hắn một cái rõ đau
-Cái thằng này…!
-Ui…đau con..! Ba làm gì vậy?!!
-Không lo học hành đến nơi đến chốn, sau này làm sao ba có thể yên tâm mà giao cái sản nghiệp này cho con cơ chứ?!
-Thì ba giao cho Lâm Thy tiếp quản đi! – Hắn bĩu môi – Chị ấy đủ năng lực hơn con đấy!
Cốp!
-Ui da…!!! Lại nữa! Sao ba cứ đánh con hoài vậy?!
-Nói năng thế mà nghe được à?!! Thy Thy con bé nó không chịu đâu, nó đã nói với ba là phải giao lại công ty cho con; nếu cần, nó chỉ có thể góp sức duy trì công ty giúp con chứ nó không muốn tiếp quản S.A!
-S.A là gì?!
-Á cái thằng này!!! Ngay cả tên viết tắt của công ty mà con cũng không biết sao hả??!!
-Con không biết thật mà!
– Ôi trời ơi! S.A là Sun Apperel đấy ông tướng!!!
-À….ra vậy….!
-A….! Ba muốn phát điên với con rồi….!
Hắn chỉ lè lưỡi không đáp. Thực ra thì hắn có ham hố gì ba cái chuyện ở công ty đâu! Cứ nhìn ba hắn đấy, suốt ngày cứ làm việc làm việc làm việc…..chả có thời gian nghỉ ngơi gì cả! Mà đâu phải chỉ có bấy nhiêu, còn phải đối đầu với mấy cái lão già ranh ma nữa! Tiếp quản cái công ty ấy chỉ có nước tổn thọ! Thôi thà cứ làm thường dân mà sống có phải hơn không!
-Cháu chào chủ tịch! – Tiểu Di vừa xuống đến lầu hai đã gặp hai cha con hắn, liền cúi đầu chào Vũ Hoàng
-À…Bảo Di đấy à?
-Vâng! Chủ tịch vừa mới đi làm về ạ?
-Ừ! Còn cháu? Định xuống dưới nhà sao?!
-Vâng! Cháu định xuống giúp dì Lục một tí….!
-Ừ! Vậy cháu xuống trước đi! Ta và Vũ Đình sẽ xuống sau!
-Vâng ạ…! – Nó cúi đầu rồi đi xuống nhà, làm ngơ luôn hắn
-“Á cái con bé này! Vừa nãy còn hôn hôn hít hít mà giờ lại làm ngơ mình sao?!”
Nhìn thấy hắn đang nhìn chòng chọc vào nó, Vũ Hoàng thắc mắc lên tiếng
-Có chuyện gì à?!
-……..
-Không ạ!
-Vậy nhanh đi, mẹ con đang chờ ở dưới!
-Con biết rồi! – Hắn đáp rồi quay trở về phòng mình………….
…………………
………………………….