Ngọc bài
Hoàng đế nói rằng bên người hắn không có ai đáng để tín nhiệm, những lời này nói ra có thể coi như tương đương thành khẩn, thế nhưng Tư Đồ Bích lại thà rằng cái gì y cũng không nghe được. Xem tình hình này thì Hoàng đế đã thực sự hạ quyết tâm muốn khai đao với đám người Trương Thái sư, hơn nữa là còn muốn mượn lưỡi dao của Tư Đồ gia để dùng, dự định giết con gà Trương Thái sư này để dọa hết một đàn khỉ đại thần trong triều. Một chiêu này thật sự đúng là tuyệt diệu, chẳng qua Trương Thái sư tốt xấu cũng là một thế hệ đại nho, cứ như vậy bị Hoàng đế chán ghét đúng là khiến cho lòng người thổn thức.
“Ái khanh, ngươi có biện pháp gì tốt không?” Hoàng đế đứng ở trước mặt Tư Đồ Bích, theo góc độ của y thì chỉ có thể nhìn được một góc long bào minh hoàng cùng với đôi hia mũi cong thêu tơ vàng mà thôi. Tư Đồ Bích thở dài, chậm rãi nói: “Bệ hạ, thần thật ra có một ý tưởng có thể thực hiện. Bất quá thần muốn xin trước một phần thưởng từ chỗ bệ hạ.”
“Còn chưa bắt đầu đã muốn Trẫm khen thưởng, ngươi vẫn là người đầu tiên.” Quân Thụy buồn cười nói.
“Hy vọng bệ hạ thành toàn.”
“Được, trước tiên ngươi cứ nói xem là muốn gì cái đã.”
“Thần muốn xin bệ hạ một tấm miễn tử kim bài.”
“Miễn tử kim bài?” trên mặt Quân Thụy xuất hiện biểu tình vô cùng nguy hiểm, hắn oán hận nhìn Tư Đồ Bích đang quỳ gối bên cạnh, nói, “Ngươi đúng là suy nghĩ không tầm thường!”
“Thần nhất định sẽ đem việc của Trương Thái sư xử lý thỏa đáng, nhất định không để người khác nhìn ra bất kỳ sơ hở gì. Cho nên hy vọng bệ hạ ban thưởng vi thần một tấm miễn tử kim bài.”
“Ngươi muốn miễn tử kim bài làm cái gì?” Quân Thụy cúi người xuống hung hăng nâng cằm của Tư Đồ Bích buộc y phải đối diện chính mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi cho là, một khối miễn tử kim bài có thể bảo trụ mấy trăm nhân mạng của Tư Đồ gia? Tư Đồ Bích, trẫm nói cho ngươi, không cần suy nghĩ viễn vông. Trẫm đã muốn ai chết thì người đó nhất định phải chết không còn nghi ngờ gì. Giống như việc lần trước Trương Thái sư muốn cáo lão hồi hương vậy, những việc này chỉ có thể là do Trẫm định đoạt xem lão có thích hợp tiếp tục làm Thái sư nữa hay không chứ chưa đến lượt lão không muốn làm thì sẽ không làm. Ngươi đã hiểu chưa?”
“Vi thần. . . . . .đã hiểu. . . . . .” Tư Đồ Bích bị người chế trụ cằm thật sự rất đau đớn, ngay cả nói chuyện cũng không được lưu loát, thế nhưng y vẫn cố gắng cất lời, “Vi thần chỉ là nghĩ. . . . . . gần vua như gần cọp. . . . . . hy vọng. . . . . . chừa cho mình một đường lui. . . . . . cho dù hiện tại được bệ hạ đích sủng ái. . . . . . Nhưng là. . . . . .”
“Ngươi thật sự vì nguyên nhân này?” Quân Thụy buồn cười nhìn y.
“Vâng . . . . .”
“Được ” Tâm tình của Quân Thụy tự dưng biến tốt, vui vẻ nói, “Vậy Trẫm liền ban thưởng cho ngươi một tấm miễn tử kim bài. Chẳng qua tấm kim bài này chỉ có thể dùng một lần, bằng không Trẫm thực sự lo lắng ngươi sẽ dùng mưu kế gì tinh quái gì đó để lấy nói đổi lấy lớn nhỏ một nhà Tư Đồ gia. Nếu thật sự là như vậy, Trẫm biết dùng cái gì để uy hiếp ngươi đây? Ngươi nói có phải hay không?”
“Bệ hạ anh minh.” Tư Đồ Bích rốt cục cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Quân Thụy, vô lực ngã nhoài trên mặt sàn cẩm thạch, cằm của y cơ hồ đã bị bóp nát, thật sự rất đau, cả người y hiện tại đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Còn chưa kịp điều hòa nhịp thở y đã nhìn thấy một khối lệnh bài bằng ngọc khảm vàng bị ném đến trước mặt mình, sau đó liền bị Quân Thụy ôm bổng vào trong ngực, chân còn chưa chạm đất đã bị người kia ném đến trên long ỷ, sau đó chính là tiếng quần áo bị mạnh mẽ xé rách. Tư Đồ Bích vừa phải tìm cách cất giữ khối ngọc bài kia vào giữa đám quần áo, vừa phải cẩn thận phối hợp với hành động của người kia nhằm để quan phục đỏ tươi của mình không bị xé rách —— lát nữa y còn phải xuất cung, nếu như quan phục không tề chỉnh thật sự là không còn chút thể thống gì.
“A. . . . . .” Tư Đồ Bích thảm thiết kêu lên một tiếng, sau đó liền cắn chặt môi, cố gắng hít sâu thả lỏng, lựa dịp hùa theo phân thân thật lớn của Hoàng đế. Y thậm chí còn chủ động điều chỉnh sang một tư thế dễ dàng hơn để phối hợp với Đế vương kiêu ngạo, sự thay đổi như thế thật khiến Quân Thụy kinh ngạc vô cùng. Hắn cúi đầu nhìn Tư Đồ Bích, khi nhìn thấy mày liễu nhíu chặt cùng đôi con ngươi xanh thẫm của y bị làn sương mênh mông bao phủ, tâm thần của Quân Thụy không khỏi trở nên vô cùng nhộn nhạo, thân thể liền tăng nhanh cường độ, động tác trừu sáp ngày càng mạnh mẽ, long ỷ rộng lớn cũng không khỏi vì động tác mạnh bạo đó mà trở nên rung động.
—————————————————-
“Hôm nay Duệ Vương gọi ngươi lại đơn độc trò chuyện?” Y vừa bước vào cửa Hạ Ly liền tiến đến cẩn thận dò hỏi. Tư Đồ Bích nhìn đến bộ mặt dịch dung vô cùng khó coi của y thì cười nhạo một tiếng nhưng vẫn không nói gì, dù vậy Hạ Ly cũng không hề xấu hổ nản chí, lại tiếp tục không ngừng truy vấn: “Duệ Vương nói gì với ngươi? Có quan hệ gì với Thái tử không? Hắn định xử lý Thái tử như thế nào?”
Tư Đồ Bích xoa xoa vùng giữa lông mày đã sắp xuất hiện nếp nhăn, y thật sự chỉ muốn leo lên giường ngủ một giấc thật ngon chứ không phải muốn ở đây nghe Hạ Ly lải nhải, vì thế thản nhiên nói: “Không có quan hệ gì với Thái ca. Một chút cũng không liên quan.”
“Vậy hắn nói gì với ngươi?” Hạ Ly bám riết không tha truy vấn , thậm chí còn muốn ra tay lôi kéo Tư Đồ Bích. Hạ Ly vốn xuất thân từ quân đội ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ đơn giản lôi kéo như thế đã làm vết thương ở dưới thân Tư Đồ Bích bị nứt ra, đột ngột nhói đau. Tư Đồ Bích không thể kiên nhẫn thêm nữa, phất tay tránh khỏi sự lôi kéo của Hạ Ly, cả giận nói: “Ta muốn làm cái gì chẳng lẽ còn phải báo cáo với ngươi?”
Hạ Ly ngẩn người, khẽ cắn môi cố gắng nuốt ngược cơn giận vào lòng, dù sao hiện tại gã đang có việc muốn cầu người chỉ có thể yên lặng mà nhịn, cứ coi như mọi việc đều là vì Thái tử. Chỉ cần Thái tử có thể Đông Sơn tái khởi, mấy việc nhỏ nhặt này thì lại phải tính làm gì?
“Thập ca.” Tư Đồ Cẩn từ một chỗ rẽ đi đến lạnh lùng trừng Hạ Ly, sau đó nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tư Đồ Bích thì mờ mịt gọi một tiếng..
“Cẩn nhi đến đây, chúng ta tiếp tục đánh cho xong ván cờ lần trước nào. Cũng đã lâu không có dịp đấu với đệ.” Tư Đồ Bích vội vàng mở miệng, từ sau hôm Tư Đồ Cẩn đoán được Trọng Đông chính là Hạ Ly thì y đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tình huống lúc này nếu để cậu nhìn thấy thì thật không biết sẽ phỏng đoán được gì nữa, vì thế y liền cố gắng tìm cách lừa dối cho qua..
“Dạ, được rồi.” Tư Đồ Cẩn cười ha ha gật đầu, sau đó lập tức chạy đến lôi kéo cánh tay của Tư Đồ Bích kéo về phía trước. Tư Đồ Bích quay đầu lại nhìn gương mặt được che giấu sau lớp mặt nạ của Hạ Ly, nhìn thấy kỳ vọng lấp lánh trong mắt gã thì không khỏi thở dài, thấp giọng phân phó: “Trọng Đông, ta thấy ngươi cũng biết được vài chữ, về sau đến thư phòng hầu hạ đi.”
———————————————
Trương Thái sư được người trong thiên hạ tôn xưng là nhất thế đại nho, lại có danh thanh chính liêm khiết – là một vị quan tốt, luôn luôn công tư phân minh chấp pháp nghiêm cẩn, căn bản là không hề có tiếng xấu gì. Trong nhà lão có một vị đại phòng thái thái, vốn là kết phát phu thê đã hơn năm mươi năm, hai người trước giờ vẫn noi theo giai thoại tương kính như tân, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là đại thái thái không thể sinh con cho nên sau này nàng mới làm chủ thu về hai phòng tiểu thiếp cho Trương Thái sư, hai tiểu thiếp này sau khi về nhà thì lần lượt sinh được hai nam một nữ. Đại phòng thái thái đối với hai vị di nương trước giờ vẫn luôn công bằng hòa hảo, dạy dỗ ba hài tử cũng từ ái như con ruột của chính mình, thật sự là một gia đình gương mẫu điển hình.
Tư Đồ Bích cười lắc lắc đầu, lại tự rót thêm cho mình một chén rượu đầy. Trước mắt là thanh lâu nữ tử ôn nhu nhuyễn ngữ, bên cạnh lại một đám người trước giờ chỉ chuyên thanh sắc khuyển mã, thật không ngờ ngay cả những nữ tử thanh lâu suốt ngày bán rẻ tiếng cười cũng đánh giá cao đến như thế về Trương Thái sư, thậm chí khi họ nhắc đến lão còn không thể che giấu được biểu tình kính ngưỡng.
Tư Đồ Bích mắt hơi nghiêng người liếc nhìn Bão Cầm đang ngồi trên đài biểu diễn, nữ tử trước kia đã từng dùng hết toàn lực, thậm chí có chút không màn sống chết cũng muốn chạy đến trước mặt mình nguyền rủa, hiện nay thế nhưng lại có thể ngoan ngoãn ngồi yên ở nơi không xa mình lắm đánh đàn, căn bản không thẻ nhìn ra tâm thái tuyệt liệt cùng oán hận ngày hôm đó. Thật ra cũng không phải bởi vì tú bà ở đây có cách dạy dỗ đặc biệt hữu hiệu nào, chỉ vì hiện tại nàng cũng đang trông cậy vào y có thể phù trợ Thái tử Đông Sơn tái khởi mà thôi. Chẳng qua chỉ là một tổ hợp thị vệ nghèo túng và một nữ tử thanh lâu ngay cả hồng bài1 cũng không leo lên được lại có thể đến tìm cấm luyến của tân Đế như mình mưu cầu soán vị, thật đúng là một sự việc khiến người ta nhịn không được phải bật cười.
“Công tử, uống ít một chút, nếu không lát nửa ngực lại đau .” Cam Đường nhắc nhở bên tai Tư Đồ Bích. Tư Đồ Bích liếc gã một cái rồi bất đắc dĩ đặt chén rượu xuống, vung tay lên nhẹ giọng nói: “Xuân Hương lưu lại, những người khác đều ra ngoài đi.”
Tiếng nói vừa dứt, những ca cơ bên cạnh liền tuần tự đứng dậy bước ra ngoài, người cuối cùng còn vô chu đáo mà tiện tay đóng cửa lại.
“Cam Đường, ngươi cũng đi ra ngoài.” Tư Đồ Bích thản nhiên nói. Cam Đường ngơ ngẩn hô một tiếng liền giật mình hiểu ra, mặt đỏ đến mang tai nhăn nhó vội vàng chạy thẳng ra ngoài. Đến bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Tư Đồ Bích cùng Bão Cầm.
“Những việc ta muốn ngươi tìm hiểu đã làm đến đâu rồi?” Tư Đồ Bích cúi đầu đong đưa chén rượu mát lạnh nhẹ giọng hỏi một câu, sau đó lại cất cao giọng nói: “Xuân Hương, mau đến rót rược cho bản công tử. Hầu hạ tốt thì bản công tử sẽ thưởng nhiều ngân lượng cho ngươi.”
“Đã tra được .” Bão Cầm ẩn nhẫn cảm xúc bất mãn mãnh liệt đối với Tư Đồ Bích, lạnh nhạt nói “Chính là Thu Nguyệt của Thanh Mặc quán cách vách.”
Thanh Mặc quán cùng Thanh Ngọc quán nơi Bão Cầm đang ở vốn là cùng một chỗ, chẳng qua một bên là thanh lâu, một bên là tiểu quan quán mà thôi.
Bão Cầm đề cao thanh âm làm nũng nói: “Ai, công tử, tha ta đi, ân. . . . . .”
Tư Đồ Bích hừ cười một tiếng: “Không ngoài dự liệu, Trương Thái sư không nhiếm nữ sắc quá nhiên là có điều bí ẩn.”
“A. . . . . . Công tử. . . . . . Đừng. . . . . . Căn cứ theo tin tức ta tìm hiểu được, tên tiểu quan Thu Nguyệt kia chính là một thanh quan. A. . . . . . Thái sư chỉ là thưởng thức cầm kỹ của y, hai người chính là tri kỷ. Ân. . . . . . Công tử. . . . . .”
Tư Đồ Bích loan loan khóe miệng, tựa hồ là cười nhạo một chút, sau đó nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch, rồi nói: “Việc này ngươi không cần xen vào nữa, cũng không cần phải hiểu rõ làm gì. Về sau những chuyện ta muốn ngươi làm thì ngươi chỉ cần cố gắng hoàn thành cho tốt, không cần phát biểu ý kiến quá nhiều.”
Bão Cầm lại hừ một tiếng, trên mặt thoáng cái liền trở nên âm ngoan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi phân phó ta làm mấy chuyện này thì có quan hệ gì đến đại sự của Thái tử gia? Chẳng lẽ ngươi thật sự là tay sai của tên cầu Hoàng đế kia!!”
“Bão Cầm, về sau không cần nói những lời như thế này nữa.” Tư Đồ Bích ra hiệu bảo nàng tiếp tục rên rỉ diễn kịch rồi lạnh lung nói, “ Ngươi phải nên hiểu rõ tình huống hiện tại của chính mình, một nữ tử thanh lâu thì ngươi cho rằng sẽ có biện pháp gì giúp Quân Thái ca Đông Sơn tái khởi? Ngươi nhất định phải nghe lời ta hơn nữa còn phải nhớ việc này, hiệu suất của ngươi quá thấp, về sau những viẹc ta muốn ngươi làm, về sau những việc ta phái ngươi đi làm tốt nhất trong vòng mười ngày phải xử lý thỏa đáng cho ta. Nếu không lỡ như tạo ra hậu quả gì, ngay cả ta cũng không thể nói rõ được đâu.”
“Ngươi. . . . . .” Bão Cầm cơ hồ chỉ muốn lao đến chỗ Tư Đồ Bích, nhưng lại bị khí thế của y hù dọa, chỉ có thể cắn răng siết chặt nắm tay ngồi ở một bên không ngừng rên rỉ *** thanh lãng ngữ, còn Tư Đồ Bích thì lại thản nhiên nằm lên trên giường đắp chăn, quay lung về phía nàng an tỉnh ngủ say.
Bão Cầm thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, rõ ràng nàng đã biểu lộ hận ý cùng sự đối địch rõ ràng như thế không ngờ y lại có thể yên tâm nằm ngủ trước mặt nàng, hơn nữa bên tai rõ ràng còn vang lên âm thanh xuân tình *** đãng không ngừng. Hành động của người trước mặt thật sự khiến Bão Cầm hoàn toàn không thể hiểu được, chẳng qua nàng có thể xác định một việc, chính là nàng thật sự không dám làm trái ý Tư Đồ Bích.
——————————–
1/ Hồng bài: ngày xưa, ở một ngành nghề hay tổ chức nào đó tên người đứng đầu sẽ được viết bằng mực đỏ trên bảng gỗ, thói quen gọi những người đứng đầu là hông bài vẫn còn tồn tại đến tận ngày nay ở TQ. Ngày nay chỉ cần có tên tuổi thì gọi là Hồng, vô cùng hot thì là Hồng đến tím.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận