Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 197: Cả thế giới đều được, riêng anh thì không!



Buổi sáng hôm qua, Vũ Minh Tân nhận được thông báo từ Phương Hoa, nói rằng Huỳnh Giai Mẫn đã quyết định đóng cửa tiệm hoa một thời gian, cho nên anh không cần phải đến đưa đón cô đi làm nữa. Sẽ không có gì nếu như sáng nay bà Huỳnh gọi đến, bà nói Giai Mẫn phát sốt từ hôm qua, thế nên Vũ Minh Tân đã tranh thủ tan làm sớm một chút để đến Huỳnh gia.

Anh có nghe bà Huỳnh nói, bạn thân Tiểu Tuyết đã đến được một lúc lâu, Vũ Minh Tân có quen biết người này, là bạn thân của Giai Mẫn từ khi học trung cấp, cô này tính tình rất nóng, anh đi lên phòng cô, tay vừa đẩy cánh cửa ra một chút đã nghe thấy giọng nói vang vang.

“Giai Mẫn cậu trong chuyện gì cũng rất lý trí nhưng hễ mà đụng đến tên khốn họ Vũ đó là cứ như rằng cậu bị mất não, mặc cho anh ta coi thường, anh ta có mạc sát cậu cỡ nào cũng im lặng à? Mà cậu làm cái gì nên tội phải chịu như vậy? Cậu định chọc điên tớ phải không?”

Tay anh ngừng lại, giọng nói đùng đùng nổi khí đó chắc chắn là của cô nàng bạn thân, theo trí nhớ của anh, cô bạn Tiểu Tuyết này tính khí vô cùng nóng nảy.

“Chuyện này khi nào khoẻ tớ sẽ nghĩ kĩ lại, bây giờ không suy nghĩ được gì cả.”

“Hừ, chuyện gì cũng giải quyết được chỉ mỗi chuyện với hắn ta là cậu chẳng ra làm sao.”

Thật dễ dàng để xác định “Tên khốn, hắn ta” kia là Vũ Minh Tân, anh đẩy ra cánh cửa, trên tay còn cầm theo một túi giấy màu nâu, tựa người vào cánh cửa bật ra giọng nói băng lãnh “Hai người đang nói tôi thì phải?”

Huỳnh Giai Mẫn hướng nhìn anh, nhanh chóng cô xoay mặt đi, nhìn bạn thân nói khéo “Hôm nay đến thăm vậy được rồi, cậu về sớm đi.”

Nếu để Tiểu Tuyết ở lại cùng Vũ Minh Tân, với tính tình nóng vội của Tiểu Tuyết e là sẽ có chuyện. Tiểu Tuyết đơn nhiên nhận ra ý tứ của Giai Mẫn, cô cũng chẳng muốn nán lại để hít cùng bầu không khí với thối tha nam nhân này, đứng dậy cầm túi xách “Ráng khỏe lại, hôm khác tớ lại đến.”

“Ừm” Huỳnh Giai Mẫn vẫy vẫy tay, đôi mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Tuyết đi đến cánh cửa phòng, trước khi lướt qua Vũ Minh Tân, Tiểu Tuyết dừng lại một vài giây, nét mặt hiện ra đầy mùi khinh bỉ, nhếch môi khinh thường Vũ Minh Tân, sau đó mới chính thức lướt qua anh.

Vũ Minh Tân không để ý nữ nhân kia, người anh chú ý lúc này là cô gái ngồi ở sofa trong bộ quần áo ngủ vải lụa màu trắng họa tiết gấu xám, đi đến sofa, đặt túi màu xuống bàn trà biểu thị nó giành cho cô. Giai Mẫn nhìn thấy logo hình chú mèo đen thân thuộc, là từ tiệm đồ ngọt mà cô yêu thích.

Anh vẫn còn nhớ tiệm bánh ngọt cô thích sao? Tò mò không biết thứ gì bên trong, túi bánh nhỏ này không giống như chưa một chiếc bánh, mắt đẹp hạ xuống, có phần ngây ra, quả tim thình thịch hai nhịp thật mạnh. Có phải bên trong chứa kẹo dẻo hay không?

Cô rất thích kẹo dẻo của tiệm bánh mèo đen này, đặc biệt vào những lúc bị bệnh, bị lạt miệng nên mỗi khi bệnh anh sẽ mua kẹo cho cô ăn lấy lại vị giác, năm sáu năm trước là như thế. Đến bây giờ anh còn nhớ sao?

Thói quen ăn kẹo dẻo khi bệnh này đến nay dường như đến chính Giai Mẫn còn quên mất, anh lại nhớ sao? Huỳnh Giai Mẫn thẫn thờ, loạt hình ảnh hạnh phúc đến xuyến xao của mấy năm trước ùa về, sưởi ấm trái tim đã bị anh giẫm nát mấy hôm nay. Rõ ràng rất ghét anh của hiện tại, nhưng chỉ một chút ôn nhu ít ỏi này liền làm cho cô cảm thấy thoải mái, cảm giác như được xoa dịu lại những đau đớn mà chính anh gây ra.

Anh ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tiểu Tuyết, sofa đối diện cô, vẫn như vậy khinh thường giọng nói lặp lại câu nói vừa rồi của bạn thân cợt nhã “Không làm cái gì nên tội, thanh tâm băng khiết quá.”

Huỳnh Giai Mẫn đang ngẩn ngơ trong ấm êm xoa dịu, một câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, đánh tỉnh hoàn hồn khỏi ôn nhu tự tưởng tượng kia, rũ xuống mi mắt, nuốt xuống ngụm ảo vọng, cánh mũi cay cay, thật khó để cất ra giọng nói.

“Thế… Em đã làm gì sai?”

“Chuyện em làm em còn không biết đi?” Vũ Minh Tân vặn ngược lại câu hỏi, cảm thấy buồn cười mạc nhã “Hay là bê tha quá quen rồi nên chẳng thấy bản thân sai nữa?”

Đúng vậy, cô không cảm thấy mình sai chỗ nào cả?

“Hai năm trước cậu còn có thể cãi ba mẹ từ bỏ học y để chạy theo đam mê mở tiệm hoa thì cớ gì không dám cãi lại hắn?”

Đâu đó trong tâm trí cô vang lên câu nói đầy trách móc của Tiểu Tuyết, rất đúng, bao năm trước cha ngăn mẹ cản đến như thế nào, cô vẫn có thể bỏ ngang việc học y để chạy theo mong muốn của mình. Bao năm qua sống trong ung dung tự thỏa làm những gì bản thân muốn thế thì vì sao lúc này phải cam chịu? Cãi được ba mẹ thế thì anh có là gì?

Anh chế giễu, chỉ thấy cô im lặng cúi đầu, mái tóc dài xinh đẹp bao bọc lấy hai vai nhỏ, đôi mi rũ xuống lộ ra cong dài mềm mại. Xương mũi thẳng tắp thanh tú đến đường cong trên đôi môi hồng hồng cuốn hút, có phần tái đi vì đang bệnh, đôi mắt đen tròn đăm đăm vào hư không trên bàn trà như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngắm nhìn từng chuyển động xinh đẹp đến từng cái chớp mắt, cau mày.

Anh đã rõ vì sao bao năm qua anh vẫn thương nhớ người này, trong số những cô gái anh gặp qua, nét đông á ở thành phố S này đến nét đẹp tây âu ở đất Anh, chẳng có bất kì một ai có thể xinh đẹp qua người trước mặt. Trong mắt anh, Huỳnh Giai Mẫn luôn có một sức hút lạ, đến mức anh chẳng cảm giác được bất kì sự xinh đẹp nào khác, chỉ luôn hướng nhìn về cô. Mấy năm trước, khi hai người yêu nhau, anh có thể vì cô làm mọi thứ, cưng chiều cô hệt như công chúa, nâng niu như bảo vật, lúc đó chỉ cần Huỳnh Giai Mẫn nhăn mặt một chút anh đã lo lắng sốt soắn.

Huỳnh Giai Mẫn đăm chiêu trong suy nghĩ, cũng cảm giác được đối phương đang nhìn cô chằm chằm, đôi tay đan vào nhau, mười ngón tay đan xen, nuốt xuống ngụm lo lắng. Có lo sợ một chút, nhưng có cơn sốt nóng trong người đánh vào đầu, tâm trí cô không tỉnh táo tiếp thêm một chút gan mật, ngước mặt lên nhìn người đàn ông đối diện, miệng khô lưỡi đắng nuốt nuốt hoảng sợ, trong đầu có câu thần chú thôi miên tâm trí “Không gì phải sợ, ba mẹ còn không thể ngăn cản thì anh có là gì?”

“Em… Muốn hủy hôn” Bật ra giọng nói nhẹ, Vũ Minh Tân đang chìm đắm ngắm nhìn cô, lập tức lạnh mặt, giống như khó tin vào những gì nghe được “Hủy hôn? Em có kết kết cuộc của việc này không?”

“Biết chứ” Huỳnh Giai Mẫn khó khăn gật đầu, tâm trí vì cơn sốt bắt đầu hồ đồ, vì cơn sốt hành hạ đôi mắt sớm sưng đỏ, cả mũi đều nghẹt cứng lại hơi thở nóng rực, cả gương mặt đỏ bừng với nụ cười khổ sở bất lực, đâu đó nơi ánh mắt hiện lên sự cứng đầu, nói rằng cô chẳng bao giờ khuất phục.

Huỳnh Giai Mẫn từ trước đến bây giờ, không bao giờ khuất phục điều gì cả, với ba mẹ đã không, anh càng không!

“Anh muốn gửi cho ai thì gửi, cho ba mẹ hay đăng lên mạng xã hội đều được, chỉ cần hủy hôn thì anh muốn làm gì cũng được.”

Anh càng muốn kết hôn để lăng nhục cô, cô càng không kết hôn.

“Cả thế giới này có phỉ bán, chê cười em cũng không đến lượt anh, thà rằng mọi người chê cười còn hơn là anh khinh miệt, anh hiểu không? “

Đơn giản một điều, cả thế giới này khinh thường cô có thể chịu đựng vì cô không quan tâm họ nghĩ gì, riêng một mình anh xem thường, cô sẽ không chịu đựng được, bởi vì từng ấy năm qua, anh là người cô yêu đến tâm tàn thân phế chờ đợi.

Cả thế giới có thể xem thường Huỳnh Giai Mẫn, riêng Vũ Minh Tân thì không!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.