Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 36: Tâm Dương Ý



Chuyện Phương Hoa bị nhốt ở nhà chính, bà Trịnh sẽ chẳng bao giờ được biết, cả Trịnh Thành Tâm và Trịnh Thành Dương đều tuyệt mật về chuyện này.

Thật ra việc Phương Hoa đi tù, cũng không hắn chỉ là do Trần Nghĩa khởi tố mà có, Trịnh Thành Tâm biết rõ chuyện trả thù của em trai cô, cô cũng nhìn thấy mọi thứ, từ việc Phương Hoa bị bắt nhốt, bị Lâm Khả My căm ghét đánh đập, bị em trai cưỡng hiếp chuốc nghiện đến người than ma khóc.

Có những lần Trịnh Thành Tâm vào phòng Phương Hoa, Phương Hoa ngủ mê sản trên giường, khắp người đều là vết tích.

Một lần vào phòng, nhìn thấy Phương Hoa trong giấc ngủ vô cùng đau khổ bật khóc, đến ngủ cũng không an giấc, hôm đó Phương Hoa sốt li bì. Cô có nghe bảo em trai cô hôm qua có vào phòng, hôm nay Phương Hoa đã bệnh như thế, nhìn Phương Hoa, gương mặt non dại lập tức khiến Trịnh Thành Tâm nhớ đến em gái nhỏ của cô.

Cũng bị Phương Lâm của Phương gia hành hạ giống như vậy, khoảnh khắc ấy, ở vị trí của một người chị.

Trịnh Thành Tâm cảm thấy vô cùng thoả mãn, vô cùng hả giận bởi vì Phương gia đó hoàn toàn xứng đáng bị trả giá. Thế nhưng vẫn là ở vị trí của một người chị có một đứa em gái, nhìn thấy Phương Hoa như vậy, Trịnh Thành Tâm cũng chạnh lòng, không nỡ.

Cuối cùng ngày Phương Hoa tặng Lâm Khả My một nhát dao, Trịnh Thành Tâm cũng ở đó, cũng nhìn thấy, nét mặt đau đớn khổ sở của Phương Hoa khiến cô cực kì nhói lòng, bởi vì nhìn Phương Hoa, lập tức gương mặt Thành Ý hiện lên, gương mặt đau khổ tột cùng của Phương Hoa đó, Thành Tâm sẽ nhìn ra con bé Thành Ý.

Cô không nỡ, dù có hận Phương gia đã cướp đi đứa em và người cha của cô, nhưng cô hiểu rõ là Phương Hoa không có lỗi. Trịnh Thành Dương hận Phương gia, bắt Phương gia trả giá trút giận lên Phương Hoa. Còn cô thì không làm được, cô hận Phương gia nhưng cô không thể ra tay độc ác. Trịnh Thành Tâm chỉ có thể đứng nhìn, đến ngày Phương Hoa ra tay muốn giết Lâm Khả My. Trong đôi mắt hận thù của Phương Hoa cũng chính là đau khổ, mệt mỏi, giây phút ấy, Trịnh Thành Tâm nhận ra ánh nhìn kia của Phương Hoa giống hệt như Trịnh Thành Dương.

Đều là hận thù cũng là khổ sở.

Cô đã nghĩ ra được một cách giúp Phương Hoa rời đi, cũng khiến Thành Dương buông tha Phương Hoa. Cô đã nói với Thành Dương hãy tống tù Phương Hoa, ngày xưa cha bởi vì không chịu được cảnh phải bị tống tù oan mới tự sát, lợi dụng điểm này Trịnh Thành Tâm càng dễ khiêu khích Thành Dương.

Cô cũng hối thúc Trần Nghĩa hãy kiện Phương Hoa, tội án cố ý giết người có thể ở tù từ 12 đến 20 năm và tất cả đã như ý cô.

Có thể đưa Phương Hoa rời khỏi nơi này, cũng có thể kéo Thành Dương ra khỏi cái bóng của thù hận buông tha cho Phương Hoa. Lúc đầu, cô bảo Thành Dương hình phạt cuối cùng của Phương Hoa sẽ là đi tù, 12 năm. Sau khi Phương Hoa rời đi, thì họ Phương và họ Trịnh đến đây là chấm dứt, không dây dưa nữa, hãy dùng thời gian lo làm việc và nuôi dưỡng mẹ Trịnh.

Cô là chị gái, nên đối với Thành Dương cũng là người có uy lực, Thành Dương nghe theo cô, lợi dụng Trần Nghĩa khởi tố tống tù Phương Hoa. Nhưng mức án không phải 12 năm tù giam, trong giây phút quyết định, Trịnh Thành Dương đã gọi điện thoại, yêu cầu hạ mức án chỉ còn 5 năm.

Lúc ấy Trịnh Thành Tâm cũng hiểu được, thật ra Thành Dương cũng giống như cô, hận thù Phương gia, hận cả Phương Hoa… Nhưng cuối cùng họ cũng là những người từng có em gái.

Ánh mắt chạnh lòng khi đè Phương Hoa dưới thân mình, nụ cười chua xót giành cho cô gái đáng thương. Anh hận người con gái này và cho rằng phải hành hạ cô ta đến chết, nhưng người này khiến anh nhớ đến đứa em vô tội, vì vậy mà chẳng bao giờ có thể xuống tay vô tình. Anh cũng chẳng muốn biến mình trở thành Phương Lâm, anh không muốn mình giống như kẻ đã hại chết em gái cho nên đến cuối cùng Trịnh Thành Dương vẫn chừa cho cô con đường sống, đến cuối cùng khi phiên toà đến gần những giây phút quyết định, không thể cầm lòng được mà gọi điện thoại yêu cầu hạ xuống 5 năm.

Tâm Dương Ý.

Nhà họ Trịnh có ba người con, chị gái lớn, em trai thứ và em gái út. Trịnh gia cũng từng là một gia đình vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đó cũng biến mất rất nhanh, bốc hơi như hoá thành làn khói trắng. Tất cả đều là vì người bạn thân của cha, Phương gia, tất cả đều là vì tin tưởng vào bạn bè.

Cha từng tin tưởng Phương gia, giữa Phương lão và cha là tình nghĩa thâm niên, tình nghĩa mà cha Trịnh tin tưởng lại bị đánh bại bởi lòng tham của ông ta, vậy nên mới xảy ra bi kịch không đáng có.

Hận oán rồi lại oán hận, dây dưa đến bao giờ mới dứt. Thế nên bây giờ hắn buông tha cho bản thân mình, không oán hận nữa, hắn cũng buông tha cho Phương Hoa, không giày vò nữa. Trịnh gia đầm ấm tán nát, giờ đây Phương gia hạnh phúc cũng tan biến rồi.

Có vẻ như đến đây đã là kết thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.