Những Kỳ Án Ghê Rợn Nhất Thế Giới

Chương 57: Án mạng phòng 1046



Một vụ án với những diễn biến phức tạp nhất thập kỷ qua

1. Mở đầu

Căn phòng 1046

Thành phố Kansas, Missouri, chiều ngày 2 tháng 1 năm 1935, một người đàn ông bước vào khách sạn President và đặt một phòng trên tầng cao nhất. Ông ta không mang theo hành lý và ký vào sổ đăng ký với tên là ‘Roland T. Owen’ đến từ Los Angeles đồng thời trả tiền cho một ngày nghỉ lại.

Lễ tân khách sạn sau đó mô tả người đàn ông này là một người cao lớn, tóc nâu, tai vểnh, có chất giọng khàn khàn và có một vết sẹo lớn ở phía sau đầu. Người đàn ông check-in vào khách sạn mà chẳng có hành lý gì, ngoại trừ một cái lược, một bàn chải và tuýp kem đánh răng. Căn phòng mà ông ta nhận được là phòng 1046

( hình ảnh khách sạn The President )

President là khách sạn có bề dày lịch sử tại thành phố Kansas, bang Missouri. Công trình được xây dựng và hoàn thành vào năm 1926, đóng cửa năm 1980. Sau đó, nó được ban lãnh đạo đầu tư 45,5 triệu USD để tu sửa và mở cửa trở lại vào năm 2005. Từ đó đến nay, khách sạn hoạt động với tên mới là Hilton President Kansas City.

Trên đường đến phòng của mình, Owen nói với người nhân viên khách sạn tên là Randolph Propst rằng ban đầu ông ta đã đặt phòng ở khách sạn Muehlebach, nhưng sau đó đã hoãn lại do giá của bên đó cao hơn bên này.

Khi họ đến phòng 1046, Owen lấy một chiếc lược, bàn chải, kem đánh răng ra khỏi túi áo khoác của mình và đặt chúng trong phòng tắm. Sau đó, cả hai người cùng ra ngoài. Randolph đã khóa cửa và giao lại chìa khóa cho Owen trước khi ông ta rời khách sạn và người phục vụ thì quay trở lại nhiệm vụ bình thường của mình.

Vị khách thuê phòng bí ẩn

Cùng ngày hôm đó, một nữ nhân viên tạp vụ đã đến phòng 1046 để dọn dẹp. Khi đó Owen ở trong phòng. Ông ta đồng ý cho cô dọn phòng rồi sau đó nói với cô rằng khi rời khỏi thì không cần khóa cửa bởi vì Owen đang chờ đợi một người bạn đang gần tới nơi. Nữ nhân viên tạp vụ khi đó nhận thấy tất cả các ngọn đèn khác trong phòng đều tắt, chỉ có một ngọn đèn nhỏ leo lét vừa đủ sáng ở giữa phòng. Sau đó, cô nói với cảnh sát rằng Owen có vẻ lo lắng, thậm chí sợ hãi. Trong khi cô dọn dẹp, Owen đã cởi áo khoác của mình đặt lên ghế và bỏ đi trước khi nhắc nhở người giúp việc không khóa cửa.

( hình ảnh căn phòng 1048 được bài trí giống hệt phòng 1046 )

Khoảng 4 giờ chiều, người giúp việc trở lại phòng 1046 mang theo khăn sạch để thay. Cánh cửa vẫn mở khóa và căn phòng vẫn giữ nguyên vẻ mờ ảo, kỳ lạ. Owen đang nằm trên giường, mặc quần áo đầy đủ. Cô nhìn thấy một ghi chú đặt trên bàn có viết ‘Don, tôi sẽ trở lại trong mười lăm phút. Hãy đợi tôi’

Đến khoảng 10h30 sáng hôm sau, người giúp việc đến dọn dẹp phòng của Owen. Cô ta mở cửa bằng chìa khóa của người phục vụ. Khi vừa bước vào, người phục vụ chợt giật mình khi thấy Owen ngồi yên lặng trên ghế, mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Khoảnh khắc lúng túng này đã bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại và Owen đã trả lời cuộc điện thoại này. Sau khi nghe một lúc, ông ta nói vào điện thoại : ” Không, Don, tôi không muốn ăn. Tôi không đói. Tôi chỉ ăn sáng mà thôi “. Khi người giúp việc đã hoàn thành việc dọn phòng và mang đi chiếc khăn đã được sử dụng thì người khách vẫn đang ngồi tại chỗ trong tình trạng không vui.

Chiều hôm đó, khi nhân viên tạp vụ trở lại phòng 1046 với chiếc khăn sạch, từ ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện. Cô gõ cửa và giải thích là mình đã mang khăn sạch đến. Một giọng lạ trả lời cộc lốc rằng mình không cần khăn. Vì thế, cô nhân viên tạp vụ đành để lại chiếc khăn rồi bỏ đi.

2. Diễn biến vụ án

Nhân chứng, lời khai thu thập được trong khách sạn

Sau ngày hôm đó, một phụ nữ có tên là Jean Owen ( không liên quan đến vị khách tên là Roland ở trên ) cũng tới đăng ký phòng tại khách sạn President. Thật tình cờ là cô được xếp ở phòng 1048 ngay cạnh căn phòng 1046 kia. Vị khách này đã có một đêm không hề yên bình khi liên tục có những âm thanh ồn ào của một người đàn ông và một phụ nữ đang tranh cãi dữ dội trong phòng liền kề. Bà Owen sau đó nghe thấy tiếng của một vụ xô xát và cả ‘âm thanh thở hổn hển’. Bà định gọi điện cho nhân viên lễ tân nhưng rồi đã không làm vậy.

Charles Blocher, người gác thang máy của khách sạn, cũng nhận thấy có điều gì đó bất thường trong đêm đó. Nhưng anh ta lại cho rằng đó là từ một bữa tiệc đặc biệt ồn ào trong phòng 1055.

( hình ảnh dọc hành lang các tầng khách sạn The President )

Đến khoảng thời gian sau nửa đêm, Charles ta đã đưa một người phụ nữ đến tầng 10. Cô đã tìm phòng 1026. Charles đã từng nhìn thấy cô gái này xung quanh khách sạn nhiều lần. Người gác thang máy cho biết, cô ấy thường hay lui tới khách sạn với nhiều người đàn ông khác nhau. Một vài phút sau, Charles nhận được tín hiệu quay trở lại tầng 10. Người phụ nữ mà ông ta vừa đưa lên không thể tìm được người đàn ông mà cô ta đã được hẹn trước đó nên đã bỏ đi. Khoảng một giờ sau, cô quay trở lại thang máy với một người đàn ông khác. Charles đã đưa họ đến tầng 9. Đến khoảng 4 giờ sáng thì người phụ nữ kia rời khách sạn, khoảng mười lăm phút sau thì người đàn ông đi ra. Hai người này sau đó đã biến mất vĩnh viễn và cũng không biết được có phải họ có liên quan hay đã làm gì đó với Owen ở phòng 1046 hay không?

Câu hỏi đặt ra là người phụ nữ đang tìm kiếm phòng 1026 hay là 1046 ? Cô ấy thực sự có để xem Owen, hoặc là cô ta tìm một người đàn ông khác hoàn toàn ? Cũng có thể cô ta nhận được số phòng sai, hoặc Owen vô tình cho cô ấy sai số

Charles mô tả về hai người đó, người đàn ông cao khoảng 1m67, mảnh mai, khoảng 61kg, mặc áo khoác màu nâu nhạt, mũ nâu, và giày màu nâu. Người phụ nữ cũng khoảng 1m67, với mái tóc đen, nặng khoảng 61kg, mặc một chiếc áo khoác của con dấu đen Hudson hoặc con gấu trông giống Hudson. Bộ lông có cổ áo với một dải lông ánh sáng, và cổ áo dựng đứng lên.

Bị đuổi giết ???

Vào đêm ngày 3-1, khoảng 23h cùng ngày hôm đó Robert Lane – một người Kansas bình thường như bao người khác đang đi xe máy trên con phố cách khách sạn President vài dãy nhà thì gặp một người lạ vẫy tay xin quá giang. Thời tiết tháng một ở Kansas rất lạnh, Robert khá lúng túng khi thấy người lạ mặt chỉ mặc quần và áo lót giữa đêm mùa đông lạnh giá. Người đàn ông vẫy xe của Robert vì nghĩ rằng ông là một tài xế taxi. Robert tươi cười hỏi : ” Một đêm tồi tệ hả ? “. Khi người đàn ông nhận ra mình lầm thì đã xin lỗi và hỏi Robert có thể đưa anh ta đến một nơi mà anh ta có thể bắt được một chiếc taxi. Robert đã đồng ý cho anh ta lên xe và bình luận : ” nhìn anh như vừa ra khỏi giường vậy “. Người đàn ông gật đầu và gào lên: ‘Tôi đang bị đuổi giết và rất có thể sẽ được lên báo ngày mai’. Lúc này Robert mới nhận thấy người đàn ông kia có một vết thương trên cánh tay. Tại giao lộ gần đó giữa 12th Street và Troost Avenue, nơi lái xe taxi thường chờ đợi trong giờ qua đêm, Robert dừng lại và để cho người đàn ông ra ngoài. Người đàn ông cảm ơn anh và thấy một chiếc taxi đậu gần đó, taxi từ một nhà hàng gần đó, sau đó người đàn ông lên taxi đi mất.

( hình ảnh thành phố Kanas những năm 1935 )

Nghĩ rằng người đàn ông đứng trước mặt mình đã vướng vào một cuộc ẩu đả và đang có thâm thù với ai nên cáu bẳn nói chơi, Robert không qua để tâm cho tới khi những sự việc tiếp theo xảy ra và được xuất hiện trên mặt báo và khiến anh nhận ra, vị khách xin quá giang nọ chính là Roland T. Owen. Sau cái chết của Ogletree, Robert đã đi xem cơ thể, anh nói với họ rằng anh tin rằng Owen là người đàn ông anh đã gặp.

Nạn nhân bị tra tấn đến chết

Khoảng 7 giờ sáng hôm sau, người trực điện thoại của khách sạn President phát hiện ra rằng điện thoại trong phòng 1046 đang bị rơi khỏi móc treo. 3 giờ trôi qua mà không có bất cứ ai đặt điện thoại trở lại vị trí. Người phụ nữ này đã cử Randolph Propst tới phòng 1046 để nhắc nhở khách gác máy. Randolph nhìn thấy cửa bị khóa kèm theo tấm bảng ‘Đừng làm phiền’ treo bên ngoài. Khi anh ta gõ cửa, Randolph nghe thấy một giọng nói cho anh ta đi vào. Randolph cố mở cửa nhưng thấy nó vẫn bị khóa. Anh ta gõ cửa lần nữa nhưng mãi vẫn không có người mở cửa, Randolph cuối cùng hét lên : ” Hãy gác điện thoại trở lại trên móc! ” rồi bỏ đi. Anh ta cho rằng trong phòng có vị khách đang say rượu.

( hình ảnh sảnh chính của khách sạn The President )

Hơn 90 phút sau, người phụ nữ trực điện thoại vẫn không thấy điện thoại được treo trở lại móc. Cô đã cử một tạp vụ khác là Harold Pike tới nhắc nhở vị khách kia về vấn đề này. Khi Pike đến nơi vẫn thấy phòng 1046 bị khóa. Anh đã sử dụng chìa khóa dự phòng dành cho người phục vụ để mở cửa vào phòng. Trong phòng, dưới ánh sáng mờ ảo, Pike nhìn thấy Owen đang nằm trên giường trong tình trạng không mảnh vải che thân. Bệ đỡ điện thoại đã bị rơi và điện thoại đang nằm chỏng trơ trên mặt đất. Pike đã nhặt điện thoại lên và treo nó trở lại móc. Cũng giống như Randolph, Pike cho rằng khách của mình chỉ là say rượu mà thôi. Anh ta đã để lại điện thoại mà không hề kiểm tra tình trạng của Owen.

Đến khoảng gần 11 giờ, người trực điện thoại lại nhận thấy rằng điện thoại trong phòng 1046 đã một lần nữa không được treo vào móc. Randolph lại được cử lên căn phòng đó. Anh ta vẫn nhìn thấy tấm biển ‘Đừng làm phiền’ treo ngoài cánh cửa. Sau khi gõ cửa mà không thấy có phản ứng gì, anh ta liền mở cửa với chìa khóa dự phòng của mình và bước vào trong. Randolph đã nhìn thấy Owen, vẫn trong tình trạng khỏa thân, đang nằm thu mình trên sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu đầy máu. Khi Randolph bật đèn, anh nhìn thấy Roland T. Owen trần truồng và bị đánh đập dã man. Anh còn thấy vết máu khá nhiều loang lổ trên các bức tường và trong phòng tắm. Randolph sợ hãi chạy ra ngoài và nói với người quản lý gọi điện báo cảnh sát. Randolph sợ hãi chạy ra ngoài và nói với người quản lý gọi điện báo cảnh sát.

3. Điều tra

Xét nghiệm hiện trường và tử thi

Khi cảnh sát tới nơi, họ phát hiện ra Owen đã bị trói và tra tấn trong nhiều giờ. Các nhân viên điều tra nhận thấy rằng có một ai đó đã tấn công Roland Owen khoảng 6, 7 giờ trước đó phù hợp với những gì Pike đã nhìn thấy trong lần đầu tiên vào phòng. Anh ta đã bị trói và bị đâm bằng vật nhọn. Hộp sọ của Owen bị đâm bị đánh nhiều nát có dấu hiệu bị nứt vỡ bởi lực tác động khá mạnh. Cổ của Owen thâm tím cho thấy ông đã bị bóp cổ. Máu ở khắp mọi nơi. Phòng khách sạn nhỏ này đã bị biến thành một phòng tra tấn.

Khi được hỏi về những gì đã xảy ra, Owen trong cơn hôn mê chỉ lẩm bẩm : ” Tôi đã ngã vào bồn tắm “

Sau khi kiểm tra trong phòng người ta thấy có một điều kỳ lạ đó là không có bất cứ thứ quần áo nào trong phòng. Xà phòng, dầu gội đầu và khăn tắm cũng đã biến mất. Tất cả những gì nhân viên điều tra tìm được là một cái mác rơi ra từ một chiếc cà vạt, một điếu thuốc chưa kịp hút, bốn dấu vân tay đẫm máu trên một chụp đèn, một lọ acid sulfuric nhỏ và một cái kẹp tóc.Cũng không có dấu hiệu của sợi dây dùng để trói Owen và vật nhọn đã đâm anh ta.

( hình ảnh cắt ra từ bài báo về vụ án )

Một thám tử có mặt ở hiện trường khẳng định đã có người trà trộn sẵn trong khách sạn này.

Owen được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê và đến tối thì tử vong.

Trong khi đó, các nhân viên điều tra đã nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là vụ giết người bình thường. Cảnh sát Los Angeles đã phát hiện ra không có hồ sơ của bất kỳ ai tên là Roland T. Owen. Công tác điều tra sau đó của cảnh sát lại càng làm vụ án thêm phức tạp.

Cảnh sát cũng phát hiện ra rằng vào đêm trước khi ‘Owen’ đăng ký tại khách sạn President, một người đàn ông có ngoại hình giống như anh ta đã ở lại Muehlebach một thời gian ngắn với cái tên là ‘Eugene K. Scott’ đến từ Los Angeles.

( Các nhà điều tra đã phác thảo bức chân dung về nạn nhân xấu số )

Các điều tra viên cũng không thể tìm ra dấu vết người tên là “Don” trong cuộc trò chuyện của Owen khi anh ta ở tại President.

Chín ngày sau khi ‘Owen’ chết, một người chuyên tổ chức giải đấu vật tự do tên là Tony Bernardi xác định người đàn ông đã chết từng đến gặp anh ta vài tuần trước đó để đăng ký cho trận đấu vật. Bernardi cho biết người đàn ông này đã lấy tên mình là ‘Cecil Werner’.

Trong khi tất cả những điều này chứng minh rằng ‘Roland Owen’ là một người rất đặc biệt nhưng không chi tiết nào cho biết được danh tính thực sự của anh ta cũng như danh tính của kẻ giết người.

Chiếc kẹp tóc của người phụ nữ được tìm thấy trong phòng của 1046, cùng với giọng hai người cãi nhau mà bà Jean Owen đã nghe được hướng suy luận vụ giết người bắt nguồn từ một cuộc ‘tình tay ba’.

Đám tang được chi trả

Tuy nhiên, trước khi thi thể ‘Owen’ được đưa đến nhà thờ Potter của thành phố, người đứng đầu nhà tang lễ đã nhận được một cuộc gọi điện thoại nặc danh. Ở đầu dây bên kia có người đàn ông hỏi rằng liệu có thể trì hoãn việc chôn cất cho đến khi một khoản tiền trang trải các chi phí được gửi đến hay không? Người đó cũng khẳng định rằng ‘Roland T. Owen’ là tên thật của người chết, và rằng Owen đã đính hôn với em gái của ông ta. Vị giám đốc nhà tang lễ cho biết rằng ân nhân bí ẩn kia nói với ông rằng Owen ‘đang lâm vào cảnh bế tắc’. Ông ta còn nói thêm rằng cảnh sát ‘đang điều tra sai hướng’. Ngay sau đó, tiền mặt được chuyển đến qua việc giao hàng nặc danh và ‘Owen’ cuối cùng đã được chôn cất tại Nghĩa trang Memorial Park. Sau đó lại có người chuyển nhiều tiền bí mật cho một người trồng hoa tại địa phương để trả cho một bó hoa hồng đặt trên mộ. Trên bó hoa có một tấm thiệp gắn kèm với nội dung ” Yêu anh mãi mãi-Louise”. Do không tìm được thân nhân của Owen cũng như người lạ mặt kia, đám tang của Owen cô đơn và quạnh quẽ với người tham dự chỉ là cảnh sát Kansas.

Danh tính thật sự của nạn nhân

Cuối năm 1936, một người phụ nữ ở Birmingham, Eleanor Ogletree tình cờ đọc được vụ án này trên tờ American Journal Weekly. Cô gọi điện báo cảnh sát rằng đây chính là người anh trai mất tích của mình tên là Artemus. Eleanor đã không gặp lại anh mình kể từ khi anh ta rời nhà mình ở Birmingham, Alabama trong tháng 4 năm 1934 để ‘du lịch khắp đất nước’. Đó là những dòng chữ được đánh máy cuối cùng của Artemus mà mẹ của họ nhận được. Trong suốt năm đầu tiên khi con mất tích, bà chỉ nhận được 3 lá thư từ con trai, và trùng hợp hơn là sau khi “Owen” chết, bà cũng không nhận được thêm lá thư nào. Bà Ruby sau đó cũng gọi điện cho cảnh sát và xác nhận người đàn ông vô danh tính kia chính là con trai 17 tuổi của mình. Bà Ruby còn nói rằng bà nghi ngờ những lá thư này từ đầu bởi vì con trai của bà không biết cách đánh máy. Bức thư cuối cùng nói rằng anh ta sẽ ‘đi biển tới châu Âu’.

( bức ảnh về cậu con trai Artemus Ogletrees mất tích )

Vài tháng sau khi bức thư cuối cùng gửi tới, bà Ruby đã nhận được một cú điện thoại từ một người đàn ông tự xưng là ‘Jordan’. Người đó nói rằng Artemus đã cứu sống anh ta ở Ai Cập và rằng con trai bà đã kết hôn với một người phụ nữ Cairo giàu có.

Tuy nhiên, cảnh sát không tìm được lý do mà người đàn ông này chết, cũng như những bí ẩn mà anh đã gặp phải trước khi chết.

Cuộc điều tra về cái chết của Artemus đã được mở trở lại một thời gian ngắn vào năm 1937, sau khi các thám tử ghi nhận sự tương đồng giữa vụ án này với vụ một người đàn ông trẻ tuổi ở New York bị sát hại nhưng cũng không có manh mối gì thêm.

( hình ảnh các nhà điều tra thám tử Frank Howland và Fred Green )

Sau khi bí ẩn về Owen đã được chôn cất hơn 65 năm, một thủ thư tại Thư viện cộng đồng Kansas tên John Horner nhận được một cuộc điện thoại nặc danh. Người này báo rằng trong lúc dọn dẹp đồ đạc của một người vừa qua đời cách đó không lâu đã tìm thấy một chiếc hộp kỳ lạ. Chiếc hộp chứa rất nhiều tài liệu và bài báo nói về vụ án của Owen. Bên cạnh đó, còn một vài đồ vật từng được nhắc đến trong các bài báo nhưng người này từ chối tiết lộ đó là gì và sau đó cũng không hề xuất hiện lại.

Vụ án “Owen”/ Artemus lại rơi vào im lặng. Hàng loạt những bí ẩn lớn như lý do mà anh phải dùng tên giả, tại sao anh lại bị giết, ai đã trả tiền tang lễ hay người phụ nữ bí ẩn tên Louise kia là ai v.v… tất cả vẫn đang nằm trong tấm màn bí ẩn như căn phòng 1046 tăm tối năm nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.