Đấu trường bây giờ trở nên sôi động hơn khi mọi người chờ đón trận chung kết diễn ra.
“Sau đây là trận chiến nảy lửa giữa Sói Xám và Phá Thiên.” Giọng người dẫn chương trình vang vọng khắp sân đấu.
Hiểu Minh từ phòng chờ khu A bước ra.
Càng đến gần sàn đấu, khóe mắt anh càng mở to kinh ngạc khi nhận ra dáng người quen thuộc.
Còn Thiên Hạo lại tỏ vẻ vô cùng thích thú.
Khóe mắt anh cong lên như thầm cười khoái chí.
Hai chàng thanh niên anh tuấn đứng hiên ngang trên sàn đấu đưa ánh mắt thắc mắc về phia đối phương.
“Sao cậu cũng ở đây?” Thiên Hạo nhếch miệng ẩn ý cười.
“Không phải chuyện của ngươi.” Hiểu Minh đáp lạnh lùng.
“Nếu liên quan đến tổ chức sát thủ, chắc tôi với cậu có cùng mục đích.”
“Ta cần thắng trận này để tiếp cận với hắn.” Hiểu Minh nghiêm túc.
“Tôi không để cậu thắng dễ dàng đâu.
Dù sao tôi cũng muốn đánh với cậu một trận.” Thiên Hạo lùi ra sau tạo thế thủ vũng chắc.
Ngay sau đó trận đấu diễn ra vô cùng quyết liệt.
Hai bên liên tục ra những đòn tấn công dồn dập.
Trên sàn đấu là trận chiến giữa rồng và hổ.
Một người ra đòn uyển chuyển như loài rồng uốn lượn tung hoành trên bầu trời rộng lớn, lấy nhu chế cương.
Một người lao tới dũng mãnh như chúa sơn lâm vồ mồi, uy lực vô cùng.
Khán giả được xem một trận đấu đẹp mắt như khai thông nhãn quang.
Thế này mới là cao thủ đấu cao thủ.
Không như những trận đánh thô tục trước đây họ từng chứng kiến.
Đẳng cấp cách biệt quá lớn.
Trận chiến cứ thế diễn ra suốt nửa tiếng đồng hồ không phân thắng bại khiến cả hai đấu sĩ đều thấm mệt.
Họ lao vào giữ chặt lấy nhau.
“Tôi có kế hoạch, vụ này làm hai người sẽ dễ thành công hơn.” Thiên Hạo chau mày tỏ vẻ nghiêm túc.
“Kế hoạch gì?” Hiểu Minh liếc mắt nghi ngờ.
“Cậu chịu thua đi.
Về tôi giải thích.”
“Đừng có mà dở trò lừa người!” Hiểu Minh chau mày.
“Tôi biết nơi giam giữ con tin.” Thiên Hạo nhếch miệng.
Hiểu Minh xô Thiên Hạo ra xa.
Anh lao tới tung cú đấm thật mạnh sượt qua tai của Thiên Hạo.
Vì vậy mà anh ăn trọn một đấm vào bụng, ngã quỵ xuống.
“Tôi thua!” Anh hét lớn, ánh mắt tức giận hướng về Thiên Hạo.
“Tôi tưởng cậu đánh thật.
Nên lỡ tay.
Hehe!” Thiên Hạo cười trừ.
“Nhớ giữ lời.” Hiểu Minh nói với một giọng đe dọa.
“Ok.” Thiên Hạo nheo mắt.
Một lúc sau, có một người mặc áo đen đeo kính râm tiếp cận với Thiên Hạo.
“Ông chủ mời cậu ăn tối, lúc 18h00 tối mai tại phòng ăn lớn.” Cả khuôn mặt chỉ có mỗi khóe miệng cử động.
“Tôi biết rồi!” Thiên Hạo thẳng bước bỏ đi.
********
“Cộc Cộc” Hiểu Minh đứng trước cửa phòng Thiên Hạo.
Cánh cửa dần mở ra.
Nhưng người mở cửa không phải Thiên Hạo.
Bảo An mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Hiểu Minh.
“Anh Hiểu Minh.
Anh vô phòng ngồi chơi.
Anh ấy đang tắm.” Giọng cô thánh thót.
“Cám ơn em!” Ánh mắt anh có chút ngạc nhiên.
Chầm chậm nhìn quanh căn phòng phảng phất mùi gỗ đàn hương tìm một chỗ ngồi lý tưởng.
Anh ngồi xuống trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ đen bóng, sạch sẽ.
Bảo An nhanh chóng vào bếp pha cho anh một ly trà hoa cúc giống như cô là chủ nhân của căn phòng vậy.
Nước trà vàng trong tỏa khói mờ ảo, lợn cợn vài bông cúc dại nhỏ nhắn trên mặt nước.
Anh từ tốn nhấp ngụm trà nóng hổi.
Ánh mắt mơ hồ như đang thưởng thức một thứ mỹ vị bồng bềnh cõi tiên.
“Tôi không phiền hai vị chứ.” Anh nở một nụ cười xã giao.
“Dạ không ạ.
Muộn rồi, em cũng đang chuẩn bị về.
Anh ngồi đây chờ anh ấy đi.
Chắc tắm cũng sắp xong rồi.” Bảo An nói với giọng rất tự nhiên, như thể cô đã quen với nơi này rồi.
Cô nhanh chóng vớ lấy túi xách, cúi chào anh rồi ra về.
Hiểu Minh ngồi một mình trong canh phòng lạ lẫm khó tránh khỏi sự tò mò.
Ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên hộp cơm cuộn xinh xắn.
Hóa ra nãy giờ anh đã hiểu lầm Bảo An.
Anh chợt cảm thấy một chút ghen tị.
Anh cũng muốn có người làm cơm cho mình.
Và người xuất hiện trong trí tưởng tượng của anh lúc này không ai khác là cô ấy.
Chàng trai với gương mặt sáng lạng bước ra khi làn tóc còn ướt, khăn tắm trắng quấn ngang người.
“Đừng bảo là cậu làm em ấy sợ bỏ về rồi nha.
Cậu làm hỏng buổi tối hạnh phúc của chúng tôi rồi.” Thiên Hạo nhếch mép ẩn ý cười đùa cợt.
“Ngươi tính làm gì em ấy?” Hiểu Minh liếc ánh mắt hoài nghi về phía Thiên Hạo.
“Tất nhiên là cùng ngồi ăn cơm tối với em ấy rồi.
Chứ cậu nghĩ tôi tính làm gì?”
“Vào chuyện chính đi!” Nét mặt Hiểu Minh nghiêm nghị.
“Ok.
Ăn không?” Thiên Hạo vồ lấy hộp cơm cuộn vừa ăn vừa nói.
“Kế hoạch là gì?” Hiểu Minh lạnh lùng nói.
Thiên Hạo bỏ hợp cơm xuống, tỏ ra thái độ nghiêm túc, nhưng gương mặt vẫn có chút xảo quyệt bẩm sinh.
“Nơi giam giữ con tin được canh giữ bởi đám lính thân cận của tên Quỷ Lùn.
Có mười sáu tên.
Bọn này không chuyên nghiệp lắm.
Điều đáng lo lắng là bọn sát thủ ở gần đó.
Hắn có khoảng hai mươi tên sát thủ.
Năm tên luôn theo bảo vệ hắn.
Năm tên đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài.
Còn mười tên vừa làm nhiệm vụ trong nước vừa tiếp ứng nếu được hắn điều động.
Cậu sẽ đi giải cứu con tin.
Còn tôi sẽ câu giờ không cho hắn gọi cứu viện.
Nếu con tin được cứu, bọn sát thủ sẽ không nghe lệnh hắn nữa.
Bọn chúng thậm chí còn rất căm thù hắn.”
“Ngươi cầm cự được bao lâu?” Hiểu Minh chau mày lo lắng.
Chuyện lần này đúng là không dễ dàng.
“Ba mươi phút kể từ khi bọn căn giữ con tin phát hiện ra cậu.
Mạng tôi giao cho cậu!” Ánh mắt Thiên Hạo sâu thẳm nhưng không ẩn chứa bất kỳ sự gian dối nào.
“Cầm lấy!” Thiên Hạo ném một cái hộp hình vuông vào tay Hiểu Minh.
“Gì đây?” Hiểu Minh ngước nhìn hắn.
“Địa điểm giam giữ.
Sơ đồ phòng giam.
Ám khí tẩm thuốc mê.
Tôi biết cậu không giết người.
Dùng thuốc mê sẽ nhanh hơn.
Cậu càng nhanh tôi càng dễ sống.” Thiên Hạo nhếch miệng cười đùa.
“Tại sao ngươi biết được nơi giam giữ?” Hiểu Minh thắc mắc.
Thiên Hạo trầm ngâm một lúc mới bắt đầu mở miệng.
“Tôi từng là một cô nhi được huấn luyện trong đó.
Tôi có một món nợ phải trả với tên Quỷ Lùn.” Ánh mắt hắn ẩn hiện một ngọn lửa thù hận.
“Nói vậy.
Tức là người thân của ngươi từng bị giam giữ ở đó ư?” Trong đôi mắt long lanh có một chút sự thông cảm.
“Khi biết tin đứa em gái thất lạc còn sống, tôi đã trốn khỏi cô nhi viện.
Tôi có một khoảng thời gian vô cùng ấm cúng.
Mặc dù cuộc sống khổ cực nhưng tôi không hề thấy mệt mỏi.
Vì tôi có người để bảo vệ, để quan tâm.” Ánh mắt hận thù đã hóa thành một màu đen sâu thẳm, ẩn chứa một bóng tối đau thương.
Hiểu Minh chợt nhận ra điều gì đó.
Anh đứng dậy, dùng gương mặt lạnh lùng che đậy sự chua xót của mình.
“Xin lỗi.
Mai tôi sẽ hành động đúng giờ.”
******
Ánh trăng khuya hiu hắt xuyên qua tấm kính phủ lên thân hình cao lớn một nỗi hoài niệm miên man.
“Có phải là cậu không?” Hiểu Minh ngước lên bầu trời, đôi mắt phản chiếu vầng trăng sầu thương.
“Tôi phải làm gì để kéo cậu ra khỏi bóng tối khổ đau ấy?”