Tôi đến Vegas khá muộn trong ngày, khi trời đã vào đêm và Gronevelt mời tôi dùng bữa tối nơi dãy phòng của ông. Chúng tôi uống vài ly rượu và mấy người phục vụ mang đến một bàn nhỏ với bữa ăn tối trên đó. Tôi để ý thấy đĩa của Gronevelt có những phần ăn rất nhỏ. Trông ông già hơn và mệt mỏi suy yếu hơn. Ông di chuyển và cử động chậm chạp hơn, nói năng chậm rãi hơn, cần nhiều thời gian hơn để trả lời câu hỏi của người đối thoại.
Tôi liếc nhìn bảng điều khiển đằng sau bàn giấy của ông mà Gronevelt thường bơm dưỡng khí vào khu casino. Gronevelt nắm bắt ngay được tia nhìn và ý nghĩ của tôi:
– Cully cho cậu biết về cái đó à? Lẽ ra hắn đâu được phép nói.
– Có những điều quá tốt sao lại không nói. Vả chăng Cully biết cháu đâu có bép xép, – tôi trấn an ông.
Gronevelt mỉm cười:
– Tin hay không thì tuỳ nhưng thật sự là tôi sử dụng nó như một cử chỉ tử tế. Nó đem lại cho những người thua một chút hy vọng và một cú thử thời vận lần cuối trước khi đi ngủ. Tôi không thích nghĩ rằng những người thua cố gắng đi tìm giấc ngủ. Tôi không quan tâm những người thắng. Tôi có thể sống với thời vận, tôi chấp nhận tuỳ ngộ nhi an nhưng tôi không chịu được những thủ thuật hay kỹ xảo ma mãnh. Cậu xem, họ không bao giờ có thể đánh bại tỷ lệ bách phân thắng thua và tôi nắm vững tỷ lệ đó. Điều đó đúng trong đời sống cũng như trong cờ bạc. Tỷ lệ bách phân thắng thua sẽ nghiền người ta thành tro bụi.
Gronevelt đang lan man phiếm luận dông dài, nghĩ đến cái chết đang đến gần của ông ta:
– Người ta phải làm giàu trong bóng tối. Người ta phải sống với tỷ lệ thắng thua. Hãy quên đi con đĩ thời vận, nó là một thứ ma thuật đầy phản trắc.
Tôi gật đầu biểu lộ sự đồng ý. Sau khi ăn xong và trong lúc nhấm nháp vài ly Brandy, Gronevelt nói:
– Tôi không muốn anh cứ mãi băn khoăn về Cully, vậy tôi sẽ kể anh nghe chuyện gì xảy đến cho hắn. Anh còn nhớ cuộc du hành của anh và hắn đến Tokyo và Hongkong để mang ra khỏi Nhật số tiền yên trị giá cả vài triệu đô? À, vì những lý do riêng, Cully đã quyết định chơi một cú tương tự như vậy lần nữa. Tôi bảo hắn rằng lần này tỷ lệ thắng thua không thuận lợi, rằng hắn đã gặp may trong lần đầu. Nhưng vì những lý do riêng của hắn, mà tôi không thể cho phép.
– Chắc là bác phải chấp thuận. – Tôi nói.
– Có thể – Gronevelt thú nhận. – Hắn đi chuyến ấy cũng có phần vì lợi ích của tôi.
– Vậy rồi chuyện gì xảy đến cho anh ấy? – tôi hỏi Gronevelt.
– Chúng tôi cũng không biết, – Gronevelt nói.
– Hắn lấy tiền đút vào chiếc vali khổng lồ, và rồi hắn biến mất. Fummiro nghĩ hắn đang ở Brazil hay Costa Rica và sống như một ông hoàng. Nhưng anh và ta đây biết rõ Cully hơn. Hắn không thể sống nơi nào khác ngoài Las Vegas.
– Vậy ông đoán chuyện gì xảy ra? – Tôi lại cố gắng hỏi Gronevelt.
Gronevelt mỉm cười với tôi:
– Anh có biết bài thơ của Yeat không? Nó mở đầu như thế này, nếu tôi nhớ không lầm: “Nhiều người lính và thủy thủ đã nằm xuống, xa rời những phương trời quen thuộc” (Many a soldier and sailor lies, far from customary skies) và đó là điều đã xảy ra với Cully. Ta nghĩ về hắn có lẽ đang nằm nơi đáy của một trong những cái ao nơi vườn của một kỹ viện Geisha nào đấy ở Nhật. Và hắn ghét điều đó biết bao. Hắn chỉ muốn sống và chết ở Vegas thôi.
– Ông có làm gì cho chuyện này không? Ông có báo cho cảnh sát hay nhà chức trách Nhật không? – Tôi hỏi.
– Không, – Gronevelt nói. – Điều đó là bất khả và tôi không nghĩ người ta nên làm.
– Ông nói sao thì cháu tin vậy thôi, – Tôi nói.
– Có thể Cully sẽ thình lình xuất hiện một ngày nào đó. Có thể anh ấy sẽ bước vào casino này với số tiền đầy đủ trong vali, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Điều đó hoàn toàn bất khả, – Gronevelt nói. – Anh đừng hoài công suy nghĩ theo hướng đó nữa. Tôi sẽ áy náy nếu tôi để anh còn nuôi chút hi vọng huyễn hoặc nào? “Con xúc xắc đã được ném ra”(Alea jacta est) Hãy chấp nhận thôi. Hãy nghĩ về Cully cũng như mọi tay chơi khác mà cái tỉ lệ thắng thua đã nghiền thành tro bụi. – Ông dừng lại rồi nói nhỏ nhẹ, – Hắn đã phạm sai lầm trong ván bài quyết định. – Ông mỉm cười.
Bây giờ tôi đã vỡ lẽ. Điều Gronevelt đang nói với tôi thực ra có nghĩa là Cully đã được phái đi làm một công việc nguy hiểm mà Gronevelt đã “thiết kế” mọi cơ hành vận chuyển và cũng chính ông ta quyết định hồi kết cuộc. Và nhìn con người đang hiện diện trước mặt tôi, tôi biết rằng ông ta đã làm điều đó không phải vì sự độc ác ma quái nào, không phải vì ước muốn báo thù nào nhưng vì những lý do mà ông ta cho là đúng và hợp lẽ. Rằng, đối với ông ta, đơn giản đó chỉ là một phần trong toàn bộ cuộc kinh doanh của ông. Và thế rồi chúng tôi bắt tay nhau và Gronevelt nói:
– Hãy ở lại đây bao lâu tuỳ thích. Mọi thứ đều được bao cả, anh cứ vô tư, không có gì phải băn khoăn.
– Cám ơn ông nhiều, tôi đáp. – Nhưng tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ đi.
– Tối nay anh đánh bạc để giải trí chứ?
Gronevelt hỏi.
– Chắc vậy – Chút chút cho đỡ buồn.
– Thế thì chúc anh may mắn, – Gronevelt nói.
Trước khi tôi rời phòng, Gronevelt đưa tôi đến cửa chính và ấn vào tay tôi một chồng con phỉnh màu đen loại trị giá một trăm đô-la mỗi con.
– Mấy con phỉnh này ở trong hộc bàn giấy của Cully, Gronevelt nói. – Tôi chắc rằng hắn muốn anh có chúng để chơi một ván cuối. Có thể là tiền hên đấy, ông ngừng lời một lát. – Ta rất tiếc về chuyện Cully, ta nhớ hắn lắm.
– Cháu cũng thế! – Và tôi rời đi.