Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 36



Đỗ Nhược cầm xấp tiền, chạy bán sống bán chết về ký túc xá cho vơi tức giận. Xông vào cửa, trong phòng tối mờ không có ai cả. Nỗi căm phẫn tuôn trào, vẫn cuồn cuộn nơi lồng ngực không hề tan bớt đi chút nào, trái lại đôi chân nhức mỏi vì phải đứng cả ngày lại càng thêm rã rời.

Cô tập tễnh đến trước bàn ngồi xuống, cố gắng hít sâu, từ từ cởi giày cao gót ra, mắt cá chân và ngón cái đã rộp lên đau nhói. Mắt cô ươn ướt cố nén dòng lệ chực trào, cô cắn răng ngồi một mình thật lâu, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng đau khổ, thật sự không còn cách nào đành nhắn tin vào nhóm chat: “Các cậu có thể về đây không, mình xảy ra chuyện rồi?”

Gửi tin xong, mắt lại rưng rưng, cô đặt điện thoại xuống, gục đầu trên bàn. Mười lăm phút sau, Hạ Nam, Khưu Vũ Thần và Hà Hoan Hoan đều trở về, đẩy cửa ra hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đỗ Nhược cố gắng trấn tĩnh lại, kể lại từ đầu đến cuối sự tình.

Hà Hoan Hoan nghe xong lập tức quát lớn: “Gì cơ? Hắn vô sĩ vậy á! Không nhìn ra được là loại đốn mạt như thế!”

Khưu Vũ Thần lý trí hơn: “Cậu khoan mắng chửi đã, mấy nhóm lập nghiệp đều như vậy, đứng ở góc độ của họ thì cũng bình thường thôi. Người ta mạnh hơn chúng ta, đây là thực tế.” Rồi lại thở dài, “Nhưng không ngờ Cỏ Nhỏ lại gặp phải chuyện này.”

Mắt Đỗ Nhược đỏ hoe: “Họ không muốn chia phần cho mình, chỉ muốn tuyển trợ lý, duy trì lợi ích của họ, mình hiểu chứ. Nhưng IMU của mình có liên quan gì với họ đâu, không ai giúp mình, chỉ mỗi mình làm thôi. Trước khi đến phòng thí nghiệm mình đã làm rồi, tra tài liệu, làm thí nghiệm, đổi vật liệu, tìm công thức, thành quả mấy tháng của mình đấy!”

Hà Hoan Hoan ôm đầu cô, vuốt tóc an ủi: “Cậu đừng nóng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Khưu Vũ Thần hỏi: “Cậu có ghi lại toàn bộ quá trình thực nghiệm đúng không?”

“Ừ.” Đỗ Nhược trả lời, “Nhưng đây là nghiên cứu của mình, họ tháo gỡ ra chỉ mấy ngày là có thể tỏ tường. Vậy xem như là tặng không cho họ rồi.”

Hạ Nam nói điện thoại xong trở vào từ ban công, kéo ghế ngồi xuống: “Mình đã hỏi bà chị học luật, chị ấy có một đàn anh làm ở văn phòng luật rất có tiếng. Nếu cậu cần tư vấn, ngày mai mình đưa cậu đi, có lẽ sẽ giúp được cho cậu.”

Đỗ Nhược sửng sốt: “Phải thưa ra tòa á?”

Hạ Nam: “Không nhất định, nhưng chúng ta đều là người ngọai đạo, tìm luật sư hỏi thử, xem thử có giúp được gì cho chúng ta không. Vả lại, ra vẻ một chút, dọa người cũng được mà.”

“Đúng thế.” Hà Hoan Hoan kích động, “Nếu dọa được thì tốt quá.”

“Được thôi.” Đỗ Nhược cảm kích, “Cảm ơn cậu.”

“Được rồi, đừng nóng vội, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Hôm sau, bốn cô gái chạy đến văn phòng luật tư vấn. Anh luật sư kia sau khi tìm hiểu tình huống cặn kẽ, chân mày nhíu chặt, không lạc quan lắm: “Theo như em miêu tả về công việc của mình, em quả thật là làm trợ lý cho nhóm họ. Anh gặp chuyện này nhiều rồi, có rất nhiều người trẻ tuổi lập nghiệp đều như vậy. Ban đầu dựa vào mơ ước và nhiệt huyết, hì hục bán mạng, đến khi thực nghiệm thành công, lúc có lợi ích kinh tế thì lại tranh cãi ầm ĩ. Em là tốt lắm rồi, không bỏ ra quá nhiều, anh từng gặp một người bỏ ra mấy năm tâm huyết, đến cuối cùng không được chia phần mà chỉ lấy được tiền lương bình thường thôi. Tuy anh rất đồng cảm nhưng chuyện này khó giải quyết lắm. Có thể anh nói hơi khó nghe, nhưng người yếu đi làm cho kẻ mạnh thường chỉ lãnh lương thôi, không được chia cổ phần đâu, rất nhiều doanh nghiệp công ty đều như vậy.”

Đỗ Nhược giải thích: “Em hiểu, em không trách họ, không hợp thì hòa bình chia tay thôi. Nhưng cái chính là bây giờ em muốn lấy lại đồ của em.”

“Nhưng thành quả nghiên cứu thuộc về cả phòng thí nghiệm, đấy là điều khoản mặc nhiên trong rất nhiều trường đại học. Với lại em đã ký hợp đồng, dù trên hợp đồng có ghi là ‘lúc làm việc’, chúng ta có thể đánh vào chỗ này nói nghiên cứu của em không liên quan đến công việc. Nhưng đến đây lại xuất hiện vấn đề, em không có cách nào chứng mình đó là do một mình em hoàn thành, là em đã bắt đầu nghiên cứu từ trước khi vào làm ở phòng thí nghiệm rồi.

Nếu em muốn kiện ra tòa, dĩ nhiên anh sẽ nhận vụ này, nhưng đối với một sinh viên mà nói, ra tòa vừa tốn tiền vừa tốn thời gian và tinh lực, kết quả chưa chắc đã như ý. Huống chi, đối phương là nhóm xuất sắc trong trường, làm lớn chuyện sẽ không tốt cho danh dự của trường, thầy cô em sẽ nhìn em thế nào? Sau này em phải sống chung với bạn học trong trường ra sao? Điều này trước khi đến đây em có nghĩ đến không?”

Bốn người đồng thời sững sờ.

“Anh đề nghị các em hãy tìm thầy cô nói chuyện, đây là cách giải quyết tốt nhất. Tuổi em còn trẻ, không có kinh nghiệm, lần nãy xem như vấp ngã một lần, khôn ra một chút. Chuyện này ra xã hội cũng sẽ gặp phải, gặp sớm tốt hơn gặp muộn.”

Lúc bốn người ra khỏi văn phòng luật, tâm trạng đều sa sút. Ý nghĩ của sinh viên quá ngây thơ và lý tưởng hóa, nhưng thực tế lại quá tàn khốc và lạnh lùng.

Hà Hoan Hoan ủ rủ lẩm bẩm: “Không đến còn tốt, đến rồi còn hụt hẫng hơn.”

Khưu Vũ Thần khuyên: “Đừng từ bỏ, trở về trường tìm ban giám hiệu xem.”

Đỗ Nhược xốc lại tinh thần, gật đầu, không từ bỏ hy vọng.

Về đến trường đã là buổi chiều, ba cô nàng còn lại đều có lớp, Hà Hoan Hoan đòi trốn học theo Đỗ Nhược đi tìm thầy cô phân xử, nhưng Đỗ Nhược đã từ chối: “Mình đi được rồi, cậu hãy đi học đi.”

“Vậy có gì thì gọi cho bọn mình nhé.” Khưu Vũ Thần nhắn nhủ, “Mình cũng đi hỏi bạn thử, xem phòng thí nghiệm của người ta xử lý thế nào, có cách sẽ nói với cậu.”

“Ừ, các cậu đi học nhanh đi.”

Mọi người nhanh chóng tản ra.

Một mình Đỗ Nhược đến văn phòng, lúc đến cửa liền hít sâu vào lấy can đảm, ló đầu nhìn vào trong.

Trong phòng chỉ có mỗi Trương Như Hàm, thầy cô lo về mảng đời sống nhàn hạ hơn giảng viên chuyên ngành nhiều.

Đỗ Nhược gõ cửa, Trương Như Hàm ngẩng đầu mỉm cười: “Đỗ Nhược à em!”

“Dạ.” Cô đi vào ngồi xuống.

“Đã lâu không gặp, cô vẫn chú ý đến em, thành tích học tập rất tốt. Cô nghe không ít thầy khen em đấy, cứ vậy đến năm sau là em có thể lấy được học bổng quốc gia rồi.” Trương Như Hàm luyên thuyên khen ngợi, như đã quên bén trận phong ba nửa năm trước rồi.

Đỗ Nhược cười trừ, không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Thưa cô, lần này em đến tìm cô là vì gặp phải chuyện khó khăn, muốn nhờ cô giúp đỡ.”

“Khó khăn gì, cứ việc nói.”

Đỗ Nhược trình bày lại sự việc từ đầu đến cuối một lượt. Trương Như Hàm lắng nghe, mày dần nhíu lại, lúc nghe đến Đỗ Nhược đi tìm luật sự thì lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng Trương Như Hàm vẫn không cắt ngang, chờ Đỗ Nhược nói hết, cô ấy không vội chỉ trích mà nói năng nhỏ nhẹ: “Chuyện này dù nghe em kể lại thì người chịu uất ức là em, nhưng dù sao cũng là lời nói một phía. Vậy đi, cô gọi Ô Chính Bác đến, nói chuyện đối chất với nhau, em thấy được không?”

Đỗ Nhược hít sâu gật đầu: “Được ạ, như vậy rất công bằng.”

Trương Như Hàm mở điện thoại gọi cho Ô Chính Bác, không biết bên kia nói gì, cô ta liền nói: “Vẫn nên mau chóng đến văn phòng giải quyết đi, nếu không học trò của tôi sẽ đi tìm luật sư đấy.”

Trương Như Hàm đặt điện thoại xuống: “Lát nữa cậu ta sẽ đến ngay.”

Không lâu sau Ô Chính Bác xuất hiện. Gã vốn không phải người mặt mũi thân thiện gì, cộng thêm sắc mặt sa sầm càng dọa người hơn lúc trước. Lúc ngồi xuống còn hầm hầm lườm Đỗ Nhược, như thể cô vu khống cho gã vậy.

Mông vừa chạm ghế, gã liền nói ngay với Trương Như Hàm: “Không ngờ cô ta lại không biết xấu hổ đến đây tố cáo. Thưa cô, chuyện này rất đơn giản, con nhỏ này đến phòng thí nghiệm của bọn em học hỏi…”

“Sư huynh, em có tên đàng hoàng, gọi là Đỗ Nhược, không phải con nhỏ gì.” Cô không chịu được kiểu ăn nói khinh miệt của gã, lên tiếng đáp trả.

“Người khác đang nói chuyện cô lại dám xen vào, trong nhà không dạy hả?” Gã lớn tiếng quát.

Đỗ Nhược cắn chặt môi, mặt đỏ gay. Trương Như Hàm khuyên nhủ: “Có gì thì từ từ nói, đừng nóng giận.”

“Có thể không giận sao? Có lòng tốt cho cô ta vào phòng thí nghiệm học tập, cô Trương, cô hẳn rõ hơn ai hết, cơ hội tốt như vậy có biết bao nhiêu sinh viên năm nhất cầu mà không được. Thế mà cô ta lại cắn ngược lại em, một trợ lý đòi chia lợi ích của nhóm Orbit, lòng tham không đáy mà!”

Đỗ Nhược đỏ mặt tía tai, cố gắng đấu tranh cho mình: “Anh không cần đặt điều nói tôi tham tiền tham lợi, tôi không có đòi Orbit chia phần, tôi cũng không cho rằng tôi đã làm gì sai, cách nghĩ của mỗi người khác nhau thôi. Tôi cũng không cần tham gia nữa, nhưng tôi phải lấy lại đồ của tôi.”

Ô Chính Bác thấy nực cười: “Cô có cần nói luôn là tất cả hạng mục Orbit cô từng chạm vào đều là của cô không? Khoan hẳng nói thành quả của thành viên đều thuộc về của cả nhóm, một trợ lý như cô có tư cách gì yêu cầu lấy đi bất cứ thứ gì hả?”

“Tôi không có tư cách?” Mắt Đỗ Nhược long lên, “Anh Ô, nâng cao kỷ lục tốc độ của bộ cảm biến IMU, giảm bớt sai số tích lũy, đó là nghiên cứu của cá nhân tôi, không có liên quan gì đến Orbit cả! Mấy tháng qua tôi tra tìm bao nhiêu tài liệu, thay đổi bao nhiêu công thức và thuật toán, làm qua bao nhiêu lần thí nghiệm, đổi hết bao nhiêu vật liệu, đều là mình tôi làm, không hề nhờ vả bất cứ ai trong các anh. Anh nói tôi không có tư cách á?”

Cô giận đến mức nước mắt lưng tròng, cố gắng chịu đựng.

Trương Như Hàm đưa khăn giấy cho Đỗ Nhược, giải hòa: “Đứng nóng, đừng nóng, hai đứa hãy bình tình…”

Ô Chính Bác ngang ngược ngắt lời: “Cô có tiến bộ, có đột phá đều là người và hoàn cảnh trong phòng thí nghiệm giúp cho cô, sự tiến bộ của cô cũng là nhờ học hỏi từ phòng thí nghiệm.”

“Anh…” Đỗ Nhược sôi máu, “Tôi muốn tìm luật sư kiện anh.”

“Được. Tôi cũng sẽ nhờ trường học tìm luật sư giúp.” Ô Chính Bác điềm nhiên như không.

Ngực Đỗ Nhược nghẹn ứ, gần như ngạt thở. Gã không sợ, gã biết rõ cô có kiện gã thì cũng vô dụng.

“Không còn gì nữa thì tôi đi đây, tôi chờ thư luật sư của cô đấy.” Gã đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.

Hai tay Đỗ Nhược nắm chặt ghế, đầu óc mờ mịt.

Trương Như Hàm chống cằm, sinh viên trong trường luôn không nghe lời thầy cô, cô ta cũng không có cách nào, lại sợ chuyện nội bộ của khoa làm ầm ĩ mất mặt, nên khó xử hỏi dò: “Đỗ Nhược, em thật sự muốn kiện họ sao?”

Đỗ Nhược ngây dại không lên tiếng.

Trương Như Hàm thở dài: “Đỗ Nhược à, em đang nóng giận, cô nói gì em cũng sẽ thấy bất công. Nhưng việc này cô thấy không có ai đúng ai sai, hai bên đều có lý lẽ của mình. Em cho rằng sư huynh nói vô lý nhưng nội quy chính là vậy. Đồ của trợ lý và thực tập sinh đều thuộc về phòng thí nghiệm, đây là quy định mặc nhiên. Bởi bản thân em đến đó vỗn dĩ là để học tập mà. Người ta hay nói, học nghề thì phải trả thù lao cho thầy. Dĩ nhiên đây là một mình em nghiên cứu, cô biết em ấm ức, nhưng cô vẫn phải nhắc em, thật sự ra tòa sẽ gây ảnh hưởng không tốt, e rằng trường và khoa cũng sẽ không đứng về phía em đâu. Nếu làm rối loạn quy tắc, sau này làm sao quản lý mấy phòng thí nghiệm khác? Cô thấy thôi đi, em cố nhịn một chút là sẽ qua thôi. Nếu không cô nghĩ cách, giới thiệu em tham gia phòng thí nghiệm khác chịu không?”

Đỗ Nhược không nghe lọt tai gì cả, chỉ cảm thấy uất ức, phẫn nộ, xấu hổ, bất lực và chua xót… Cô không nhịn được, cắn chặt môi lắc đầu như trống bỏi, nghẹn ngào cảm ơn cô Trương rồi đứng dậy chạy đi.

Vừa ra khỏi văn phòng, nước mắt đã tuôn trào, không kiềm chế được nữa.

Cô chạy nhanh đến cầu thang, muốn tìm một chổ ẩn náu, nhưng lại gặp được Cảnh Minh vừa ra khỏi thang máy, cậu cau chặt hàng mày, sải bước đi về phía cô. Hai người trùng hợp đụng phải nhau, thấy mặt cô nước mắt giàn giụa, cậu trở nên ngây thộn.

Đỗ Nhược như loài vật bị kinh hãi, lập tức bỏ chạy vào lối đi cầu thang bộ. Cảnh Minh đuổi theo kéo cửa lối thoát hiểm ra, lao nhanh xuống cầu thang, chạy vài bước lớn đã đuổi kịp cô, kéo tay cô lại: “Cô Trương đã giải quyết thế nào?”

Câu hỏi của cậu khiến tất cả cảm xúc chất chứa trong cô liền sụp đổ trong phút chốc, nước mắt chảy ào như nước tràn bờ đê. Cô đưa một tay lên che mắt, chỉ để lộ cánh mũi mấp máy và đôi môi mím chặt, khóc nức nở.

“Đừng khóc nữa!” Não bộ cậu bốc hỏa, “Cô nói đi!”

Cô nói ngắt quãng: “Không lấy lại… được IMU… cô Trương bảo tôi… nhịn đi… Trường sẽ không đứng… về phía tôi… Tôi vô lý… kiện, kiện… cũng vô dụng… Không ai… đứng về phía tôi cả.”

Cảnh Minh sầm mặt nghe cô nói. Cô khóc quá thảm thiết, cứ nói lắp ba lắp bắp, logic loạn tùng phèo, hoàn toàn không biết đang nói gì. Nhưng cậu vẫn nhanh chóng suy đoán được nỗi uất ức của cô.

Qua một hồi lâu mà cậu vẫn không hề có phản ứng gì, cũng không an ủi. Cô khóc chốc lát tâm trạng dần bình ổn, cúi đầu lau nước mắt, chốc chốc vẫn thút thít.

Cảnh Minh dời mắt khỏi cửa sổ, nhìn cô: “Khóc xong rồi hả?”

Cô không trả lời. Cậu lấy khăn giấy ra đưa cho cô: “Lau mặt đi.”

Cô lau khô mặt, lại lau mắt. Cảnh Minh bỏ tay vào túi, vừa đi xuống lầu vừa nói: “Đi theo tôi.”

Cô khó hiểu nhưng vẫn vội vàng đi theo cậu xuống lầu, hai người một trước một sau đi trên con đường rợp bóng cây, cách nhau mấy mét, băng qua khuôn viên trường thấm đượm hơi hướng ngày hè, đến tòa nhà thí nghiệm, vào thang máy, đi ra hành lang, đến phòng thí nghiệm Orbit, đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong.

Người trong phòng thí nghiệm đều đang bận rộn, đột ngột có khách không mời xông vào, tất cả đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, huống chi người kia lại là Cảnh Minh.

Đỗ Nhược đi theo sau lưng cậu, mặt vừa ấm ức vừa cứng rắn, khá giống đứa trẻ bị bạn học bắt nạt ở trường, chạy về tìm phụ huynh ra mặt giúp.

Có người đến hỏi: “Có chuyện gì không?”

Cảnh Minh phớt lờ như không hề nghe thấy, ánh mắt quét một vòng trong phòng thí nghiệm, không để ý đến bất cứ ai đang mang vẻ hoài nghi, cuối cùng nhìn thấy Ô Chính Bác.

Gã và mấy trợ lý đang đứng trước bàn thí nghiệm, nhìn cậu khó hiểu. Trên bàn bày các loại dụng cụ và một bộ cảm biến IMU đã bị rã ra một nửa.

Cảnh Minh cất bước đi đến, Đỗ Nhược theo sát phía sau. Cậu nhìn lướt một vòng đồ đạc bày la liệt trên bàn.

Thấy Đỗ Nhược, Ô Chính Bác đại khái đã đoán được vì sao Cảnh Minh đến đây, bèn châm chọc hỏi: “Rồng đến nhà tôm không biết có chuyện gì không?”

Cảnh Minh chẳng buồn đoái hoài, ánh mắt không hề lia sang gã dù chỉ một giây, như thể tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm này đều không tồn tại. Cậu cầm lấy bộ cảm biến IMU đã bị tháo gỡ một nửa, quay lại nhìn Đỗ Nhược: “Là cái này sao?”

Đỗ Nhược gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.

Cảnh Minh lật món đồ xem sơ qua rồi hỏi: “Quá trình thí nghiệm đều ghi lại hết chưa?”

“Rồi.” Cô lại gật đầu xác nhận.

Ngay giây sau, Cảnh Minh đột ngột vung tay lên ném mạnh. Bộ cảm biến rơi xuống vỡ nát, linh kiện văng tung tóe khắp sàn nhà.

—-

Như tớ đã nói từ trước, đến đây thì phải ngưng rồi. Nhưng các bạn yên tâm, Cảnh Xuân sẽ được lên kệ đúng vào mùa xuân như tên của tác phẩm. Hẹn gặp các bạn vào tháng 3/2018 nhé. (Khi tác phẩm có ngày phát hành cụ thể, tớ sẽ vào đây thông báo với mọi người.)

Còn những bạn do không ở trong nước, quá khó để có thể mua truyện, mọi người quay lại đây sau khi tác phẩm được phát hành hơn 6 tháng, chúng mình lại cùng đàm đạo. 

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.