Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 75



Năm, sáu ngày tiếp theo, Cảnh Minh đều ở trong núi, tránh xa thế giới phồn hoa ngoài kia. Thời gian bỗng trở nên êm đềm và miên man bất tận. Anh không có chuyện gì để làm, suốt ngày chỉ bám lấy Đỗ Nhược. Cô nấu cơm, anh đứng cạnh bếp lò xem. Cô giặt quần áo, anh ngồi bên giếng nhìn. Cô chưng tổ yến bong bóng cá, anh nhất định phải đứng bên cạnh quan sát. Những thứ kia đều do Cảnh Minh mua đến thăm mẹ Đỗ. Tiếc là mới chưng được một lần, mẹ Đỗ ăn không quen, vừa nuốt đến bụng đã chực nôn ra, sống chết không chịu ăn nữa. Bà cười xòa nói người sống trên núi khỏe như vâm, không cần bồi bổ gì cả, trời ban cho sức khỏe rồi. Đỗ Nhược cũng không ép buộc bà nữa.

Đa số thời gian, Cảnh Minh sẽ giúp Đỗ Nhược làm việc nhà nông như quét sân, bện rơm… Nhưng thay vì nói là giúp đỡ, chi bằng thừa nhận anh ham chơi thì đúng hơn. Lúc cho gà ăn, anh rải thức ăn thật xa, hại bầy gà chạy nháo nhác trong sân tìm thóc, hệt như là ném bóng trêu đùa chú chó vậy.

Đỗ Nhược cau mày: “Anh cho ăn như vậy, lũ gà gầy gò ốm yếu bây giờ.”

Cảnh Minh viện cớ: “Cho chúng chạy nhiều đùi mới chắc, ăn mới ngon chứ!”

Khi chăm vườn rau, anh lại hứng thú dạt dào với những giống dây leo đáng yêu như dưa leo, mướp, cà chua, cà tím… Cứ thế, anh hết bấm bên này đến nắn bên kia. Đỗ Nhược trách mắng: “Anh đừng làm hại vườn rau nhà em!” Rồi đuổi thẳng cổ anh ra ngoài không thương tiếc.

Cảnh Minh đứng ngoài hàng rào, bộ dạng tội nghiệp nhìn cô, chốc lát chán quá lại tuyên bố muốn đi ra ngoài dạo chơi. Đỗ Nhược sợ anh lạc đường trong rừng, không có cách nào khác, đành phải làm hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ đưa anh đi vòng quanh thăm thú.

Người này quả thật coi mình là con trời rồi. Ở nhà, cô có cả đống việc, vậy mà mỗi ngày phải nghĩ cách nấu món ngon cho anh ăn, hầu hạ anh ngủ, còn phải dẫn anh đi tản bộ. Cứ thế, ngày ngày Cảnh Minh cùng Đỗ Nhược đi dạo quanh núi, ngắm cây cối hoa cỏ, nhìn nông dân thoăn thoắt cày ruộng bậc thang, ngắm bình minh và hoàng hôn, gió thổi mây bay, nắng soi khắp lối, sao giăng đầy trời. Thấm thoát đã đến ngày về.

Sáng sớm hôm đó, sau khi rời giường, Cảnh Minh đặt một bao lì xì thật dày dưới gối. Ăn sáng xong, hai người chào từ biệt mẹ Đỗ và bà ngoại. Tay mẹ Đỗ đã tháo bột, bà kéo tay Đỗ Nhược vỗ nhè nhẹ, chỉ dặn dò: “Phải ăn uống đầy đủ.”

Đỗ Nhược đỏ hoe mắt, gật đầu: “Dạ”, lại không quên dặn dò: “Tiền con gửi về mẹ cứ tiêu đi. Đừng để dành. Mẹ tiết kiệm để làm gì cơ chứ?”

Mẹ Đỗ ngập ngừng: “Giữ lại cho con…” Thấy Đỗ Nhược lừ mắt, bà lại nuốt trở về. “Dùng, dùng, ngày mai dùng.”

“Con đi đây.” Đỗ Nhược dặn thêm: “Bột ngô con đã mài đủ dùng cho cả tuần sau rồi, thức ăn cho lợn đã băm xong, củi cũng chẻ hết cả. Tuần này, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, nghe không?”

“Nghe rồi cô hai.” Mẹ cô gật đầu.

Nói xong, bà lại nhìn Cảnh Minh. Vì không giỏi ăn nói nên bà chỉ cười với anh thôi. Tuy rằng vẫn còn chút khoảng cách với Cảnh Minh nhưng mẹ Đỗ không còn căng thẳng như mấy ngày đầu nữa. Bà ngoại thì kéo tay Cảnh Minh nói léo nhéo tiếng địa phương: “Thư thư rồi lại đến chơi.”

Cảnh Minh gật đầu liên hồi: “Dạ, dạ, bà phải giữ gìn sức khỏe đấy.”

Đi xuống sườn núi, Đỗ Nhược quay đầu. Mẹ và bà ngoại vẫn còn dìu nhau, đứng trên bậc thềm vẫy tay với họ.

Cô hô lớn: “Mẹ và bà vào nhà đi!” Hô mấy lần, mẹ và bà đều không chịu vào, đến khi hai người xuống sườn núi mới không nhìn thấy họ nữa.

Sau khi đi xa, Đỗ Nhược lấy làm lạ, tò mò hỏi: “Anh nghe hiểu tiếng địa phương nhà em hả?”

“Không hiểu.”

“Vậy sao khi nãy, anh lại trả lời bà ngoại hay vậy?”

“Đoán cũng ra mà.”

Bản làng vào buổi tinh mơ, đàn ông vội vàng xua bò dê lên núi, phụ nữ phơi quần áo, đóng đế giày trong sân, trẻ con đeo cặp sách đến trường tạo nên cảnh tượng vui tươi nhộn nhịp. Qua hàng rào xuống núi, chiếc xe tải nhỏ lần trước đã chờ sẵn ở chỗ cũ.

Hai người cất hành lý rồi ngồi vào phía sau. Thời điểm xe khởi động, Cảnh Minh còn quay đầu nhìn bản làng nho nhỏ thấp thoáng trong không gian non xanh nước biếc. Xe chạy không được bao lâu, những rặng cây rậm rạp dần che khuất khiến làng quê nhỏ dần rồi biến mất. Từng thửa ruộng bậc thang bên đường vàng óng xanh mướt đan xen, trải dài tít tắp. Đi thêm một đoạn nữa, ruộng bậc thang cũng biến mất, chỉ còn lại núi non xanh um tươi tốt và bầu trời xanh trong hệt như hòn ngọc quý.

Bấy giờ, anh mới chịu quay đầu lại.

Đỗ Nhược khẽ hỏi: “Sao trông anh còn lưu luyến hơn cả em thế?”

Cảnh Minh cười nhạt, im lặng không đáp. Có điều thoáng chốc, tâm trạng lưu luyến không thôi này đã bay biến sạch sẽ, vì xe bắt đầu tròng trành kịch liệt trên đường đèo. Người ngồi trên xe hệt như đang trên tàu ra khơi, không có giây phút nào được yên, hết lắc qua bên này lại lắc sang bên kia, xương cốt toàn thân tưởng chừng như rã rời, không còn là của mình nữa.

Cảnh Minh không chửi rủa như lần trước. Nhưng chịu đựng gần một giờ, con đường xóc nảy vẫn dài đằng đẵng như không có điểm cuối, anh lại nổi cáu, điên tiết gắt lên: “Chiếc xe dởm đời và con đường quỷ quái này tương lai sẽ bị dẹp bỏ hết.”

Đỗ Nhược thoáng giật mình.

Từ thôn đến xã, ra trấn đến huyện, từ thành phố nhỏ đến thành phố lớn, sau bốn, năm giờ hành xác, cuối cùng họ cũng đến được sân bay. Hai người ngồi chuyến bay về Bắc Kinh, mất thêm khoảng bốn, năm giờ nữa. Ngoài cửa sổ máy báy, sắc trời đã tối đen, nhuốm vẻ cô đơn trống trải.

Sáng sớm còn đang ở chốn núi rừng yên ả, chiều tối đã về nơi đô hội phồn hoa, hai người đều có chút trầm lặng, không thích ứng cho lắm. Cộng thêm đi đường vất vả, mệt rã rời nên suốt quãng đường, họ đều không nói với nhau câu nào.

Tài xế đến đón, Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược đi ăn tối trước, lúc tiễn cô về đến dưới lầu thì đã gần mười giờ đêm. Anh xách vali giúp Đỗ Nhược. Cô đi theo sau lưng anh, chậm rãi bước đi trên cầu thang chật hẹp, đến thẳng tầng sáu.

Cảnh Minh bỏ vali xuống, quay lại nhìn Đỗ Nhược đăm đắm. Cô cũng ngẩng đầu nhìn lại.

“Đã muộn rồi, bạn em ở nhà, anh không vào đâu.” Dù sao cũng bất tiện.

“Ừm.”

Đỗ Nhược gật đầu, nhưng không lấy chìa khóa mở cửa, chờ anh đi trước. Nhưng anh không quay người, vẫn đứng yên đấy, chờ cô mở cửa vào nhà. Hai người lẳng lặng nhìn nhau giây lát, phát hiện đối phương không có ý định quay đi trước, vừa định hé miệng nói gì đó thì đèn cảm ứng trong hành lang vụt tắt. Xung quanh chìm vào bóng tối, cả hai đều yên lặng, cảm nhận được trái tim lỡ nhịp.

Bỗng cửa nhà kế bên mở ra, tiếng động khiến đèn cảm ứng sáng lên lần nữa. Gia đình hàng xóm vội vàng đi ngang qua họ xuống tầng.

Đỗ Nhược nắm lấy tay cầm vali, chờ tiếng bước chân biến mất nơi cuối hàng lanh mới từ từ cất lời: “Em vào trước đây.”

Cô vừa định quay người thì đã bị Cảnh Minh gọi giật lại: “Nhược Xuân!”

Cô quay lại nhìn anh, có chút nghi hoặc.

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Anh nhìn cô đăm đăm.

Lòng cô bỗng căng thẳng khó hiểu: “Nói gì cơ?”

“Anh vẫn còn thích em. Rất thích… Chúng ta bắt đầu lại đi.”

Cô run run, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Anh đợi chốc lát lại khẽ liếm môi dưới: “Em còn muốn…”

“Muốn!” Cô vội vã cắt ngang, khuôn mặt đỏ bừng. Lời đã thốt ra, tiếp theo cũng chẳng cần phải thẹn thùng làm gì nữa. “Em muốn ở bên anh.” Ánh mắt cô kiên quyết và sáng ngời đến lạ. “Rất muốn rất muốn, luôn luôn muốn, thậm chí nghĩ đến… nghĩ đến không biết qua sáu năm rồi, chúng ta có còn hợp nhau hay không? Cho dù như vậy, em vẫn muốn ở bên anh, yêu thêm lần nữa. Thậm chí… có lẽ không đến vài ngày, chúng ta lại giận dỗi cãi nhau, có lẽ kết quả thê thảm nhất là cả đời không qua lại với nhau nữa, có lẽ anh bỏ em hoặc em bỏ anh, nhưng em vẫn muốn quay lại với anh, dù rằng chưa biết tương lai sẽ thế nào. Bởi vì em luôn cảm thấy, không ở bên anh, bản thân sẽ tiếc nuối, sẽ hối hận.”

Ánh mắt Cảnh Minh dần sâu thẳm.

Cô vừa nói xong, bỗng hỏi ngược lại: “Em cũng dám rồi, vậy còn anh thì sao?… Cảnh Minh, hãy bắt đầu lại với Prime của chúng ta đi! Có lẽ sẽ thất bại, có lẽ sẽ tầm thường không đặc sắc, nhưng chúng ta đã là người thất bại rồi, có còn gì để mất nữa đâu? Không làm lại, không thử một lần, anh thật sẽ không hối hận ư?”

Cô ngoan cố nhìn anh, có chút lo lắng anh sẽ cho rằng mình đang bị uy hiếp, sẽ tức giận phất tay bỏ đi, nhưng không hề. Anh đột ngột bước đến, hai tay ôm lấy gương mặt cô, kề trán vào trán cô, hơi thở dồn dập như thể cố đè nén những xúc cảm mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lòng. Cô khép hờ mắt, hai tay vòng qua eo anh, toàn thân râm ran, run rẩy như bị điện giật.

Hơi thở nóng rực vấn vít, môi gần môi trong gang tấc, chỉ còn cách một milimet nữa thôi nhưng không ai tiến thêm một bước. Như thể xa nhau lâu ngày, khi quay lại, tâm tình bỗng trở nên phức tạp một cách khó hiểu, muốn gần gũi nhưng lại sợ xa lạ, muốn ôm chặt nhưng lại sợ tổn thương.

Đến khi thứ cảm xúc sục sôi của hai bên đều lắng lại, môi anh mới chạm nhẹ vào môi cô, gò má anh dụi dụi lên gò má cô. Da thịt đàn ông mềm mại và ấm nóng, cô khép mắt lại, trái tim run rẩy.

Anh dịu dàng cọ qua cọ lại gương mặt cô, sự thân mật trong sáng và thuần túy như thời còn niên thiếu, khẽ khàng gọi cô: “Nhược Xuân!”

“Ừm!” Cô dần mở mắt ra.

“Mấy năm qua, anh chưa từng thích người khác, dù say nắng cũng không, cũng chưa từng quên em. Nhưng anh không biết làm thế nào để có thể quay về và đứng trước mặt em lần nữa.”

Anh ghì chặt cô vào lòng. Cô nhắm mắt lần nữa, không kìm được run rẩy trong lòng anh.

Đến tận khi hành lang vọng lại tiếng bước chân lên tầng của hộ khác, anh mới buông cô ra. Hà Hoan Hoan đang ở trong nhà, lại đêm hôm khuya khoắt, anh không tiện vào, đành cúi đầu nắm tay Đỗ Nhược, ngón cái mơn trớn mu bàn tay cô thật lâu mới chịu nói lời từ biệt: “Sáng mai, anh đến đón em.”

Cô gật đầu dịu dàng: “Vâng.”

Đợi anh rời đi, Đỗ Nhược mới mở cửa vào nhà. Gương mặt vẫn còn nóng hổi, cô bồi hồi dựa vào ván cửa. Chỉ một cái ôm thôi mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến giờ phút này vẫn còn chưa bình phục. Cô hít sâu vài hơi, quay đầu gọi: “Hoan Hoan, mình…”

Cửa phòng Hà Hoan Hoan mở toang, bên trong không có ai. Chắc hẳn mấy ngày nay, cô không ở nhà nên Hoan Hoan đến chỗ Tăng Khả Phàm rồi. Đỗ Nhược bỗng thấy phiền muộn khôn tả.

Ngồi trong xe, lồng ngực Cảnh minh phập phồng, hơi thở hổn hển. Thật lâu sau, anh cũng không ra hiệu lái xe khởi động, vì anh… không muốn đi.

Anh tài xế kiên nhẫn chờ chốc lát, Cảnh Minh đột nhiên ngẩng đầu bỏ lại một câu: “Anh về trước đi.” Rồi lao xuống xe, chạy vào khu chung cư.

Đỗ Nhược trở về phòng, ngồi trên thảm trải sàn, cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Lúc cô đang cầm điện thoại do dự thì bỗng vang lên âm báo, Cảnh Minh gửi tin nhắn đến: “Anh đang ở ngoài cửa.”

Cô đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa. Anh vừa chạy lên tầng vừa thở hồng hộc: “Anh có thể vào không?”

Mặt cô đỏ ửng, chưa kịp đáp lời thì anh đã hùng hồn nói tiếp: “Mấy ngày vừa rồi, em đều tán gẫu với anh trước khi ngủ, hôm nay chỉ có một mình, anh chắc chắn sẽ mất ngủ cho xem.”

Khuôn mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, cô khẽ lẩm bẩm như nũng nịu: “Viện cớ.” Sau đó, cô nhẹ giọng tiết lộ: “Hoan Hoan không có ở nhà.”

Cảnh Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn cô: “Anh không viện cớ đâu, thật sự là không ngủ được mà.”

“Hứ.” Tuy cô nói vậy nhưng vẫn quay người vào phòng. Anh bám theo sau, cô quay lại cảnh cáo: “Giường em nhỏ lắm, chỉ sợ không chứa nổi anh đâu.”

“Anh thấy vừa đủ mà.” Anh đáp tỉnh bơ.

Cảnh Minh nói xong, cứ thế lấy đồ ngủ trong vali rồi đi thẳng vào phòng tắm, tự nhiên như nhà mình. Đỗ Nhược trố mắt. Phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy từ vòi sen, trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên khiến trái tim người ta loạn nhịp.

Đỗ Nhược ôm ngực hít sâu, mất một lúc mới thu dọn hành lý của hai người. Wall-E ro ro chạy đến, vui vẻ quét dọn bùn đất dính trên bánh xe.

Lát sau, anh về phòng, mặt mũi sạch sẽ, tóc tai ướt đẫm, từ đầu đến chân mang theo hương thơm thoang thoảng. Căn phòng vốn đã nhỏ, dáng vóc anh lại cao lớn, càng khiến không gian trở nên chật chội hơn.

Bỗng dưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, len lén liếc qua khe hở giữa anh và tủ đồ, nhỏ giọng bảo: “Máy sấy trong ngăn tủ.”

Đỗ Nhược ôm đồ ngủ đến phòng tắm, mang gương mặt đỏ gay đi gội đầu tắm rửa. Lúc đi ra cô đã thấy anh nằm trên giường mình nhắm mắt ngủ từ lúc nào mất rồi. Giường cô thật sự quá bé, làm anh không duỗi thẳng chân được. Anh đành phải nằm nghiêng, hai chân co lại, chiếm cả chiếc giường, chỉ chừa lại chút không gian nhỏ xíu trước ngực mình cho cô thôi.

Đỗ Nhược căng thẳng sấy khô tóc. Lúc cô đặt máy xuống, quay lại nhìn, anh vẫn yên tĩnh nhắm mắt. Có lẽ hôm nay, anh mệt thật rồi. Cô tắt đèn, để lại ngọn đèn xông hương mờ mờ ở đầu giường.

Trên giường thật sự không còn chỗ đặt lưng. Cô dè dặt chen chúc, co cuộn chân, khẽ nhắc anh: “Chân em không có chỗ để nữa.”

Anh chậm chạp dời chân qua một bên, để cô vươn thẳng chân rồi lại đè lên. Gương mặt nóng như bị thiêu đốt, cô bối rối định đẩy anh ra.

Cảnh Minh lơ mơ cằn nhằn: “Không đặt ở đây thì chân anh đặt ở đâu? Ai bảo giường em nhỏ như lỗ mũi vậy?”

Cô đỏ mặt tía tai: “Anh nhất quyết đòi ngủ ở đây còn trách móc em?”

Không ngờ anh lại cười ngả ngớn: “Trách em thì sao?” Mắt vẫn nhắm nhưng tay chân anh đều quấn chặt lấy cô như bạch tuộc. Cô vừa giãy giụa đã bị anh dễ dàng chế ngự. Trong lúc đọ sức, tay anh lợi dụng sờ soạng người cô qua lớp áo. Thình lình, anh mở choàng mắt, nghiêm túc hỏi cô: “Sao em ngủ lại mặc áo lót? Không sợ bị cấn ngực hả?”

Dứt lời, anh nhanh chóng định “giúp” cô cởi ra. Mặt Đỗ Nhược đỏ rực, cô cuống quýt vùng vẫy: “Anh buông ra đi!”

Anh mặc kệ, cứ ôm lấy cô nhàn nhã ngủ. Cô cố sức giãy tới giãy lui nhưng không thoát được. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu hổ của cô hồi lâu, nhẹ nhàng buông lời đe dọa: “Em còn nhúc nhích nữa thì đừng trách anh manh động đấy.”

Đỗ Nhược bỗng cứng đờ, không dám động đậy, mặt đỏ rực như sắp nổ tung. Cô yên tĩnh giây lát, đến khi nghe thấy hô hấp người bên cạnh dần đều đặn, cho rằng anh ngủ rồi mới dám nhích nhẹ chân mình.

Không ngờ cô vừa cử động thì anh đã đột ngột trở mình, áp lên người cô, cầm cổ tay cô ấn xuống gối. Đỗ Nhược sợ đến mức suýt hét toáng lên. Anh áp chặt phía trên, nhìn cô với đôi mắt sáng rực, sắc bén, hiển hiện ham muốn không sao che giấu nổi.

“Vừa nãy, anh đã nói gì, hử?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.