Phương trong hương thơm, lời hoa tiếng đẹp, Can Phương chỉ đến những con người đức hạnh, tốt đẹp. Hoa biểu thị sự tinh túy, xinh đẹp, thuần khiến, tên của cô mang âm sắc nhẹ nhàng, êm dịu như cách người ta thốt lên.
“Phương Hoa.”
…
Đình Nghiêm đứng trước mặt Phương Lão, báo cáo tình trạng công việc hôm nay “Phía bên La thị vẫn chưa có động thái xấu với Trịnh thị, truyền thông vẫn đang rất ồn ào, lúc này nên bắt cô Lâm hay là…”
“Vẫn chưa” Phương Lão nhếch môi, vụ gây rối hôm nay vô cùng ưng ý ông, gương mặt vô cùng thoả mãn “Vẫn chưa phải lúc, phải đợi đến lúc mọi chuyện rối tung lên, khi ấy nó sẽ rất lơ là, vừa bắt được họ Lâm lại vừa bắt được một họ Trịnh bé nhỏ.”
“Nói thử xem, nếu thằng khốn đó biết con gái bé bỏng bị bắt đi, chắc hẳn sẽ rất đau lòng” Ông haha cười, gương mặt đầy mùi hiểm ác mang theo sát khí tối đen.
Con gái sao? Trên gương mặt Đình Nghiêm hiện ra đắng đo, buổi chiều, khi quan sát tình hình trước Trịnh thị, cậu có nhìn thấy một bóng dáng người quen quen dắt theo một đứa bé. Để xác thực, Đình Nghiêm bám theo vào tận quán coffee, nhìn xa xa trông quen mắt, đến gần lại càng rõ ràng hơn.
Chính là Phương Hoa, và con bé bên cạnh, chắc hẳn là con gái, cũng như là con gái của Trịnh Thành Dương. Nhìn cô yêu thương con bé như vậy, lão lại muốn hại đứa nhỏ sao? Chần chừ suy nghĩ, tốt hơn vẫn nên cho lão biết.
“Tôi có cái này, chắc hẳn ông sẽ không thích” Cậu Đình giơ ra điện thoại đã mở sẵn hình ảnh được chụp.
Nghe chuyện không thích, Phương Lão nghi ngờ, mày nghiêm mắt lườm nhận lấy điện thoại. Nhìn vào trong màn hình, đôi mắt ông lập tức trừng to lên cả kinh, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến gân xanh đều nổi thành sợi.
…
Cuối hạ sang thu, về đêm đã có những cơn gió lạnh, tàn cây cành lá bên ngoài sắp ngã sang màu vàng cam già úa sau một mùa hè nắng cháy. Nằm trong vòng tay ấm áp, mùi hương ngọt ngào phát ra từ lòng ngực vững chắc xoa dịu Phương Hoa, chỉ ước không cần phải thức dậy để kéo dài thời gian này.
Bỗng chuông cửa reo lên, đánh tỉnh những con người mơ mộng, Phương Hoa mơ màng nhìn đồng hồ treo tưởng, chỉ mới gần sáu giờ sáng, ai lại gọi cửa vào lúc này? Thêm một hồi chuông cho biết sự gấp rút, Phương Hoa bật dậy, đầu bù tóc rối, mắt mở không lên, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ rất say mê, cánh môi hồng hạnh phúc nâng lên.
Lật đật đi xuống giường tiến ra bên ngoài, vừa đi vừa vuốt vuốt lại mái tóc, thầm nghĩ trong đầu, có lẽ là bác bảo vệ hoặc là bác lau công có chuyện gì đó, mới gọi cửa sớm như này, tuỳ ý mở chốt, đẩy ra cánh cửa. Xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là hai người mà Phương Hoa suy nghĩ, Phương Lão với gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt ông mở to đỏ ngầu giống như tức giận.
Sự xuất hiện bất ngờ, đánh tỉnh Phương Hoa, vội vàng hỏi “A… Cha… Cha đến có chuyện gì vậy?”
Phương Lão nghiêm mặt, hoàn toàn không đáp, bước chân tiến vào bên trong căn hộ.
“Cha…” Phương Hoa vội kéo lại tay ông, gương mặt hoảng hốt càng làm Phương Lão thêm phần khẳng định, ông rút mạnh tay ra khỏi Phương Hoa, bước chân uy mãnh từng bước sảy dài hướng về phòng ngủ của cô.
Phương Hoa như con rối nhỏ chạy theo phía sau ông, có ngăn cản cách mấy ông vẫn thẳng thừng tiến về phía phòng ngủ. Đến trước cửa, Phương Hoa bật hết tốc độ chạy đến chặn lại phía trước cánh cửa, gương mặt trắng bệch đi “Cha…”
“Nó ở đây phải không?” Ông lạnh giọng, Phương Hoa căng thẳng đến la ba lấp bấp đi “Dạ? Nó… Nó nào? Cha… Cha nói cái gì vậy?”
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi, lúng túng che dấu kia đã cho ông câu trả lời, Phương Lão thất vọng thả ra một hơi lạnh lẽo “Còn có thể là ai ngoài thằng khốn họ Trịnh?”
“…” Phương Hoa mím chặt cánh môi, cả cơ thể áp vào chặt vào cánh cửa phía sau, che đậy cánh cửa tránh khỏi sự xâm phạm của cha “Chuyện… Chuyện này mình ra ngoài trước nói nha.”
“Không cần, con tránh qua một bên” Ông lớn giọng, đến Phương Hoa giật mình vai co rút một phát, ông giơ ra bàn tay bắt lấy bả vai Phương Hoa muốn kéo sang một bên. Cô lại trì người áp chặt vào cánh cửa không một nhút nhít, đôi mắt đầy khẩn cầu.
“Không được, cha không được vào” Anh và cha gặp nhau, chắc chắn sẽ không tốt.
Không kéo được cô, Phương Lão phát cáu, bàn tay to vung lên, Phương Hoa nhanh chóng nhắm chặt mắt, đầu nhỏ rụt lại sợ phải đón nhận cái đánh kia. Phương Lão lại không ra tay, bàn tay vung lên dừng lại trong không khí, ông tức giận quát lên.
“Chẳng phải cha đã nói là cắt đứt với nhà họ Trịnh đó, tại sao con không nghe lời?”
Còn cả chuyện hẹn hò với luật sư Vũ, đều là qua mặt ông để lén lút với họ Trịnh, càng ngày càng không ra thể thống gì.
“Cha không thể can thiệp vào chuyện của con” Không nhận thấy cái đánh, Phương Hoa mở mắt, ông chỉ đang vung tay trong không khí, cô hướng ông, mạnh dạng bộc bạch “Đây… Đây là gia đình của con.”
Chát.
“Vậy cha là cái gì của con? Cha không phải gia đình của con?” Ông khó chịu quát lên.
Lời nói vừa dứt, gương mặt kiên định nghiêng sang một bên, gò má rát bỏng đến từng lớp da tất thịt, cơn đau buốt đến tê tê khoé môi, buốt lạnh hàm răng. Phương Hoa khó khăn lắm mới xoay mặt lại, một bên gò má đỏ ửng dấu bàn tay, giọng nói run rẩy mềm nhũng vẫn kiên quyết cứng đầu “Cha không… Không có quyền, đây là cuộc sống của con.”
“Phương Hoa con dám?!” Bàn tay ông lần nữa vung lên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Phương Hoa bị doạ, nhưng vẫn không nhút nhích, đứng yên ở trước cửa, bảo vệ cánh cửa này.
“Mình ra ngoài nói chuyện đi…” Cô khẽ bảo, phần gò má tê dại, khéo mắt cay cay đỏ hoe, từ nhỏ đến giờ cha chưa bao giờ động tay động chân với cô, cho đến khi ông trở về sau mấy năm sống ẩn danh, ông giống như người khác, số lần đánh cô bắt chợt đếm không hết “Cha đừng như vậy…”
Lão Phương trừng lớn mắt, chống đối khiến ông khó chịu, ông muốn đi vào nghiến răng ken két “Sao con không chịu nghe lời cha hả? Con muốn chọc cha tức chết phải không?”
“Con…” Phương Hoa biết nói cái gì đây, đầu óc cô trống rỗng đi, chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là ngăn cản ông đi vào. Hai tay run rẩy nắm lấy bàn tay ông, thành khẩn cầu xin “Cha đừng giận, chuyện này từ từ chúng ta giải quyết được mà.”
“Giải quyết cái gì với họ Trịnh kia? Con muốn cha thuận ý cho hai đứa?” Phương Lão siết chặt bàn tay, hầm hừ nghiến răng “Tuyệt đối không, bất kì ai cũng được ngoài trừ nó!”
“Con tránh ra!” Ông vứt tay, lôi kéo cả cơ thể Phương Hoa nhít ra khỏi cánh cửa, cô sợ hãi đến mặt mài trắng bệch, hơi thở vội vàng nắm chặt tay ông hơn cầu xin “Đừng mà, đừng mà cha ơi…”
Trong đó không phải có mỗi một mình anh, còn con gái nhỏ của cô nữa, cảnh tượng cha cô và anh đối mặt, con bé không nên nhìn thấy.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, người bên trong xuất hiện kéo Phương Hoa lùi về sau một bước. Phương Hoa buông ra tay ông, bị kéo về phía sau, một tầm che chắn vững chắc che cô lại, bờ vai vững vàng giấu cô phía sau tấm lưng rộng. Phương Hoa bị doạ đến thần trí đều run rẩy, được anh che chắn, hoảng sợ liền dịu đi phần nào.
Trịnh Thành Dương xuất hiện vào tầm mắt, Phương Lão tức giận càng thêm khí nộ, như trúc dầu vào lửa, giọng nói gầm gừ lửa giận “Mày… Thằng khốn này.”
“Sáng sớm ông gây rối đủ chưa?” Trịnh Thành Dương nâng lên bước chân uy lực, bàn tay kéo Phương Hoa về phía sau lưng mình che chắn, anh cũng chỉ vừa tỉnh giấc, âm thanh thét lớn của ông đánh thức anh, trên gương mặt còn mang theo hơi men say ngủ, tóc vẫn còn rối “Nếu ông đến chỉ để quấy rối la hét như trẻ dậy thì như thế này, tôi sẽ gọi bảo an đón tiếp ông.”
“Mày…” Phương Lão tức giận đến trừng trừng đôi mắt đỏ, liếc mắt đến Phương Hoa phía sau Trịnh Thành Dương một cách hung hăn, nhanh chóng Trịnh Thành Dương che chắn lại Phương Hoa.
“Bây giờ cha cho con chọn, một là đi theo cha hai là chọn nó” Ông đưa ra chọn lựa, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm cô, trong tức giận tuột cùng kia hiện lên trông ngóng câu trả lời của con gái.
Nghe thấy chọn lựa, mắt tròn mở to vào hư không vô định, ngày này… Có phải đến hơi vội rồi không? Phương Hoa như cổ máy cũ kỉ sắp đổ nát, đầu chậm chạm nâng lên nhìn ông, đôi mắt đầy rẫy sự phức tạp.
Trịnh Thành Dương nắm chặt cánh tay cô, khoảnh khắc cô nâng đầu nhìn ông ta, làm cho anh một chút run sợ, sợ rằng cô sẽ lựa chọn ông ấy.
Đôi mi dài cong vút, run run khẽ chớp, nâng lên rồi lại xụp xuống, hệt như một con rối mắc kẹt trong đóng dây nhựa, giọng cô nhỏ đi, nhỏ như âm thanh tiếng muỗi, chỉ vừa đủ để hai người lắng nghe.
“Con không…” Chính là không có lựa chọn nào phù hợp, cha mẹ và chồng con… Làm sao có thể đưa ra lựa chọn?!
“Cha đừng như thế nữa, sao cứ phải phức tạp mọi chuyện lên như vậy? Chúng ta có thể vui vẻ sống cùng nhau mà…”
“Hoang đường!” Phương Lão thét lớn, gầm thét như người mất đi lý trí “Một là con đi theo cha…”
“Cha đừng nói nữa” Phương Hoa cắt ngan lời ông, tâm thất run rẩy đến hai bả vai co rút đi “Con không chọn… Cha đi về đi, hôm khác bĩnh tĩnh mình nói chuyện… Được không?”
Đúng thật là hoang đường, vì đó là hoang tưởng của Phương Hoa, cảnh tượng cha mẹ và anh cùng con gái có thể chung một bầu không khí nồng ấm, cảnh tưởng một gia đình lớn và gia đình nhỏ sum vầy, đều chỉ là hoang tưởng, điều đó giống như luật cấm của cuộc đời cô vậy, nó không bao giờ có thể xảy ra sao?
“Không cần nói, không còn chuyện gì để nói!” Không đôi co nữa, trên gương mặt ông tràn đầy sự thất vọng, thờ ơ lạnh đi.
Lúc này chỉ có một mình Phương Lão, đôi co với cả hai không thuận lợi chỉ càng làm mất mặt hơn, con gái ông căn bản đã không còn nghe lời ông, tiếng nói của ông với cô không còn quan trọng nữa. Thì hãy xem như ông không có đứa con này, nó cũng chết như đứa con lớn rồi. Thật uổng phí ông lo lắng!
Ông nhấc môi khinh mạc hướng về Trịnh Thành Dương “Được lắm, mày cứ chờ đó đi, mày không hóng hách được bao lâu nữa đâu.”
Đắc ý khinh thường, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm Trịnh Thành Dương, đối với đe doạ hùng hôn kia, Trịnh Thành Dương chỉ im lặng hạ mắt như xem trò. Chú ý chỉ đặt ở bé con phía sau lưng anh, Phương Lão xoay người rời đi, liền cảm giác được cô bé phía sau thở phào một hơi.
Anh nhanh vội xoay người lại, hai tay ôm lấy gương mặt cô nâng lên xem xét, một bên gò má đỏ ửng làm cho tâm thất anh phát nhói, quặn thắc đến đầu ngón tay lạnh đi. Chạm lên gò má xinh đẹp đỏ ửng kia, lo lắng hỏi “Có đau không?”
Phương Hoa chúm chím môi cười, lắc lắc đầu ngay “Không đau.”
“Như này mà không đau” Trịnh Thành Dương xót đến ruột gan nhảy loạn, đầu ngón tay cái nâng niu xoa xoa gò má đỏ, bực bội trong lòng thở hắc “Em chỉ để anh bắt nạt thôi.”
Anh trêu, khoé môi hồng nâng lên nụ cười gượng gạo, ngón tay trỏ chỉ chỉ chọt chọt vào lồng ngực anh “Đúng rồi, anh chỉ giỏi bắt nạt em.”
Chọt chọt vào ngực anh, sau đó bàn tay dừng lại nắm chặt áo anh níu lấy, gương mặt cúi xuống giấu đi hổ thẹn trên mặt mình, đầu tựa vào ngực anh, vần trán tựa vào ấm áp vững trải. Đỏ hoe ngấn trên đôi mắt, cay nòng đến thẹn “Em xin lỗi…”
Trịnh Thành Dương vội vàng ôm lấy cô vỗ về, bé ngốc này, rõ là không phải lỗi của cô “Không phải lỗi của em.”
Anh dịu dàng như bông gòn, lòng ngực anh ấm áp như một lò sưởi siêu cấp, giấu đi gương mặt mình vào lòng ngực vững vàng kia. Giọt nước mắt nóng rực thấm ra ngực áo anh, cánh môi hồng mím chặt, trong tâm thất vỡ vũng ra thành từng mảnh.
Không, là lỗi của cô, cuộc đời này… Tồn tại cô đã là một sai lầm.
…
Rời khỏi căn hộ đó, ngồi vào xe của Đình Nghiêm đợi sẵn, Phương Lão như bóng má chìm vào ghế sau. Đôi mắt rực lửa toàn là tơ máu, ông tràn ngập trong hận thù ghen ghét, chắc chắn thằng khốn đó đã mê hoặc con gái ông. Phương Hoa từ nhỏ đều rất nghe lời ông, chỉ có khi con bé bên cạnh thằng khốn đó, cô trở nên ngỗ nghịch, không nghe lời ông.
Sớm thôi, ông sẽ bắt tên khốn khiếp đó trả giá, nhìn chằm chằm vào Đình Nghiêm ở ghế lái. Từng sợi tóc gáy, lông tơ Đình Nghiêm dựng lên, bầu không khí xung quanh ông toàn là mùi ghê tởm.
“Không cần chờ đợi nữa.”
Bỗng nhiên ông lên tiếng, Đình Nghiêm chưa rõ ông đang nói về vấn đề gì, không hiểu nên thắc mắc “Ông đang muốn nói về chuyện gì vậy?”
Còn có thể là chuyện gì? Phương Lão cắn chặt răng, bàn tay siết thành quả đấm to đùng, gân tơ từng sợi hằng lên da thịt “Chuyện Lâm Khả My.”