Họ trở lại con đường mà họ đã đi qua. Mặt trăng đã biến mất sau một dải mây. Trời tối thui, nhưng ít nhất thì đường Sấm Rền yên tĩnh hơn. Con quái vật duy nhất mà họ nghe được ở cách rất xa. Những con mèo băng qua đường cùng một lượt và đi qua hàng cây ở phía bên kia.
Chân Lửa cảm thấy cơ bắp mình chai cứng lại vì mỏi mệt khi họ quầy quả bước đi. Sao Xanh vẫn lướt đi thần tốc, mũi hỉnh về phía trước và đuôi vểnh cao. Vuốt Cọp chạy chồm chồm bên cạnh bà. Chân Lửa theo sau vài bước cùng với chân Xám, nhưng chân Quạ đang tụt dần ở phía sau.
“Nhanh lên, chân Quạ!” Vuốt Cọp gầm qua vai ông.
Chân Quạ khựng lại một nhịp rồi phóng vút cho đến khi nó bắt kịp chân Lửa và chân Xám.
“Cậu ổn chứ?” Chân Lửa hỏi.
“Ừ,” chân Quạ thở hồng hộc, không nhìn mắt chân Lửa. “Chỉ hơi mệt thôi.”
Họ bò xuống một rãnh mương sâu rồi leo lên bờ bên kia.
“Vuốt Cọp đã nói gì khi ông ta ra khỏi hang?” Chân Lửa hỏi cố gắng không tỏ ra tò mò.
“Ông ấy muốn kiểm tra xem tụi mình còn gác lối vào hang hay không?” Chân Xám trả lời. “Sao vậy?”
Chân Lửa tần ngần. “Cậu có ngửi thấy gì khác lạ ở ông ta không?” Chú hỏi.
“Hình như ông ta cáu bẳn,” chân Quạ bạo gan nói.
“Không phải chỉ có mình ông ta!” Chân Xám meo, nhìn con mèo đen.
“Ý bồ là sao?” Chân Quạ hỏi.
“Dạo này cứ hễ trông thấy ông ta là lông cổ bồ lại dựng đứng lên,” chân Xám thì thầm. “Bồ gần như tuột khỏi da khi ông ấy bật ra khỏi hang.”
“Tại ông ấy khiến mình hết hồn,” chân Quạ phản kháng. “Bồ phải công nhận là Miệng Mẹ ớn lạnh quá trời.”
“Ừ,” chân Xám đồng tình.
Những con mèo chui qua phía dưới một hàng rào và một ruộng bắp sáng bạc dưới ánh trăng, và đi men theo con mương chảy quanh rìa ruộng bắp.
“Trong hang trông thế nào hả, chân Lửa?” Chân Xám hỏi. “Cậu có thấy Tảng đá Mặt Trăng không?”
“Thấy. Nó thật tráng lệ!” Chân Lửa cảm thấy như kim châm lên lông mình khi nhớ lại.
Chân Xám nhìn chú đầy ngưỡng mộ. “Vậy là nó có thật! Tảng đá tỏa sáng thật sự dưới lòng đất.”
Chân Lửa không trả lời. Chú nhắm mắt lại, nhấm nháp hình ảnh Tảng đá Mặt Trăng lấp lóa trong tâm trí mình. Rồi bỗng những hình ảnh từ giấc mơ len vào đầu chú, khiến chú hoảng hồn mở choàng mắt ra. Sao Xanh nói đúng: họ cần phải trở về trại càng nhanh càng tốt.
Ở đằng trước Vuốt Cọp và Sao Xanh đã nhảy qua hàng rào, ra khỏi ruộng bắp. Bọn lính nhỏ theo sau, cúi ép mình dưới hàng rào, lên một con đường đất. Đó là con đường đi ngang qua nhà của Hai Chân và lũ chó. Chân Lửa ngước lên thấy Sao Xanh và Vuốt Cọp chạy không mệt mỏi bên nhau, bóng họ hắt lên đường chân trời ửng đó. Mặt trời sắp mọc rồi.
“Trông kìa!” Chú kêu chân Xám và chân Quạ. Một con mèo lạ nhảy ra đứng trước mặt hai chiến binh.
“Một kẻ cô độc!” Chân Xám rít lên. Ba lính nhỏ vội vã phóng tới.
Tên lạ mặt là một anh mèo trắng đen chắc khỏe, thấp hơn các vị chiến binh nhưng cơ bắp gồ ghề.
“Đây là Lúa Mạch,” Sao Xanh giải thích với lũ lính nhỏ khi chúng đuổi kịp. “Anh ta sống gần ổ của Hai Chân này.”
“Xin chào!” Anh mèo meo. “Tôi đã không nhìn thấy mèo nào của bộ tộc bà nhiều mùa trăng rồi. Bà khỏe không, Sao Xanh?”
“Ta khỏe, cảm ơn,” Sao Xanh trả lời. “Còn anh thì sao, Lúa Mạch? Lũ mồi ở đây ra sao kể từ lúc chúng tôi đi qua?”
“Không tệ lắm,” Lúa Mạch trả lời, với vẻ hòa nhã hiện lên trong mắt. “Một điều tốt về Hai Chân là ta luôn tìm được nhiều chuột cống gần đó.” Anh mèo trắng tiếp: “Trông bà có vẻ vội hơn bình thường. Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?”
Vuốt Cọp nhìn Lúa Mạch. Một tiếng gừ rung động sâu trong ngực ông. Chân Lửa có thể cảm nhận là ông chiến binh đang nghi ngờ tính tò mò của anh chàng cô độc.
“Ta không muốn xa bộ tộc của mình quá lâu.” Sao Xanh trả lời không do dự.
“Vẫn luôn vậy, Sao Xanh, bà luôn gắn bó với bộ tộc mình hệt như mèo mẹ với đám con vậy,” Lúa Mạch quan sát, trông tử tế.
“Anh muốn gì, Lúa Mạch?” Vuốt Cọp hỏi.
Lúa Mạch nhìn ông ta có ý trách móc. “Tôi chỉ muốn cảnh báo cho các quý vị biết là hiện đang có hai con chó ở đây. Quý vị sẽ an toàn hơn khi quay ngược lại ruộng bắp thay vì đi ngang qua sân.”
“Chúng tôi biết bọn chó đó. Chúng tôi đã thấy chúng từ trước…” Vuốt Cọp bắt đầu một cách thiếu kiên nhẫn.
“Chúng tôi rất biết ơn anh đã cảnh báo chúng tôi,” Sao Xanh cắt ngang. “Cảm ơn, Lúa Mạch. Lần sau…”
Lúa Mạch vẩy đuôi. “Đi đường an toàn nhé,” anh ta meo khi phóng khỏi con đường.
“Đi,” Sao Xanh ra lệnh, cùng rời bỏ con đường đất. Bà lách mình qua đám cỏ dài giữa con đường và cái hàng rào dẫn trở vô ruộng bắp. Ba lính nhỏ đi theo bà, nhưng Vuốt Cọp vẫn còn lưỡng lự.
“Bà tin lời kẻ cô đơn ư?” Ông ta meo.
Sao Xanh dừng lại, quay sang nhìn thẳng ông ta. “Ông thích đối mặt với lũ chó hơn à?”
“Chúng bị xích hồi hôm chúng ta đi qua mà.” Vuốt Cọp chỉ ra.
“Có thể bây giờ chúng đã được thả rồi. Chúng ta sẽ đi lối này,” Sao Xanh meo. Bà chui qua hàng rào để vào đồng ruộng. Chân Lửa lách theo sau bà, kế đó là chân Xám, chân Quạ, và cuối cùng là Vuốt Cọp.
Lúc này, mặt trời đã ló đầu qua đường chân trời. Hàng rào lóng lánh những hạt sương mai, hứa hẹn một ngày nắng ấm nữa.
Đoàn mèo nhẹ bước dọc theo mép con mương. Chân Lửa nhìn xuống rãnh nước sâu, hai bờ dốc đày những cây tầm ma. Chân Lửa có thể ngửi thấy mùi con mồi. Cái mùi đăng đắng này có gì đó quen quen, nhưng từ lâu lắm rồi chú không ngửi thấy nó.
Một tiếng thét đinh tai khiến chân Lửa quay ngoắt lại. Chân Quạ đang giằng co và đang cào cấu nền đất. Cái gì đó đã giữ chặt cẳng nó và đang lôi nó xuống mương.
“Chuột cống!” Vuốt Cọp hét lớn. “Lúa Mạch đã lừa chúng ta vào bẫy!”
Trước khi họ kịp phản ứng, tất cả năm con mèo đã bị bao vây. Đám chuột cống to tổ chảng màu nâu di chuyển thành bầy lúc nhúc ra khỏi con mương, kêu chin chít rợn người. Chân Lửa có thể thấy những chiếc răng cửa bén ngót của chúng lóe lên trong ánh nắng sớm.
Đột nhiên một con phóng lên vai chân Lửa. Cơn đau chọc xuyên qua vai chú khi hàm răng con chuột cắm vào da thịt chân Lửa. Một con khác tóm chặt cẳng chú bằng đôi hàm mạnh bạo của nó.
Chân Lửa ngã vật ra, giãy giụa điên cuồng, cố bươn thoát. Chú biết lũ chuột không mạnh bằng mình, nhưng chúng đông hơn nhiều. Tiếng ngao, tiếng rít, và tiếng gào cho chú biết những mèo kia cũng đang bị tấn công.
Chân Lửa chém mạnh chân trước, chẻ con chuột bám trên cẳng mình ra. Nó buông, nhưng một con khác lập tức kẹp chặt đuôi chú. Nhanh như chớp, mạnh mẽ hơn vì sợ hãi và tức giận, chân Lửa chém chặt lia lịa vào bọn tấn công mình. Quẹo đầu lại, chú phập răng vào tên chuột báo trên vai mình. Cảm thấy xương cổ nó gãy răng rắc trong miệng, cơ thể nó mềm xụi ra trước khi rớt xuống đất.
Chân Lửa đau điếng hồn khi một con chuột khác lại nhảy lên lưng chú và nghiến. Ở đầu khóe mắt, chú chợt thấy một vụt lông trắng. Trong thoáng chốc chú thấy mình chòng chành, rồi chú cảm thấy con chuột bị rứt khỏi mình. Chân Lửa quay sang thì thấy Lúa Mạch đang quăng tên gặm nhấm xuống mương.
Không chần chừ, Lúa Mạch liếc quanh và lao vù đến chỗ Sao Xanh. Bà đang quằn quại trên đường, bị phủ đầy chuột. Trong nháy mắt, Lúa Mạch ngoạm xương sống của một con trong bọn chúng giữa hai hàm răng mình và dứt nó ra khỏi người bà một cách dễ dàng. Anh nhổ nó xuống đất và ngoạm một con khác trong lúc Sao Xanh quẫy đạp bên dưới anh.
Chân Lửa nhào đến chỗ chân Xám, đang bị tấn công cả hai mạn sườn bởi hai con chuột nhỏ. Chân Lửa vồ ngay con gần nhất, cắn mạnh một cái chết tươi. Chân Xám ráng quay đầu và lẳng con vật xuống mương mạnh hết sức. Tên này không thể ngoi lên được.
“Chúng bỏ chạy rồi!” Vuốt Cọp ngao.
Quả vậy, lũ chuột còn lại cuống quýt chạy đi tìm chỗ núp dưới con mương. Chân Lửa có thể nghe thấy tiếng chân nhỏ xíu lột sột biến mất vào bụi tầm ma. Những vết cắn trên vai và cẳng sau chú nhói buốt. Chú cẩn thận liếm lông mình, ướt và bê bết máu, mùi hăng trộn lẫn mùi tanh rình của lũ chuột.
Chân Lửa ngó quanh tìm chân Quạ. Chân Xám đang đứng ngoài rìa bụi tầm ma, meo meo khích lệ khi chân Quạ đang cố hích ra khỏi con mương, mình mẩy bết bùn và hôi thối. Một con chuột sung sức vẫn còn treo tòn teng ở đuôi nó. Chân Lửa nhảy tới và kết liễu con vật tức thì, trong khi chân Xám phụ kéo chân Quạ lên bờ mương.
Bấy giờ chân Lửa mới tìm Sao Xanh. Chú nhìn thấy Lúa Mạch trước, đang đứng trên bờm đảo mắt xuống tận đáy mượng tìm bầy chuột. Sao Xanh đang nằm trên mặt đất gần đó. Hoảng vía, chân Lửa lao tới bên tộc trưởng của mình. Mảng lông dày màu xám phía sau cổ bà ướt sũng máu. “Sao Xanh?” Chú gọi.
Sao Xanh không đáp.
Một tiếng ngao dữ tợn khiến chân Lửa ngước lên.
Vuốt Cọp chồm tới Lúa Mạch và ghì chặt anh ta xuống đất. “Ngươi đã đưa bọn ta vào bẫy!” Ông ta gầm gừ.
“Tôi không biết lũ chuột ở đây!” Lúa Mạch cãi, chân anh ta quơ quào mặt đất để cố gượng đứng lên.
“Tại sao ngươi bảo bọn ta đi đường này?” Vuốt Cọp rít lên.
“Tại chó!”
“Lũ chó đã bị cột khi bọn ta đi ngang qua lúc trước.”
“Hai Chân đã thả chúng ra hồi đêm. Chúng canh nhà cho ông ấy,” Lúa Mạch thở hổn hển, oằn mình dưới sức nặng bộ chân khổng lồ của Vuốt Cọp.
“Vuốt Cọp! Sao Xanh bị thương rồi!” Chân Lửa gào vang.
Vuốt Cọp buông Lúa Mạch ra ngay tức khắc. Lúa Mạch vùng dậy và giũ đất ra khỏi lông. Ông chiến binh lao đến chỗ Sao Xanh và ngửi vết thương của bà.
“Chúng ta có thể làm gì không?” Chân Lửa hỏi.
“Bây giờ bà ấy đang ở trong vòng tay của bộ tộc Sao,” Vuốt Cọp trịnh trọng meo và lùi lại.
Chân Lửa mở to mắt ngơ ngác. Có phải ý Vuốt Cọp nói là Sao Xanh đã chết rồi? Lông chú dựng lên khi nhìn xuống tộc trưởng. Đây có phải là điều mà những tâm linh ở Tảng đá Mặt Trăng đã cảnh báo bà?
Chân Xám và chân Quạ nhập vào họ và đứng bên cạnh tộc trưởng, sợ chết điếng. Lúa Mạch láng cháng ở phía sau, vươn cổ vào xem chuyện gì xảy ra.
Mắt của Sao Xanh mở nhưng đờ đẫn, cơ thể màu xám của bà nằm bất động. Dường như bà không hề thở.
“Bà chế rồi à?” Chân Quạ thì thào.
“Ta không biết. Chúng ta phải chờ xem,” Vuốt Cọp trả lời.
Năm con mèo đợi trong im lặng khi mặt trời bắt đầu nhích vào bầu trời. Chân Lửa thấy mình câm nín cầu nguyện bộ tộc Sao phù hộ cho tộc trưởng, đưa bà trở lại với chúng.
Thế rồi Sao Xanh động đậy. Chóp đuôi bà co giật và bà ngóc đầu lên.
“Sao Xanh?” Chân Lửa gọi, giọng chú run lên.
“Ổn rồi,” Sao Xanh thều thào. “Ta vẫn còn đây. Ta vừa mất đi một mạng, nhưng đó không phải là mạng thứ chín của ta.”
Niềm vui ngập tràn trong chân Lửa. Chú nhìn Vuốt Cọp, chờ xem nét khuây khỏa trên mặt ông ta, nhưng lão chiến binh sẫm màu không hề biểu lộ gì.
“Tốt,” Vuốt Cọp trịnh thượng meo. “Chân Quạ, đi lấy mạng nhện về đắp vết thương cho Sao Xanh. Chân Xám, đi tìm cỏ mộc tặc hoặc cúc vạn thọ.” Hai lính nhỏ lao vút đi. “Lúa Mạch, tôi nghĩ là anh có thể rời chúng tôi được rồi.”
Chân Lửa nhìn kẻ cô đơn vừa chiến đấu kiên cường để giúp họ. Chú muốn cảm ơn anh, nhưng dưới ánh mắt hung tợn của Vuốt Cọp, chú không dám. Thay vì nói, chân Lửa gật đầu nhè hều với Lúa Mạch. Lúa Mạch dường như hiểu, bởi vì anh gật đầu lại và bỏ đi, không nói nửa lời.
Sao Xanh vẫn nằm trên con đường đất. “Tất cả đều ổn chứ?” Bà hỏi, giọng khản đặc.
Vuốt Cọp gật đầu.
Chân Xám làm xong nhiệm vụ trở về, tay trái nó quấn một nùi mạng nhện dày. “Đây ạ,” nó meo.
“Con đắp vết thương cho bà ấy nhé?” Chân Lửa hỏi Vuốt Cọp. “Nanh Vàng đã chỉ cho con biết cách làm như thế nào.”
“Tốt,” Vuốt Cọp đồng ý. Ông bước đi và đảo khắp con mương một lần nữa, đôi tai ông vểnh lên để dò tiếng của bọn chuột cống.
Chân Lửa lột một cục mạng nhện khỏi tay chân Quạ và bắt đầu ấn chắc chúng vào những vết thương của Sao Xanh.
Bà nhăn mặt khi chân Lửa chạm vào. “Nếu không có Vuốt Cọp, chắc lũ chuột đã ăn tươi nuốt sống ta rồi,” bà lầm bầm, giọng nghẽn lại đau đớn.
“Không phải Vuốt Cọp là mèo đã cứu bà. Đó là Lúa Mạch,” chân Lửa thì thào khi chú lấy thêm một ít mạng nhện nữa từ chân Quạ.
“Lúa Mạch à?” Sao Xanh có vẻ kinh ngạc. “Anh ta có ở đây không?”
“Vuốt Cọp đuổi anh ấy đi rồi,” chân Lửa lặng lẽ trả lời. “Ông ta cho rằng Lúa Mạch đã đưa chúng ta vào bẫy.”
“Còn cậu thì nghĩ sao?” Sao Xanh khò khè.
Chân Lửa không ngước lên, mà tập trung ấn miếng mạng nhện cuối cùng vào chỗ. “Lúa Mạch là một kẻ cô đơn. Anh ta sẽ được lợi gì khi đưa chúng ta vào bẫy rồi lại cứu chúng ta ra?” Chú kết luận.
Sao Xanh hạ đầu xuống và lại nhắm mắt lại.
Chân Xám trở về với một ít cỏ mộc tặc (horsetail: cỏ mộc tặc – một loại thân thảo, lá kim mọc thành từng chùm từng lớp, hơi giống lá thông. Có tác dụng chống sưng, chống nhiễm trùng, mưng mủ, phù nề). Chân Lửa nhai lá và xịt nước cốt lên vết thương của Sao Xanh. Chú biết cái này sẽ chống nhiễm trùng, nhưng chú vẫn ước gì Lá Đốm có mặt ở đây với chú, cùng với kiến thức và tài trị bệnh của cô.
“Chúng ta nên nghỉ ở đây trong khi chờ Sao Xanh hồi phục.” Vuốt Cọp loan báo khi bước tới.
“Không,” Sao Xanh khăng khăng. “Chúng ta phải quay về trại.” Nhắm mắt lại trong đau đớn, bà cố đứng dậy. “Đi tiếp nào.”
Tộc trưởng của bộ tộc Sấm khập khiễng bước men theo bờ ruộng. Vuốt Cọp đi bên cạnh bà, mặt ông ta tối sầm với những suy nghĩ khó hiểu. Bọn lính nhỏ lấm liếc nhìn nhau, và rồi bám theo.
“Đã rất lâu rồi kể từ khi chúng tôi thấy bà mất đi một mạng, Sao Xanh à.” Chân Lửa loáng thoáng nghe những lời thì thầm của Vuốt Cọp. “Đến bây giờ bà đã mất bao nhiêu mạng rồi?”
Chân Lửa không thể không ngạc nhiên trước sự tò mò huỵch toẹt của Vuốt Cọp.
“Đó là mạng thứ năm của ta,” Sao Xanh lặng lẽ trả lời.
Chân Lửa căng tai lắng nghe, nhưng Vuốt Cọp không nói gì thêm. Ông ta bước tiếp, đằm chìm trong những suy tính.