Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 45



Tại lễ trao giải, Cảnh Minh dẫn cả nhóm Prime đứng lên bục lĩnh thưởng cao nhất, nhận lấy cúp vô địch trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả và đèn flash chớp nháy liên tục của cánh báo chí truyền thông. Tên họ của mười một thành viên Prime được khắc ở đế cúp, lưu giữ mãi mãi.

Trong một bài phỏng vấn, một vị phóng viên đến từ Mỹ hỏi Cảnh Minh về kế hoạch tiếp theo của Prime. Cậu tiết lộ: “Cuộc đua xe không người lái chẳng qua chỉ là một màn thử nghiệm của Prime thôi. Và dự án nghiên cứu về công nghệ này của chúng tôi cũng đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.” Sau đó, cậu bổ sung thêm: “Hãy nhớ kỹ cái tên Prime này. Về sau, mọi người sẽ thường xuyên được nghe về nó.”

Hiện trường vang lên tiếng giòn giã.

Sau khi trở về khách sạn, tiệc chúc mừng chính thức bắt đầu. Ban tổ chức cuộc thi đã sắp xếp tiệc tối long trọng tại sảnh lộ thiên của một nhà hàng kiểu Tây, chiêu đãi tất cả các tuyển thủ tham dự, giới truyền thông, nhà tài trợ, phía hợp tác và những fan VIP từ khắp mọi nơi. Gió biển vi vu hòa lẫn tiếng nói cười rộn ràng ngập tràn sảnh tiệc. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu qua những chiếc ly thủy tinh dập dờn sinh động như đá quý.

Đỗ Nhược thay chiếc váy trắng tinh đi đến buổi tiệc. Nhóm thanh niên túm năm tụm ba trò chuyện, tiếng Anh, tiếng Trung xen lẫn với nhau, quá nửa là bàn về chủ đề liên quan đến công nghệ không người lái.

Cô lướt mắt một vòng, thấy Hà Vọng và Vạn Tử Ngang đang tán gẫu với nhóm thanh niên Đức. Cảnh Minh ngồi ở chiếc bàn dài màu trắng uống nước, thỉnh thoảng có người đi ngang vỗ vai cậu chào hỏi và chúc mừng. Cậu cũng đã thay sang chiếc áo phông khác, gió biển thổi tới làm những sợi tóc bay phất phơ.

Cô vừa định đi đến đó thì một nữ sinh mặc váy hoa dài đã ngồi xuống cạnh cậu, yểu điệu chủ động bắt tay với Cảnh Minh, hình như là fan VIP. Đỗ Nhược đành ngồi phía bên này chuyên tâm thưởng thức những món sơn hào hải vị trên bàn. Vừa ăn vừa lướt điện thoại, cô phát hiện diễn đàn trường lại dậy sóng. Cảnh Minh và Prime lần nữa được đưa lên bảng Phong Thần. Đương nhiên, nhóm Wechat của cô cũng đã nổ tung.

Người đầu tiên nhắn tin trong nhóm chat là Khưu Vũ Thần. Cô nàng quá đỗi phấn khích: “Vô địch rồi!”

Đỗ Nhược đoán, chắc hẳn cô nàng và Lý Duy đang yêu nhau rồi đây.

Hạ Nam: “Chúc mừng!”

Hà Hoan Hoan: “Cỏ Nhỏ, hiện trường thế nào? Có phải sôi sùng sục không? Mình xem truyền hình trực tiếp mà còn hồi hộp gần chết.”

Tin được đã gửi đi vào mấy giờ trước.

Đỗ Nhược vừa ăn cá hồi vừa nhắn lại.

“Đúng vậy, mặc dù bọn mình rất có lòng tin nhưng vẫn siêu căng thẳng luôn.

Lúc ở hiện trường, mình tưởng mắc bệnh tim luôn cơ.

May là cuối cùng vẫn thắng. Lúc giành được giải nhất, mình kích động phát điên ấy.”

Mấy tin này vừa được truyền đi thì trong nhóm lại bùng nổ.

Hà Hoan Hoan: “Òa, òa, òa, mình biết ngay mà! Cỏ Nhỏ, cậu đã nếm trải cảm giác vô địch thế giới. Còn mình ở nhà ăn xiên que, thật quá kém cỏi! Mình phải cố gắng cày cuộc đây!”

Khưu Vũ Thần: “Cùng nhau nỗ lực nào! Hè này, mình phải lên kế hoạch cho năm học sau mới được.”

Hạ Nam: “Đúng đấy. Gặp lại nhau thì đã là sinh viên năm hai rồi.”

Đang trò chuyện thì Hà Hoan Hoan bỗng gõ một câu: “Cỏ Nhỏ, mình quyết định không nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Mình muốn học thật giỏi!

Cậu xem đi, thảo nào Cảnh Minh có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy. Người ta soái ca còn không màng yêu đương, cho rằng robot tốt hơn bạn gái. Kiểu biến thái này không giành được vô địch thế giới thì ai giành được nữa chứ?

Người đẹp trai đến vậy còn không thèm hẹn hò yêu đương, thì sao mình lại phải cuống lên cơ chứ? Mình phải gắng học mới được.”

Đỗ Nhược cầm điện thoại trân trối, thật sự khó nói hết qua vài dòng chat chit mà. Tư chất cậu thông minh, lại chịu khó nghiên cứu, đây là sự thật. Nhưng thuộc tính “cấm dục” này của cậu chỉ có thể nói là sự hiểu lầm tốt đẹp mà thôi. Hiện tại, trên diễn đàn BBS đã lan tin điên cuồng, nói cậu một lòng chỉ muốn làm nghiên cứu, ngay cả bạn gái đẹp như tiên nữ trước đây cũng vứt xó.

Đỗ Nhược không tài nào giải thích được, dù sao việc này không hề liên quan đến cô. Cầm lấy một miếng bánh chuối vừa ăn vừa liếc sang phía bên kia bàn. Cảnh Minh và cô nàng fan hâm mộ đang nói cười rôm rả.

Cô dỏng tai nghe, cô gái ấy đang thảo luận về vấn đề chuyên môn liên quan đến phương diện ứng dụng của robot. Lời nói êm ái chứa đầy ẩn ý, hữu ích hơn việc đi đường thẳng, nhào đến bắt chuyện nhiều, rất thông minh. Đỗ Nhược lấy miếng bánh dứa ăn ngấu nghiến rồi quay sang nhìn hai người kia lần nữa. Cô nàng đẹp thật.

Cảnh Minh vốn đang nhìn cô gái váy hoa, đột nhiên bắt gặp ánh nhìn của cô. Đỗ Nhược bất giác hoảng hốt.

Nhưng cô đâu có nhìn lén cậu thì việc gì phải sợ cơ chứ. Có điều, nói thế nào thì vẫn không thể chối bỏ sự thật là ánh mắt họ đang chạm nhau kìa.

Cảnh Minh nhìn cô giây lát, bỗng phì cười, chỉ chỉ miệng mình. Tim Đỗ Nhược đập thình thịch, ngơ ngác không biết làm sao. Miệng á? Ý sao?

Cô còn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì thì cậu đã dời mắt đi, tiếp tục nói chuyện với cô gái kia. Đỗ Nhược thình lình hiểu ra, vội vàng sờ lên miệng mình. Mẹ ơi, một miếng vụn bánh dứa! Cô bối rối cầm khăn lau.

Giữa bữa tiệc, MC đi lên sân khấu. Tiếng trò chuyện xung quanh lắng dần. Anh ta đề nghị chơi trò chơi, thứ nhất là để hoạt náo không khí, thứ hai là tạo điều kiện để mọi người quen biết lẫn nhau. Quy tắc trò chơi rất đơn giản: Mỗi nhóm gồm một nam một nữ, buộc một quả bóng bay vào mắt cá chân cô gái, chàng trai có nhiệm vụ phải bảo vệ cho quả bóng ấy không bị đạp đổ, đồng thời còn phải đạp vỡ bóng của nhóm khác. Nhóm nào giữ được bóng đến cuối cùng thì sẽ giành chiến thắng. Phần thường là một mô hình xe đua.

Số lượng nữ trong các đội thi cực ít, nhưng fan nữ VIP thì khá đông, coi như là phúc lợi cho người hâm mộ. Cô gái váy hoa lập tức cười duyên hỏi Cảnh Minh: “Cậu chơi không?”

“Không có hứng.”

Cô nàng chỉ cười ra chiều tiếc nuối chứ không cưỡng cầu. Chàng trai ngồi bên cạnh ngỏ lời, thế là cô ấy đứng dậy rời đi.

Cảnh Minh thầm chế nhạo trong lòng. Trước giờ cậu ghét mấy trò kiểu này nhất. Chơi trò này, nếu nam nữ tâm tư trong sáng thì còn vui vẻ, gặp phải người có “ý đồ bất chính” thì quả là cơ hội nghìn năm có một để lợi dụng sỗ sàng. Hồi cấp ba, lúc tham gia trò này, bị một nữ sinh trong lớp tranh thủ ôm eo, cậu có thể làm gì được? Đành phải đạp nổ quả bóng của đội mình “tự sát”. Loại trò chơi vừa ngu ngốc vừa đê tiện này đừng hòng cậu tham gia nữa. Hừ!

Cảnh Minh đảo mắt tìm kiếm Đỗ Nhược, nhưng cô không còn ở vị trí cũ nữa mà đang ngồi buộc một quả bóng màu vàng vào chân bên sân khấu. Cậu lập tức đi đến, xách cô gái đang ngồi xổm trên đất dậy: “Cô điên sao mà chơi trò này.”

Đỗ Nhược bối rối nhìn cậu, ngốc nghếch chỉ: “Phần thưởng là chiếc xe mô hình kia đấy, nghe nói cửa xe có thể mở ra, còn có thể tháo bánh xe ra nữa.”

Cảnh Minh sầm mặt: “Tôi chơi với cô.”

Cô không cảm kích thì chớ còn tỏ vẻ khó xử.

Cảnh Minh tức nghẹn: “Sao đây?”

Đỗ Nhược nhỏ giọng: “Khi nãy, tôi đã rủ Vạn Tử Ngang rồi…”

“Cậu ta không chơi nữa.”

Đỗ Nhược kinh ngạc. Cảnh Minh quay đầu nhìn nhóm bạn. Vạn Tử Ngang cười xòa tỏ vẻ “xin mời”, chắp tay nhường lối.

Cậu quay lại nhìn Đỗ Nhược. “Xong rồi.”

Đỗ Nhược á khẩu. Cậu cúi đầu nhìn quả bóng vàng vô tội trên mắt cá chân của cô, trút giận sang nó: “Xấu chết đi được.”

Rồi cậu ngồi xổm xuống, đổi sang buộc quả bóng màu hồng vào chân cô.

Cô giãy giụa: “Nhưng mà…”

Cảnh Minh giữ chặt chân cô lại, Đỗ Nhược lập tức im miệng. Buộc bóng bay xong, Cảnh Minh mới đứng dậy nhìn cô: “Tôi sẽ giúp cô thắng.”

Đỗ Nhược sửng sốt. Gió biển từ phương xa xào xạc thổi tung mái tóc họ. Cậu tới giữa bãi cát diễn ra trò chơi. Cô đang do dự không muốn quá gần gũi với cậu thì cậu đã quay lại, kéo sát cô ra sau người mình.

Đầu Đỗ Nhược như nổ “ầm” một tiếng, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ lòng bàn tay cậu. Nhiệt độ cơ thể của con trai vốn dĩ cao hơn con gái một chút, chạm vào như bị hun nóng đến tận tim.

MC hô lên: “Bắt đầu!”

Xung quanh mọi người cười nói hớn hở xem trò vui. Vừa bắt đầu, người chơi còn khá giữ kẽ, không dám buông thả. Con gái không dám quá gần với con trai, con trai cũng không dám kéo con gái, tay chân luống cuống, ngượng ngùng.

Có mấy nam sinh nhanh nhẹn, nhắm trúng cơ hội, bắt được mấy cô gái được bảo vệ lỏng lẻo, nhanh như chớp đạp nổ bóng bay của họ. Người bị thua rối rít rời khỏi sân chơi. Vậy nên những người còn lại bắt đầu nghiêm túc hơn, không ít nhóm đã mạnh dạn nắm tay nhau. Có chàng trai vì cố đạp bóng của người khác mà buông tay cô gái trong nhóm mình ra.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Cảnh Minh luôn bảo vệ Đỗ Nhược kín kẽ phía sau chỉ bằng một tay. Cô núp sau bóng lưng cao lớn của cậu, bị cậu lôi kéo chạy khắp bãi cát. Tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua gò má Cảnh Minh, cô thấy được ánh mắt cậu chú tâm vô cùng. Cậu nhanh nhẹn, nhạy bén như một chú sói, chăm chú quan sát từng hành động, cử chỉ của những người xung quanh.

Không chỉ giỏi tránh né, một khi nắm bắt được sơ hở của đối phương, cậu liền xông lên đạp nổ bóng bay của người ta mà vẫn tuyệt đối không buông cô ra. Dù cho cô không theo kịp bước chân của cậu thì hai người cũng chưa hề tách rời. Hết lần này đến lần khác, cậu kéo cô lảo đảo va vào lưng mình.

Vì cậu quá xông xáo đạp vỡ liên tục năm, sáu quả bóng, trên sân chỉ còn lại bốn đôi. Ba đôi còn lại đều ngấm ngầm ra hiệu cho nhau, bao vây tấn công đôi của cậu.

Cảnh Minh nhìn cảnh tượng “bồn bề thọ địch”, chợt hỏi Đỗ Nhược: “Sợ không?”

Lòng bàn tay Đỗ Nhược đẫm mồ hôi, cô nhỏ giọng: “Hơi hơi.”

“Hơi hơi à?” Cảnh Minh hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô, quay đầu cười khì. Một tay cậu kéo cô lên phía trước, vòng hai tay ôm lấy cô vào lòng bảo vệ. Mặt Đỗ Nhược thoáng chốc nóng bừng như bị thiêu đốt, cảm nhận rõ ràng lồng ngực cậu đang lên xuống phập phồng.

Ba đôi bao vậy phát động tấn công. Cô được cậu ôm lấy, vừa né tránh vừa ngăn cản, hoàn toàn không thể điều khiển bản thân mình nữa. Bóng người không ngừng qua lại trước mặt, không thấy rõ gì cả, chỉ ngửi được hương thơm trong lành từ người cậu và tiếng hít thở hổn hển của cậu bên tai.

Có hai chàng trai cùng lúc chen nhau đạp bóng của Đỗ Nhược. Cảnh Minh phản ứng cực nhanh, một tay ôm lấy eo cô, nhấc người cô lên chuyển sang tay kia, vất vả tránh được cú tấn công của đối thủ.

Nhưng mà kẻ địch người đông thế mạnh, dù cậu có cố bảo vệ Đỗ Nhược thế nào, cô cũng khó có thể tránh được thế tấn công dồn dập của đối phương. Thấy tình thế nguy cấp, Cảnh Minh bỗng dùng luôn tay kia, bế bổng cô lên. Đỗ Nhược bất ngờ bị nhấc lên cao, tim gần như ngừng đập, ôm chặt lấy cổ cậu theo phản xạ. Một giây sau, toàn thân cô nằm gọn lỏn trong lồng ngực cậu, huyệt thái dương kề sát vào mặt cậu. Cô có thể cảm nhận được da thịt Cảnh Minh mềm mại. nhẵn nhụi và xương hàm cứng cáp.

“Woa!” Cả đám người ồ lên.

Đỗ Nhược mặt đỏ như gấc, còn quả bóng màu hồng rực rỡ kiêu hãnh như trêu ngươi. Cảnh Minh bế phốc cô lên, phản ứng cực nhanh đạp “bùm, bùm” hai phát, xử ngay cùng lúc hai đối thủ.

Tình thế đột ngột xoay chuyển, chỉ còn lại hai đôi cuối cùng. Cảnh Minh thả Đỗ Nhược xuống nhưng vẫn ôm chặt trong vòng tay. Cậu không chỉ có tốc độ nhanh mà còn tập trung cao độ, dáng cao chân dài, đối phương hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu. Quả bóng duy nhất còn lại cũng bị cậu đạp vỡ. Cuối cùng, cả bãi cát chỉ còn mỗi quả bóng hồng nơi mắt cá chân Đỗ Nhược đắc ý đong đưa trong làn gió biển.

Xung quanh vang rộ tiếng vỗ tay reo vui. Đỗ Nhược im thin thít, nhẹ nhàng giãy khỏi ngực Cảnh Minh, cụp mắt không dám nhìn cậu.

Tim cô đập rộn rã như muốn vỡ cả lồng ngực. Cô luống cuống cởi bong bay ra, sau đó vội vã len qua đám người, chạy tọt vào trong nhà hàng.

Ngoài trời quá nóng dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, cô muốn vào trong hưởng không khí mát lạnh từ điều hòa.

Ấy thế mà trong nhà hàng cũng thế. Ơ, hình như cô nhầm rôi thì phải, cầu thang không lắp điều hòa mà… Quả thật, cô đã chạy sai hướng rồi. Vừa định quay ra ngoài thì cửa thoát hiểm bị đẩy ra, Đỗ Nhược hốt hoảng nhìn Cảnh Minh đi vào.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau không chớp mắt. Ánh đèn nơi cầu thang mờ nhạt soi lên hai gương mặt đỏ hây hây lấm tấm mồ hôi.

“Trốn vào đây làm gì?” Cảnh Minh nhỏ giọng hỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lối thoát hiểm phía sau lại.

Đỗ Nhược nuốt khan.

Cậu đưa mô hình xe đua cho cô. “Phần thưởng đây.”

Cô nhận lấy, vui mừng mân mê chiếc xe đua mô hình trong tay nhưng vẫn cúi đầu: “Cảm ơn…Ơ, cửa xe có thể mở ra thật này… Bánh xe cũng có thể tháo dỡ nữa…Ôi…”

Bánh xe tháo ra thì không gắn lại được nữa. Trong cầu thang yên tĩnh chỉ có âm thanh cô nghịch xe mô hình vang lên lạch cạch. Cậu tiến lên một bước, mũi chân họ khẽ chạm vào nhau. Cô lặng lẽ rút chân lại, gót dính sát vách tường.

Cảnh Minh lẳng lặng cầm xe mô hình và bánh xe từ tay cô, ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, không biết do vô tình hay cố ý. Tim Đỗ Nhược run lên. Cậu đứng quá gần, cô dựa sát lưng vào vách không thể nhúc nhích. Cậu chỉ thao tác một lúc đã khiến chiếc xe trở về nguyên trạng rồi đưa cho cô: “Đây.”

“Ồ, cảm ơn.” Cô vội ngẩng lên nhìn cậu, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt chuyên chú của cậu, đầu óc cô bất chợt mờ mịt. Sau đó, đèn cảm ứng tắt lịm, xung quanh tối đen như mực.

Chết rồi! Không thấy gì cả!

Bốn phía không một tiếng động. Trong bóng tối, cậu yên lặng khiến cô bỗng hoang mang khó hiểu. Mắt như rơi vào đáy biển thẳm sâu, cô cố dò tìm một chút ánh sáng, lại nghe thấy hơi thở của cậu dần đến gần, phả xuống mặt cô.

Cậu lại nhích một bước, mũi chân họ lần nữa chạm vào nhau.

“Đỗ Nhược Xuân.” Cảnh Minh thì thầm, hơi thở rơi xuống chóp mũi cô.

“Hả?” Đỗ Nhược hoảng sợ, mồ hôi rỉ ra, tiếp tục nhích người về sau. Nhưng cô đã sớm dính sát vào vách tường rồi, không thể nào lùi được nữa. Bị kẹp trong khe hở giữa cậu và bức tường, cô nghe thấy trái tim mình đập cuồng loạn.

Trái lại, cậu không nói gì nữa. Cô hoảng loạn bất an, toàn thân bỗng dấy lên cảnh giác. Cậu giơ tay chạm vào vành tai cô. Trong tích tắc, tai cô đỏ bừng, máu toàn thân như cuồn cuộn sôi sục.

Nóng quá đi mất! Mồ hôi cô chảy đầm đìa, từ ngực trượt xuống bụng.

Cảnh Minh càng lúc càng đến gần cô, hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy hơi thở dồn dập của Đỗ Nhược. Cô run rẩy cảm nhận đôi môi cậu đang dần dần đến gần trong bóng tối. Cô vội nhắm chặt mắt, rồi lại mở to, nhưng vẫn không thấy gì cả.

Khoảnh khắc chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi cô, cánh cửa lộ ra một khe sáng, cô sợ hãi đẩy cậu ra.

Ngay sau đó, Lý Duy đẩy cửa bước vào: “Người đâu? Chạy đâu rồi?”

Đèn cảm ứng đồng thời sáng lên, vành tai Đỗ Nhược nóng bừng, cả người mướt mồ hôi. Lúc Lý Duy ló đầu ra từ sau cửa, cô đã sớm thoát khỏi ngực Cảnh Minh, cúi đầu chạy nhanh như thỏ. Mặt Cảnh Minh sa sầm, vô cùng khó coi.

Lý Duy lí nhí: “Có…Có phải tao đến không đúng lúc không?”

Cảnh Minh tiến lên, đạp cậu ta một cú thật ác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.