Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 61



Sáu năm sau.

Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ có mưa dông rất to, nhiệt độ buổi sáng là 39 độ. Đỗ Nhược vô tình nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất ở văn phòng, ánh nắng phản chiếu trên những tấm kính tòa nhà cao tầng gần đó sắc như lưỡi dao. Rồi thình lình mây đen kéo đến, gió mạnh rít gào, thế giới rơi vào cảnh mờ tối hỗn độn.

Lát sau, những giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính rào rạt. Các tòa nhà văn phòng sáng đèn cách đó không xa trở nên mờ ảo mông lung qua làn nước.

Đỗ Nhược bận rộn nên không để ý đến khí trời thay đổi, đến khi tiếng sét vang ầm mới ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó lại tiếp túc nhìn máy tính. Hôm nay là thứ Sáu, cô vẫn tăng ca đến mười giờ đêm như mọi ngày. Lúc kết thúc công việc, công ty đã không còn một bóng người.

Bên ngoài mưa to tầm tã, Đỗ Nhược đóng cửa văn phòng chuẩn bị ra về. Quả nhiên, ngồi xe được một lát thì giao thông đã ùn tắc. Cơn mưa xối xả gây ảnh hưởng xấu đến tình hình giao thông. Người lái xe vội vã chạy về nhà hoặc đến nơi hẹn chiếm hết con đường, lấn tuyến, giành làn… cả một đống rối nùi. Bất kể đèn đỏ hay đèn xanh đều không thể nhích được tí nào, như thể đèn giao thông trong mắt mọi người chỉ là vật trang trí.

Là ai đã nói, con người tuân thủ luật lệ còn thua xa cả máy móc.

Ngoài cửa kính mưa như trút nước, tiếng còi thi nhau vang lên inh ỏi như để giải tỏa nỗi phiền não và sốt ruột. Đỗ Nhược ngả người ở hàng ghế sau ngáp dài. Cuối tuần phải đến khu công nghiệp và phòng thí nghiệm, đã lâu lắm rồi cô không được ngủ nướng.

Xe taxi nhích từng bước, đến gần nhà cô thì kẹt cứng. Đỗ Nhược thuê một căn hộ tại khu chung cư được xây dựng từ những năm 80, đường vào khá nhỏ, bình thường đã khó đi, huống chi là lúc trời mưa. Lúc này xe mới đến ngã tư, đến được con ngõ kia là chuyện chết người, tuyệt đối không vào được.

Cô gọi điện cho Hà Hoan Hoan: “Hoan Ngơ, mình không mang ô.”

Xe rẽ vào con ngõ, màn mưa đục ngầu không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Cô không thể chết gí trên xe, vậy nên dứt khoát đẩy cửa bước xuống. Nước mưa đã ngập đến bắp chân.

Ôi trời ơi, cô mang giày cao gót CL đấy! Bây giờ có cấp cứu cũng không còn kịp nữa. Tầm mắt cô bị nước mưa xóa nhòa, không phân được phương hướng nữa.

“Cỏ Nhỏ! Đây này!” Hà Hoan Hoan gọi í ới, mặc áo mưa và che ô chạy tới đưa áo mưa cho cô. “Mau mặc vào đi, che ô cũng vô ích thôi.”

Đỗ Nhược mặc áo mưa vào, người đã ướt quá nửa: “Trời ạ, mưa gì lớn quá!”

“Mau sang đây.” Hà Hoan Hoan ôm cô. “Hạ Nam nói mỗi lần đến tháng Bảy thể nào Bắc Kinh cũng phải mưa một trận như vậy. Thế là đỡ rồi, ở quê mình mùa hè còn có bão nữa kìa.”

“Nước ở đây bẩn quá, trở về phải lấy nước giặt đồ rửa chân thôi.” Đỗ Nhược đau buồn than thở: “Giày của mình hỏng rồi!”

Hà Hoan Hoan hả hê cười to: “Thì mua đôi khác thôi, nữ đại gia.”

Hai người đi vào con ngõ ngập nước trong đêm. Hai bên đường là dãy nhà ngói tường đỏ cũ kỹ, ngoài khu dân cư là một loạt hàng quán đơn sơ như thức ăn huyện Sa, cháo Quế Lâm, lẩu cay Trùng Khánh. Bên trong là một chung cư sáu tầng mái đỏ sậm đã bạc màu.

Hai năm trước, Đỗ Nhược về nước không có nhiều tiền, đúng lúc bạn cùng nhà với Hà Hoan Hoan dọn đi nên cô vào ở chung. Sau này tình hình tài chính khá hơn nhưng cô vẫn không đổi đi nơi khác.

Hai người vất vả lắm mới vào trong tòa nhà. Căn hộ của họ ở tầng trên cùng, lúc Hà Hoan Hoan lên tầng khẽ oán trách: “Mấy người này không có ý thức gì cả, luôn vứt rác trong hành lang, bẩn chết được.” Chung cư của họ không có bảo vệ và người quản lý quét dọn.

Đỗ Nhược mở cửa bước vào nhà. Nói cho sang là căn hộ một phòng khách, hai phòng ngủ, chứ thật ra tổng diện tích không đến năm mươi mét vuông, “phòng khách” nhỏ đến mức chỉ đủ quay người.

Hà Hoan Hoan rửa chân xong liền nhường phòng tắm cho Đỗ Nhược. Lúc cô gội đầu phát hiện trên bồn cầu và góc tường vẫn còn vết bẩn, tắm xong lại ra kiểm tra phòng bếp thấy vẫn bám đầy bụi, cô vội cất giọng hỏi: “Hoan Ngơ, thím giúp việc hôm nay có đến quét dọn không?”

“Có.”

Cô đi vào phòng mình: “Mình thấy thím này làm việc không chuyên tâm, lần trước đã nói với thím ấy một lần rồi, kết quả vẫn vậy. Nhà quét dọn không sạch sẽ gì cả.”

“Vậy sao?” Hà Hoan Hoan buông đĩa trái cây và Ipad xuống, lê dép ra khỏi phòng đến kiểm tra nhà vệ sinh và phòng bếp, “Thật là, mình phải khiếu nại, yêu cầu đổi người khác.”

Hai người gọi điện thoại cho công ty vệ sinh, giải quyết chuyện này nhanh gọn lẹ.

Đỗ Nhược đun nước nấu mì rồi rán hai quả trứng gà. Sau đó rửa qua hai chiếc bát, thêm gia vị và nước súp, bỏ trứng gà, cải bẹ lên trên.

Hai người ngồi bên cạnh bàn bếp, Hà Hoan Hoan vừa nhai mì vừa nói ú ớ: “Buổi tối cậu không ăn cơm hả?”

“Ăn bánh mì rồi.”

Hà Hoan Hoan gõ đầu cô: “Cậu còn cần dạ dày nữa không!”

“Bận quá nên quên.” Đỗ Nhược xoa đầu. “Cậu ăn ngon lành như vậy, tối chưa ăn no sao?”

“Mình ăn khuya không được à!”Hà Hoan Hoan hứ một tiếng, lại nói: “Hạ Nam bảo tối mai tụ họp ăn một bữa.”

“Ừ, mình thấy trong nhóm rồi, nhưng bận quá quên trả lời. Ăn ở đâu?”

“Bên kia cầu Tửu Tiên, nghe nói là có nhà hàng Nhật ngon lắm.”

“Ừ. Mai mình phải đến khu công nghiệp, tối sẽ đến gặp các cậu.”

Hà Hoan Hoan thở dài: “Bình thường đi làm từ sáng đến tối mịt thì cũng thôi đi, cuối tuần còn không nghỉ ngơi. Dịch Khôn lại tăng lương cho cậu sao? Tiếp tục như vậy mình sợ một ngày nào đó cậu sẽ đột tử mất.”

Đỗ Nhược lườm cô nàng: “Cậu mới đột từ ấy.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, rửa bát, giặt quần áo và giày.

Hà Hoan Hoan rủ rê Đỗ Nhược sang phòng mình xem tiết mục gameshow cho tới khi Tăng Khả Phàm gọi điện đến. Hà Hoan Hoan ban đầu thèm có bạn trai, rốt cuộc đã yêu đương rồi, cũng là người duy nhất hiện nay có bạn trai trong số bốn cô nàng cùng phòng ký túc xá khi xưa. Bạn trai cô nàng là Tăng Khả Phàm học cùng lớp với Đỗ Nhược.

Thấy hai người nấu cháo điện thoại tình tứ, Đỗ Nhược tự động trở về phòng. Phòng cô nhỏ hơn phòng của Hoan Hoan nhiều, chiếc giường chiếm phân nửa diện tích, không gian còn lại bị bàn làm việc, kệ sách và tủ quần áo chiếm gần hết.

Trong phòng được thu dọn sạch sẽ, trên sàn trải tấm thảm trắng nhỏ, tường dán giấy màu hồng in hoa li ti, ga giường màu hồng phấn phối với rèm cửa sổ màu xanh lam nhạt. Bàn đọc sách và tủ quần áo được cô lau chủi trắng tinh.

Trên bàn đặt một chiếc đèn bàn thiết kế khá sáng tạo và lọ xông hương, trang trí thêm mấy con thỏ nhồi bông nho nhỏ. Trong bồn thủy tinh nuôi cỏ đồng tiền thủy sinh. Một chú cá nhỏ bơi len lỏi qua mấy cọng rễ trong nước. Bệ cửa sổ trồng vài chậu sen đá, xương rồng, có vài nhánh hoa được cắm trong lọ thủy tinh, trông vừa thú vị vừa đầy sức sống.

Đỗ Nhược gọi chú robot có hình dáng chiếc ống màu trắng đứng trên thảm: “Wall-E.”

Chú robot nho nhỏ tỉnh lại, mắt cong cong tươi cười từ từ chạy đến cọ vào chân cô. Cô vuốt đầu nó.

Hôm nay không cần mở điều hòa, Đỗ Nhược bật máy tính lên. Wall-E chạy qua chạy lại trên thảm quét dọn, còn cô thì xử lý vài email. Đến hơn mười hai giờ, cô mệt mỏi ngáp dài mới chịu leo lên giường ngủ.

Lúc ngủ, cơn mưa bên ngoài vẫn như trút nước, tưởng chừng có thể phá hủy cả thế giới. Cô co cuộn trên chiếc giường nhỏ nơi góc tường, lắng nghe tiếng mưa, ngủ say đến lạ. Căn phòng nho nhỏ này không thuộc sở hữu của cô, nhưng ở lâu cũng có cảm giác gia đình.

Sau cơn mưa trời lại sáng, khí hậu trở nên nóng bức hơn. Sáng sớm Đỗ Nhược phải đến khu công nghiệp, bận bịu nghiên cứu hệ thống thị giác cho máy móc của mình trong phòng thí nghiệm. Đến chiều, Hà Hoan Hoan gọi điện nhắc: “Tối tụ họp, đừng quên đấy.”

Đỗ Nhược xem thời gian thấy cũng sắp đến giờ hẹn, bèn thu dọn rồi rời đi. Chạy đến cầu Tửu Tiên thì ba cô bạn đã ngồi trong phòng riêng uống trà gạo lứt. Cô cởi giày bước vào: “Hạ Nam, có phải cậu gầy đi không?”

Khưu Vũ Thần gật gù: “Khi nãy mình cũng phát hiện, mới một tháng không gặp.”

“Ừ, mình tiêm thon gọn mặt.” Hạ Nam thấy Đỗ Nhược nhìn mình chằm chằm soi xét, lại chớp mắt. “Đúng rồi, còn nối mi nữa.”

“Thảo nào đẹp hơn, giới thiệu cho mình đi, mình đang nghĩ có nên đi nối không này.”

Đỗ Nhược nhíu mày: “Nhưng mình nghe nói, nối mi sẽ khiến mi tự nhiên bị rụng bớt.”

Hạ Nam lườm cô nàng: “Kiểu người trời sinh càng ngày càng đẹp như cậu im lặng đi được không? Có tin mình đăng ảnh cậu hồi đại học xấu xí lên trang cá nhân không hả?”

Khưu Vũ Thần hí hửng xen lời: “Đính kèm theo dòng chữ: Phẫu thuật thẩm mỹ giảm 20%, bạn cùng phòng đã đích thân trải nghiệm, không đẹp không lấy tiền.”

Đỗ Nhược cười khanh khách. Khưu Vũ Thần đưa tay đến véo mặt cô: “Hằng ngày cậu ăn gì vậy, bột trân châu à?”

“Cậu ấy ăn khỉ khô.” Hà Hoan Hoan lật thực đơn, kể lể: “Ăn cơm không đúng giờ giấc… Các cậu muốn ăn loại sushi nào?”

Đỗ Nhược cười: “Mình muốn ăn loại có bơ.”

“Mình muốn ăn Tamagoyaki. Đúng là nối mi sẽ rụng bớt ấy.” Khưu Vũ Thần chia sẻ: “Mình nối một lần rồi, không nối nữa đâu.”

“Rụng thì nối tiếp có sao đâu.” Hạ Nam không buồn để ý. “Thêm một phần lươn nướng.”

Bốn người ríu rít gọi món xong, Hạ Nam mới hỏi thăm: “Đỗ tổng, gần đây công việc thế nào?”

“Bận lắm.” Đỗ Nhược cảm khái: “Công ty mở rộng, nhân viên ngày càng nhiều, khó quản lý chết được. Giao tiếp với người… Haiz, không thoải mái tự tại như với máy.”

Đang nói thì chuông điện thoại vang lên, là một khách hàng quan trọng gọi đến. Đỗ Nhược lập tức đứng dậy, mang giày vào đi ra hành lang: “A lô, tổng giám đốc Hầu?”

“Phó tổng Đỗ sao, mấy đứa nhóc mới đến công ty các cô làm sao vậy? Thiết bị chúng tôi mua xảy ra chút chuyện nhỏ, vậy mà họ lại không biết sửa.”

Đỗ Nhược vội nói: “Tôi sẽ đến đó ngay…”

“Không cần đâu. Trùng hợp tôi có mặt ở đấy, cũng biết những thứ này nên giải quyết thế nào rồi. Chúng ta đều là người quen, xảy ra chút chuyện nhỏ không sao, nhưng phó tổng Đỗ à, cô phải chú ý quản lý nhân viên dưới trướng mình mới được.”

Đỗ Nhược đỏ mặt gật đầu liên hồi: “Cảm ơn tổng giám đốc Hầu nhắc nhở. Lần này thật có lỗi, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Đặt điện thoại xuống, cô cau mày, vừa định gọi điện thoại chất vất nhưng nghĩ lại dù sao hôm nay cũng là cuối tuần. Mấy đứa nhóc bên bộ phận kỹ thuật đều mới tốt nghiệp đại học. Thôi, chờ thứ Hai rồi nói.

Cô trở về phòng ăn, nghe thấy giọng Hà Hoan Hoan vọng ra: “Tuần trước mình và Tăng Khả Phàm đi họp mặt với bạn bè, gặp được Mẫn Ân Trúc. Bạn trai hiện tại của cô ấy nhìn sau lưng giống Cảnh Minh lắm, dọa mình giật thót. Mình còn tưởng rằng Cảnh Minh về nước quay lại với cô ấy chứ.”

Tay Đỗ Nhược khựng lại trên khoảng không, ngây người hồi lâu.

Hạ Nam lên tiếng: “Phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, mẫu người mình thích thật sự rất khó thay đổi.”

Khưu Vũ Thần buồn bã gục đầu: “Vậy cũng đúng. Hai người bạn trai sau này của mình đều thông minh sáng sủa lại tốt tính. Còn cậu, người cậu yêu thầm sao rồi?”

Đỗ Nhược kéo cửa ra, cởi giày, cười cười ngồi xuống: “Đang nói gì vậy?”

Hà Hoan Hoan cười rộ: “Đúng rồi, cậu vẫn chưa biết đâu. Hồi tốt nghiệp, lúc ăn cơm chia tay. Hạ Nam uống say, thú nhận yêu thầm một nam sinh từ hồi cấp ba, ha ha ha.”

Đỗ Nhược tò mò: “Ai vậy?”

“Kín miệng lắm, không moi ra được.”

Hạ Nam thong dong uống trà gạo lứt: “Nói các cậu cũng đâu biết.”

Đỗ Nhược cảm khái: “Thật khó tưởng tượng được, Hạ Nam mà phải yêu thầm á, mình cho rằng cậu là người một khi đã thích thì sẽ thẳng thắn theo đuổi chứ.”

“Cậu ta quá xuất sắc nên mình không dám.”

Mọi người càng hiếu kỳ càng muốn hóng hớt, nhưng Hạ Nam lại không muốn nói, lập tức lảng sang chuyện khác: “Eo ôi Cỏ Nhỏ, mới mua dây chuyền hả? Đẹp đấy.”

Khưu Vũ Thần xuýt xoa: “Sợi này trước mình cũng nhắm, gần hai mươi nghìn đấy.”

Hà Hoan Hoan nhíu mày: “Mình thấy kể từ ngày cậu làm phó tổng thì quần áo trang sức gì đều mua tất, không sợ chi quá tay hả? Không phải cậu đang định để dành tiền mua nhà sao?”

Đỗ Nhược bật cười: “Dù vậy cũng không thể vì mua nhà mà nhịn ăn nhịn mặc đúng không?”

Khưu Vũ Thần giơ ngón tay cái với cô. Đỗ Nhược nói tiếp: “Dù sao cũng không mua được ngay mà, hì hì.”

Tuy giá nhà Bắc Kinh đã giảm đi so với sáu năm trước lúc cô xuất ngoại, nhưng vẫn là giá trên trời. Bốn cô gái đang quây quần với nhau, tuy thời đi học không khác nhau nhiều, nhưng ra xã hội mới phát hiện là khác biệt một trời một vực.

Hạ Nam và Khưu Vũ Thần thì khỏi nói, là dân Bắc Kinh có xe có nhà sẵn. Gia đình Hạ Nam vốn không phải đại gia, nhưng nhờ được đền bù giải tỏa và mua nhà sớm nên giờ đã có bảy, tám căn. Gia đình Khưu Vũ Thần cũng bình thường, nhưng vẫn có hai căn bên đường vành đai bốn.

Còn Hà Hoan Hoan, lúc vừa tốt nghiệp thì trong nhà đã chuyển khoản cho cô nàng mua căn nhà ba triệu tệ, cô ấy cho người ta thuê, tiền thu mỗi tháng thừa sức bù vào tiền thuê phòng và chi tiêu, không hề có áp lực.

Duy chỉ có Đỗ Nhược hồi đi học xuất sắc nhất, trái lại hôm nay lại bôn ba vất vả nhất. Nhưng cô không để tâm. Cuộc đời còn dài, cô tin rằng tương lai mình sẽ phát triển theo cấp số nhân. Điều duy nhất khiến cô u sầu mỗi đêm là… Mấy năm qua cô thay đổi rất nhiều, trở nên tốt hơn, nhưng người ấy lại không ở đây.

Bốn người cơm nước xong lại đi dạo trung tâm mua sắm. Băng qua con phố sầm uất, nhóm Hạ Nam đi lên cầu vượt. Đỗ Nhược đi theo sau, nhìn ánh đèn từ muôn nhà xa xa, bên dưới là xe cộ qua lại như mắc cửi. Trong phút chốc, chàng trai áo sơ mi trắng kia như đột ngột xuất hiện ngay trước mắt, quay đầu trò chuyện với cô, mắt sáng lấp lánh như sao.

Cô chợt có chút hoảng hốt, bước chân chậm dần, ngẩng đầu ngước nhìn nhưng không biết đang nhìn gì.

“Cỏ Nhỏ, đi thôi!” Bạn cô gọi phía trước.

Cô chợt hoàn hồn, chàng trai ấy đã biến mất.

“Ờ, đến đây.”

Sáu năm trôi qua, cô đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cô vẫn không thể chịu đựng được khi nghe người khác nhắc đến cái tên tiếng Anh Eva, chưa từng nghe lại bài hát Breakin” Point, không ngắm lá phong, không dám để ý tới những người con trai ăn mặc hợp mốt, chẳng buồn đưa mắt nhìn những chiếc xe thể thao sành điệu, không một lần đụng tới chiếc vòng tay đính kim cương, không dám nhìn cầu vượt… Nếu không sẽ lại nhớ đến cậu.

Nhưng mà Bắc Kinh này, tại sao lại có nhiều cầu vượt đến vậy chứ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.