Tiểu Ninh ăn cơm xong, liếc nhìn đồng hồ đã 1 giờ chiều. Cô nhanh tay dọn dẹp chén bát. Lúc nhìn lên phòng khách, cô nghe tiếng con nhỏ kia thở dài.
“Lục Minh, cậu đi đâu lâu thế?”
“Cậu ấy còn lâu mới về!”
Nghĩ lại thấy cũng tội. Con người ta dù gì cũng là con gái. Đã vất vả đến thăm. Còn bị Lục Minh cho leo cây. Đã vây, cô còn bắt tay với gã trai bạc bẽo kia đi lừa người. Thật chả ra làm sao cả!
“Chị uống nước không?”
“Cho chị ly!”
“Chị chờ chút!”
Tiểu Ninh quay ngược xuống phòng ăn, thương tình rót ly nước mang lên. Nhân tiện bê luôn đĩa xoài mà Lục Minh đã gọt sẵn để trong tủ lạnh.
“Chị ăn đi!”
“Cảm ơn em gái!”
“Chị tên gỉ?”
Tiểu Ninh nhận thấy rằng, muốn lan tin tức cho người khác biết. Thì ít nhất phải nắm được danh tính nhân vật chính.
“Vương Tiểu Quỳnh.”
“Cái gì? Tiểu…Quỳnh á?”
Tiểu Ninh giật mình với tiếng: Tiểu.
“Đúng rồi! Nhóc thấy tên chị có đẹp không?”
“Tạm!”
“Xí, nói không phải khoe với nhóc chứ. Lục Minh thích tên chị lắm á!”
Gì đây nữa trời! Kể chuyện tình yêu giữa hai người à? Có phải chị muốn nói: Hắn yêu người rồi yêu cả cái tên luôn không?
Mà hai người yêu nhau thì có liên quan gì đến tui. Tui không rảnh ngồi đây để ăn ngược!
Tiểu Ninh ôm cục tức muốn đứng dậy bỏ đi. Thì nghe con nhỏ kia hỏi.
“Mà nhóc là gì của Lục Minh z ọ..!”
“Chị!”
Ở chỗ trốn cách đó không xa. Lục Minh đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe con nhỏ xưng tiếng chị. Tự nhiên…sặc nước miếng.
“Hụ…hụ…”
Cậu đưa hai tay bụm lấy miệng. Lại sợ chưa chắc nên dứt khoát úp mặt vào… tủ đồ. Thầm chửi Tiểu Ninh mấy vạn lần.
“Là chị họ sao?”
“Có thể coi là vậy!”
“Thế, em cũng phải gọi là chị thôi!”
“Tùy!”
Tiểu Ninh khẽ nhếch môi khinh thường. Người gì đâu mà mê trai quên thể diện!
“Thế…em mày quen Lục Minh nhà chị lâu chưa?”
“Tính ra cũng…mười bảy năm rồi á chị!”
“Mười bảy năm!”
Không phải chứ? Hắn mới học lớp 9. Kiếm đâu ra mười bảy tuổi? Cô đem thắc mắc hỏi kẻ đầu sỏ kia.
“Em mày có nhớ nhầm không?”
Chứ chị mày ở bên cạnh Lục Minh. Ăn cơm cùng Lục Minh. Học chung cùng Lục Minh. Ngủ chung cùng Lục..Ý lộn, ngủ chung nhà với Lục Minh mười lăm năm rồi đó. Từ ấy đến giờ, chị mày có nghe nó nhắc đến Tiểu Quỳnh, Tiểu Thủy gì đâu?
“Chị không tin? Để em kể cho chị nghe…”
Trốn nhiêu đó cũng đủ rồi. Nếu mình mà còn ở trong đây, những ngày tháng sau này sao bình yên mà sống. Phải chặn miệng con nhóc thối nhiều chuyện kia mới được!
“Hi, Tiểu Quỳnh!”
“Lục Minh!”
Tiểu Quỳnh mừng rỡ chạy thẳng tới nhào luôn vào lòng Lục Minh.
Cùng lúc bốn con mắt như tia chớp bắn thẳng vào nhau.
Tiểu Ninh thoáng sững người. Mà Lục Minh cũng bối rối, khó xử không kém. Hai người dùng mắt chất vấn nhau.
Tiểu Ninh: Lục Minh cậu là..đồ… phản bội!
Lục Minh: Oan cho tui quá Tiểu Ninh!
Tiểu Ninh: Chứng cứ rành rành thế kia! Oan ức nỗi gì?
Lục Minh: Oan thật mà!
Tiểu Ninh: No, no..tui không tin ông nữa!
Tiểu Ninh ném cho Lục Minh ánh mắt giết người rồi quay mặt đi luôn ra cửa.
“Ấy, ấy,…Tiểu Ninh!
“Im miệng! Cấm ông gọi tên tui!”
Có một Tiểu Quỳnh mười bảy năm, thì hà cớ gì muốn có thêm một Tiểu Ninh mười lăm năm nữa?
Lục Minh, cậu đừng có mơ!
Cô dứt khoát phủi tay về nhà ngủ. Trước khi đi còn không quên liếc nhìn Lục Minh, làm mặt quỉ tặng hắn.
Lục Minh thấy vậy, cậu không những không giận. Mà ngược lại, còn thấy vui, thấy ấm áp. Qua ánh mắt con nhỏ, cậu biết rất rõ một điều: Tiểu Ninh cũng để ý đến cậu!
“Sao, ôm đủ chưa?”
Tiểu Quỳnh lắt đầu.
“Mau buông ra!”
Nó lại lắt đầu.
Lục Minh hết cách bèn đưa tay gỡ hai cánh tay đang ôm như gọng kìm của Tiểu Quỳnh. Sau đó thô bạo kéo cô ta đến chỗ ghế salon.
“Cậu ngồi đi!”
“Lục Minh, tớ nhớ cậu!”
Khi Tiểu Quỳnh nói câu đó, ngoài cửa chợt có tiếng động. Lục Minh tinh mắt liếc qua. Thấy một cái bóng nhỏ nhắn đang chạy nhanh thục mạng.
Lòng cậu chợt thấy lo.
“Lục Minh, cậu có nghe tớ nói không đó?”
Thấy cậu ta cứ chằm chằm nhìn ra cửa, Tiểu Quỳnh sốt ruột hỏi lại.
“Cậu về đi!”
“Cái gì?”
“Tôi nói cậu về đi!”
“Nhưng tớ mới đến! Tớ muốn chơi với cậu!”
“Xin lỗi, bây giờ tớ bận!”
“Vậy tớ ngồi đây chờ cậu!”
“Không được!”
Lục Minh hung dữ nhìn Tiểu Quỳnh. Không cho cô ta có cơ hội để thương lượng.
“Tớ biết rồi!”
“Cảm phiền không tiễn!”
Tiểu Quỳnh ấm ức, không cam lòng dậm chân dậm cẳng bỏ đi. Ra đến cửa, cô ta còn quay lại hứa hẹn.
“Chiều tớ lại qua thăm cậu!”
“Không cần đâu!”
“Nhưng tớ cần!”
Lục Minh nghe vậy quay lưng bỏ đi. Ý khước từ hiện rõ.
Tiểu Quỳnh thấy vậy không buồn. Cô còn nở nụ cười vui vẻ, đưa tay vẫy tạm biệt theo bóng lưng đã khuất: Để xem, cậu trốn được tớ bao lâu!
Một cô gái xinh đẹp như Tiểu Quỳnh ta đây. Một tiểu thư khuê các, con nhà tỉ phú. Người mà được ta để mắt đến là có phước ngàn kiếp. Thế nên, Lục Minh, cậu đừng có mà xem thường!
Còn nữa, cậu đừng tưởng tớ không thấy, cậu thích cái con nhỏ Tiểu Ni, Tiểu Ninh gì đó. Hứ, nói cho cậu biết: Lục Minh cậu là người của Tiểu Quỳnh tớ! Cậu đừng mong thoát khỏi!