Nịnh Thần

Chương 5



Huynh đệ

Đế vương cao ngạo nói với Tư Đồ Bích, ngươi không phải thập công tử được Tư Đồ gia sủng ái nhất sao?

Tư Đồ Bích sau khi nghe được câu nói đó thì ngẩn ngơ một chốc rồi lại bất chợt cười rộ lên. Sau đó y lại nghe thấy Hoàng đế đang nói: “Tư Đồ Bích, ngươi có biết hiện tại Tư Đồ gia và trẫm đã cùng ngồi trên một chiết thuyền? Quân Thái bị phế, Tư Đồ gia nhất định sẽ bị liên lụy, cho dù trẫm không phải là Hoàng đế, thì những kẻ khác sau khi đăng cơ nhất định cũng sẽ tìm cách diệt trừ. Các ngươi nhà cao nghiệp lớn, văn quang của cả Hoàng triều không ít thì nhiều đều chịu ảnh hưởng của Tư Đồ gia. Tân đế vừa mới đăng cơ, ngươi cảm thấy hắn nên làm cái gì? Hoặc là mượn sức, hoặc là. . . . . .” Đế vương trẻ tuổi dừng lại một chút như là châm chước tự hỏi, sau đó lại phun ra một chữ mà hắn cho là hài lòng nhất , “Hoặc là… tiêu diệt. Ngươi chỉ có một lần cơ hội lựa chọn.”

Lúc Tư Đồ Bích ly khai khỏi Hoàng cung đã là hoàng hôn ngày thứ ba. Suốt ba ngày này y vẫn luôn ngụ ở tẩm cung của hoàng đế, Quân Thụy ngoại trừ vào triều xử lý chính vụ thì chính là ở tẩm cung không biết mệt mỏi mà dùng y để phát tiết dục vọng, gây sức ép đến mức khiến y cảm thấy chết đi sống lại. Cuối cùng Hoàng đế còn săn sóc cơ thể đầy vết thương của y mà đặc biệt phái xe ngựa tiễn người ra khỏi cung.

Từ trong màn cửa nhìn ra bên ngoài, cánh cửa Hoàng cung đỏ rực từ từ lui ra khỏi tầm mắt, mã xa từ từ tiến gần đến chốn phố phường ngựa xe như nước. Tư Đồ Bích bất chợt phát hiện Nghê Đô rộng lớn như thế, vốn là trung tâm kinh tế chính trị của đế quốc, nơi nơi đều là nhà cao viện sâu, thế nhưng bây giờ lại không có nơi nào để y khả dĩ dung thân.

Thái tử phủ đã bị phong tỏa không thể tiến vào, thế nhưng vật dụng tùy thân của y đều còn ở trong đó, huống hồ bây giờ trên người không có một văn tiền, nếu không lấy được tư trang của y, sợ rằng ngay cả nơi nghỉ trọ cũng không thể tìm được

Hoặc là có thể đi đến biệt viện của Tư Đồ gia ở kinh thành, biệt viện đó được phụ thân Tư Đồ Nhữ của y mua nhằm thuận tiện cho việc quản lý những cửa hàng mua bán của gia tộc, chẳng qua hiện tại bởi vì Thái tử thất thế, thế cục kinh thành mờ ảo không rõ, cửa hàng của những gia tộc lớn hầu hết đều đã đóng cửa tránh thị phi, phỏng chừng ngay cả trưởng quầy tạp vụ cũng đều đã đi rồi, làm sao có thể ở lại?

Không biết vì nguyên do gì, bỗng nhiên Tư Đồ Bích cảm thấy được phụ thân lúc trước là khôn khéo đến cỡ nào. Phụ thân kỳ thật cũng là người rất có tài cán nhưng lại bất hiển sơn bất lộ thủy1, trước giờ luôn tỏ ra ôn hòa khoan hậu, cả đời cũng chưa từng đi khảo thí công danh chỉ sợ là do người lo lắng sẽ mang họa đến cho Tư Đồ gia. Chẳng qua thanh danh đã tích lũy suốt mấy trăm năm này nào có dễ dàng tiêu trừ như vậy? Mọi người luôn nói “Tư Đồ gia đứng đầu sĩ tộc”, “Tư Đồ gia là gia tộc hoàng thân”, nhưng nào biết những hư danh đó cũng không phải điều mà phụ thân mong muốn. Vì vậy người mới tòng thương ly chính2, chỉ tiếc rằng những thứ hư danh này cuối cùng cũng đeo bám không buông đẩy cả Tư Đồ gia lên trước đầu sóng ngọn gió, hơn nữa năm đó Tư Đồ Bích tuổi trẻ khí thịnh hiển lộ tài hoa quá sớm. Y đã từng nghĩ rằng có thể trở thành tâm phúc bên người Thái tử liền lập tức phong quang vạn phần, ai ngờ sự thật lại. . . . . .

“Đại nhân, ngài đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?” Xa phu ở bên ngoài cung kính hỏi.

Tư Đồ Bích thất thần nhìn ra cửa sổ trong chốc lát, mất gần nữa ngày mới dùng giọng điệu có chút đâm chiêu ra lệnh: “Đến Thái tử phủ xem một chút.”

Kỳ thật y cũng không rõ bây giờ mình đến phủ Thái tử thì có thể làm gì, Thái tử đã bị phế, những người có quan hệ đều đang bị giam giữ chờ luận tội, khắp cả đại môn đều dán giấy niêm phong thậm chí còn có cả cấm vệ quân trực tiếp nhận lệnh Hoàng đế trên canh giữ. Vũ khí sáng choang trên tay cấm vệ quân mang theo hơi thở kim khí lạnh lùng, khiến những bá tánh bình dân tò mò thích xem náo nhiệt cũng phải chùng chân không dám đến gần. Thái tử phủ trước đây nguyên bổn ngựa xe như nước, hiện giờ lại là cảnh người đi nhà trống đìu hiu quạnh quẽ.

Tư Đồ Bích đứng ở cách đó không xa ngắm nhìn đại môn sơn son đỏ thẫm chạm đủ chín chín tám mốt khối môn đinh3 biểu trưng cho thân phận thân Vương và Thái tử. Chính là lúc này, sự hiện diện của chúng thật đáng cười nhạo, giống như thời thời khắc khắc đều muốn nhắc nhở người ta, Thái tử nay đã thất thế, hiện tại đã không giống như xưa nữa.

Trên phố xá đông đúc, thanh âm rao hàng của những kẻ gánh hàng rong vang lên nối tiếp nhau vô cùng náo nhiệt, , Tư Đồ Bích nghe thấy xa xa có thanh âm kêu la ồn ào truyền đến, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một nữ tử áo tím vừa nhảy xuống từ một nhuyễn kiệu đang lao thẳng về phía y, sau lưng nàng có ba tráng hán hùng hùng hổ hổ không ngừng quát gọi bắt người. Nữ tử áo tím kia giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự giận dữ của ba tráng hán, một đôi mắt đẹp chỉ chăm chú đặt lên người của Tư Đồ Bích, trong mắt tràn đầy tơ máu. Nếu y không nhìn lầm thì tràn đầy trong đôi mắt đó chính là sự oán hận và chán ghét.

Tư Đồ Bích nhận ra nàng, nàng là một trong những thiếp thân thị nữ của Quân Thái, Bão Cầm. Nguyên bản theo thông lệ,sau khi Thái tử đăng cơ thiếp thân thị nữ sẽ tùy giá nhập cung, phong hào thấp nhất cũng phải là Quý nhân, chỉ là hiện tại Bão Cầm lại bị đánh xuống tiện tịch4 bán vào thanh lâu.

“Tư Đồ Bích! Thái tử đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại có thể phản bội người!” Bão Cầm hướng về y chửi mắng ầm ỉ thậm chí còn muốn xông lên tát mấy bạt tay, bất quá mấy gã tráng hán phía sau đã nhanh chóng chạy đến lôi nàng ấn lên nhuyễn kiệu. Bão Cầm tóc tai bù xù, không còn một chút phong phạm ôn nhu săn sóc xảo tiếu yên nhiên5 như ngày xưa. Tư Đồ Bích biểu tình lạnh lùng nhìn nàng, sau khi thấy mấy tráng hán kia dùng dây thừng trói chặt hai tay lại nhét thêm một mảnh vải vào miệng nàng thì y mới dời tầm mắt đi.

“Vị gia này, Xuân Hương cô nương nhà chúng ta kiến thức nông cạn không biết giữ lễ, ngài đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhất. Tiểu nhân ở đây xin tạ tội với ngài”. Một vị tráng hán có lẽ là thủ lĩnh trong bọn vội vàng khom lưng cười cười lấy lòng với Tư Đồ Bích.

Tư Đồ Bích chán ghét liếc nhìn gã một chút rồi lùi về sau hai bước.

“Phi!” Bão Cầm một ngụm một ngụm nước bọt về phía này khiến vạt áo ngoài bằng gấm tốt màu xanh nước hồ của y xuất hiện mấy đạo vết bẩn, ánh mắt của Bão Cầm tựa hồ có thể phun lửa điên cuồng mắng chưởi “Ngươi là tên phản đồ! Tuyệt đối không thể chết tử tế!”

Nguyên bản là một nữ nhân rụt rè tốt đẹp, nay lại lưu lạc đến mức ngay cả họ tên cũng bị cướp đoạt, trở nên thô lỗ như thôn phụ ngu muội, Tư Đồ Bích không còn tâm tư để dây dưa với nàng thêm nữa, bèn xoay người bước lên xe ngựa.

“Đến Phù Sơ6 Viên.” Tư Đồ Bích nói với xa phu.

Phù Sơ Viên tọa lạc trong một ngõ nhỏ u tĩnh gần sông đào hộ thành7 xung quanh khuôn viên đều là đại thụ rậm rạp, mỗi khi mùa hè đến, bóng mát của những đại thụ này khiến cho hậu viện nơi này luôn trở nên phá lệ mát mẻ. Cái tên Phù Sơ Viên vốn được phụ thân của Tư Đồ Bích cẩn thận tuyển lựa đặt ra vào năm Y vừa tròn mười hai tuổi nhập kinh, lấy ý đương nhiên cũng từ danh ngôn của thế đại nho gia “Mạnh hạ thảo mộc trường, nhiễu ốc thụ phù sơ”8, ngụ ý hy vọng con cháu của Tư Đồ gia có thể giống như cỏ cây không ngừng khai chi tán diệp, hưng thịnh sum xuê.

Hiện giờ Tư Đồ Bích đang đứng trước đại môn của Phù Sơ Viên, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy cây cối trong cơn rét đậm đã sớm chỉ còn cành nhánh trơ trụi, một mảnh tiêu điều. Bảy năm, rời nhà đã bảy năm, khát khao cùng hy vọng ngày xưa, hiện giờ liệu còn lại những gì?

“Thập ca?” Phía sau truyền đến một tiếng nói thanh thúy, Tư Đồ Bích quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy một tiểu hài tử trên người quấn từng lớp áo lông dầy màu xám trông xa như một quả cầu lông xù đang nhô đầu ra từ chiếc mã xa bọc vải xanh gần đó. Tiểu hài tử vừa nhìn thấy rõ mặt y ánh mắt tròn tròn đã vụt sáng, gương mặt mang theo ý cười nồng đậm nhảy thẳng từ xe ngựa xuống chạy đến lao vào lòng y, đôi tay gắt gao ôm chặt miệng thì hưng phấn la to: “Thập ca, thật sự khiến đệ lo muốn chết mà! Ca có khỏe không? Có bị người ta giam giữ không? Bọn họ không làm khó dễ gì ca chứ?”

“Cẩn nhi.” Tư Đồ Bích miễn cưỡng cười cười,y bị Tư Đồ Cẩn lắc đến lắc lui như thế cũng cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, vội vàng giữ lấy bã vai của cậu tỏ ý bảo dừng lại, sau đó mới hỏi, “Cẩn nhi, sao đệ lại đến đây?”

“Ta đến cùng Đại ca!” Tư Đồ cẩn cao hứng nói xong, liền kiễng mủi chân hung hăn hôn lên mặt Tư Đồ Bích “Chụt” một tiếng, rồi khẽ cười trộm nói, “Phụ thân biết kinh thành đã xảy ra chuyện nên bảo Đại ca đến xem xét, đệ cầu xin phụ thân thật vất vả người mới cho phép đệ đi theo lên kinh đấy.”

“Đại ca cũng đến đây sao?” Tư Đồ Bích nhẹ giọng nói, cơn choáng váng vừa rồi vẫn còn chưa ổn định lại, giờ đây y lại cảm thấy trong đầu lại nhói lên từng cơn đau kịch liệt, y cố gắng ổn định tinh thần nhìn về phía xe ngựa, quả thực bên trong còn có một người đang vén rèm bước ra.

“Đại ca.” Tư Đồ Bích bước đến trước xe ngựa cung kính gọi một tiếng. Thường nói huynh trưởng như cha, từ sau khi Tư Đồ Giác tiếp nhận chuyện làm ăn từ tay phụ thân thì vẫn thường hay lui tới kinh thành, thế nhưng hai huynh đệ bọn họ vẫn rất ít gặp mặt. Hơn nữa tính tình của Tư Đồ Giác cũng nghiêm túc gần như phụ thân, thậm chí ở một vài chuyện còn có xu hướng sắp vượt qua, vì thế trước giờ hắn và Tư Đồ Bích cơ bản chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.

“Tiểu Thập lục, đứng yên cho ta!” Tư Đồ Giác liếc nhìn Tư Đồ Cẩn, chỉ bị liếc nhìn một chút như thế Tư Đồ Cẩn liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám tiếp tục bám lên trên người Tư Đồ Bích.

“Vào đi thôi, ta có lời phải nói với ngươi.” Tư Đồ Giác lạnh lùng nói với Tư Đồ Bích.

Phù Sơ Viên vẫn còn hạ nhân trụ lại, sau khi Thái tử phủ gặp chuyện không may, những người có liên quan đều lập tức bị đuổi đi, thư đồng Cam Đường của Tư Đồ Bích cũng có trong nhóm người bị giải tán, gã sau khi rời khỏi phủ Thái tử liền quay về ở tạm trong Phù Sơ Viên nghe ngóng tin tức của Tư Đồ Bích. Hôm nay nhìn thấy công tử nhà mình cùng Đại công tử và Thập lục công cùng nhau đến đây, Cam Đường vô cùng hưng phấn vội vàng dẫn đường cho bọn họ vào phòng khách, lại tuân theo phân phó của Đại công tử mà đưa Tư Đồ Cẩn về phòng nghỉ, sau đó lại nhanh nhẹn mang nước trà cùng điểm tâm dâng lên.

“Đại công tử, công tử, thỉnh dùng trà.” Cam Đường đặt chung trà xuống lại bưng lên một chén thuốc, sau khi gã nhìn thấy Tư Đồ Bích uống xong mới hành lễ lui ra.

“Đại ca có lời gì muốn nói?” Tư Đồ Bích hỏi xong liền nhấp một ngụm trà, cố xua đi vị đắng chát của chén thuốc vừa rồi.

“Phụ thân muốn ta truyền lời cho ngươi.” Tư Đồ Giác mặt không chút thay đổi nhìn Tư Đồ Bích, giống như nhìn một người không hề có quan hệ gì với mình, hắn chậm rãi lên tiếng, “Phụ thân nói, tiểu Thập, ủy khuất ngươi .”

Tư Đồ Bích nguyên bản còn dùng ngón tay điểm nhẹ tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, sau khi nghe Tư Đồ Giác nói xong câu đó lập tức dừng một chút, y ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Giác trong một chốc rồi cười cười, theo bản năng nắm chặt bàn tay cố nhịn xuống những giọt lê cơ hồ muốn trào ra khỏi vành mắt, hơi gật gật đầu nhẹ giọng nói: “Cám ơn Đại ca đã chuyển mấy lời này đến. Thỉnh Đại ca lúc quay về giúp đệ chuyển cáo với phụ thân, tiểu Thập hết thảy đều rất tốt.”

“Hừ.” Tư Đồ Giác hừ lạnh một tiếng, hơi trào phúng, cơ hồ là tự nhủ nói: “Hết thảy đều tốt? Ngươi đúng là rất tốt, trong nhà cơ hồ vì chuyện này náo loạn đến gà bay chó sủa.”

Tư Đồ Giác ngừng lại trong chốc lát cố dò xét phản ứng của Tư Đồ Bích, thấy đối phương không nói một lời trên mặt cũng không hề gợn sóng, một bộ không chút sợ hãi thì thiếp tục nói: “Ngươi dùng một câu khinh miêu đạm tả nghe có vẻ thật nhẹ nhàng mà. Ngươi có biết, vì việc này mà tóc của phụ thân đã bạc đi rất nhiều. Tiểu Thập, không phải người làm ca ca như ta muốn trách móc ngươi, người của Tư Đồ gia trước giờ luôn phải giữ vững cốt khí, loại người giết cha đoạt ngôi như Duệ Vương muốn phong ngươi làm Ngự sử Trung thừa vậy mà ngươi lại có thể tiếp nhận. Chuyện tình khiến Tư Đồ gia nhục nhã như thế ngươi cũng không biết phản khác, ngươi lấy tư cách gì tiếp nhận lời nhắn nhủ của phụ thân? Nếu ta là ngươi thì sớm đã tự mình kết thúc rồi, đỡ phải làm bẩn thanh danh của Tư Đồ gia.”

“Đại ca.” Tư Đồ Bích đánh gảy lời nói của Tư Đồ Giác, hơi nhíu mày mỉm cười đến không thể chê trách, “Đại ca, ngươi nói chết thì là chết, ngươi có biết một người muốn chết thật ra cũng không dễ dàng chút nào? Ngươi đã chân chính gặp qua người chết sao? Ngươi đã gặp qua bị nhốt tại thiên lao mắt mũi đều bị xẻo đi trên mặt chỉ toàn là lỗ thủng, chân tay đều bị chặt hết chỉ còn lại thân mình và cái đầu, ngay cả khi ăn cơm cũng chỉ có thể phủ phục trên mặt đất dùng đầu lưỡi liếm như chó sao? Ngươi đã ngưởi qua mùi hôi thối toát ra từ cơ thể của người toàn thân đều bị ấn sắt nung, làn da không còn một mảnh lành lặn mà đều bị cháy đen như mực chưa? Ngươi đã từng nghe được thanh âm phát ra khi đao kiếm xuyên vào cơ thể của người sống sao?”

Tư Đồ Bích thực vừa lòng thấy được biểu tình buồn nôn của Tư Đồ Giác, đôi mắt chăm chú không chuyển nhìn thẳng đối phương, trong đôi con ngươi lại tràn đầy đùa cợt: “Đại ca chưa từng thấy qua đi? Đại ca luôn ở trong thư phòng sạch sẽ nghiên cứu lý lẽ của chư tử bách gia, ngồi sau màn lụa ngâm thi tác đối, hoa tiền nguyệt hạ cùng người cầm sắt hợp tấu, làm sao đã gặp qua những việc như vậy? Nhưng ta đã thấy. Ta đi theo Thái tử bảy năm, những chuyện như thế từng gặp qua không ít. Đại ca, ngươi có muốn nghe thêm những chuyện ta đã tận mắt thấy không? Móc mắt, cắt lưỡi hay giống như việc khi dùng lưỡi kiếm sắc đâm vào thân thể người sống, phù một tiếng, máu tươi liền ồ ạt chảy ra. Đại ca, ngươi đã từng nhìn thấy sao?”

Tư Đồ Giác cả mặt trắng xanh cố gắng dùng tay che miệng lại, nhìn thấy Tư Đồ Bích dùng vẻ mặt hèn mọn nhìn mình thì vội vàng nâng chung trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Nói chuyện không chút văn nhã.”

“Văn nhã?” Tư Đồ Bích cười lạnh, “Đại ca, cái gì là văn nhã? Lúc trước ngươi cùng các ca ca hợp lại khi dễ ta, mẫu thân của ngươi cùng với các vị di nương liên hợp lại khi dễ mẫu thân ta, những việc đó gọi là văn nhã sao? Hay là nói mẫu thân của các ngươi văn nhã thế kia dạy dỗ ra các ngươi cũng là người văn nhã như vậy?”

“Làm càn!” Tư Đồ Giác tức giận đến mức cả bàn tay cũng run lên, “Ba” một tiếng dằn mạnh chung trà xuống bàn, mắng, “Huynh trưởng như cha! Ngươi đứng trước mặt phụ thân cũng dám càn quấy như thế sao?”

“Huynh trưởng như cha? Đại ca, ngươi có một chút bộ dạng nào của huynh trưởng sao? Phụ thân muốn ngươi truyền lời, ngươi còn ở đó thêm mắm thêm muối, chuyện tình mạo phạm tôn trưởng như thế một người nhã nhặn như ngươi lại có thể làm đến không một chút ngại ngùng. Ngươi có dám hay không đem nguyên văn những lời lúc nãy đã nói về thuật lại trước mặt phụ thân? Hoặc là nói ý nguyện của phụ thân là muốn ta đi tìm chết?” trong mắt của Tư Đồ Bích tràn đầy ý cười lạnh như băng, hơn nữa kia đôi đồng tử màu bích ngọc kia lóng lánh huyền ảo khiến cho Tư Đồ Giác thật sự cảm thấy có chút sợ hãi , “Nếu ta chết , Tư Đồ gia cao thấp hơn bốn trăm nhân khẩu tất cả đều phải chết theo ta. Đại ca, ngươi muốn chết không?”

Tư Đồ Giác bị lời nói của y làm cho nghẹn họng, hoàn toàn không nói được thêm gì nữa. Tư Đồ Bích dùng ánh mắt như đang nhìn rắc rưởi đảo một vòng từ trên xuống dưới trên người hắn, lạnh nhạt nói: “Lại nói đến thì hiện tại ta cũng xem như là mệnh quan triều đình do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ gia phong, ngươi nhục mạ ta như thế làm sao còn nhìn ra bộ dạng gia chủ tương lai của Tư Đồ gia? Hoặc là, ngươi tại đây bổng dưng si ngốc rồi, không muốn làm gia chủ tương lai của Tư Đồ gia nữa? Chuyện nhỏ như thế tiểu Thập thật ra rất sẵn lòng giúp đỡ.”

————————

1/ Bất hiển sơn bất lộ thủy: Không thấy núi không gặp nước. Thái độ làm người thâm tàng bất lộ, là người giỏi giang lợi hại nhưng không để sự sắc bén của mình bị người phát hiện.

2/ Tòng thương ly chính: Theo thương nghiệp, xa chính trị.

3/ Môn đinh: là những phần kim loại gồ lên trên cửa gỗ mà chúng ta hay thấy trong phim.

20080717065906426

4/ Tiện tịch: Hộ tịch của TQ thời phong kiến chia làm nhiều cấp bậc tương ứng với thân phận xã hội, tiện tịch là những người xuất thân đê tiện, làm những nghề thấp kém. Tiện tịch thường thấy nhất là:

– Tử nô: Nô tài bị bán đứt, không được chuộc thân cũng hầu như không được tính là người, theo họ chủ, sống chết trong một câu ra lệnh của chủ nhân, con cái sinh ra cũng mặc định là tử nô, không được phép nhập sỹ (đi học, làm quan). Chỉ có thể dùng quân công đổi tự do. (Đương nhiên nếu đủ tiền hối lộ quan lại và thỏa thuận xong với chủ sở hữu thì có thể mua hộ tịch khác)

– Gia nô: Cao cấp hơn tử nô nhưng vẫn bị xem là tiện tịch, không cần phải chết theo lệnh chủ, con cái nếu không bán thân được xem như bình tịch được phép nhập sỹ. Có thể tự chuộc thân.

– Kỹ nữ/ tiểu quan: Không cần giải thích nữa nhỉ.

– Quân kỹ: Dùng riêng trong quân đội, thường là người nhà phạm nhân bị kết tội liên đới.

– Gia quyến phạm nhân: Loại này thường liên quan đến án lớn, phải chịu tội liên đới. Theo lệ thì sẽ bị đánh xuống tiện tịch ba đời hoặc vĩnh viễn tùy theo tội trạng. Không thể nhập sỹ, có thể theo nông, thương, công nhưng bị nhiều hạn chế.

Một vài loại hộ tịch khác: Bình tịch (xuất thân bình dân), Quan tịch, Quân tịch, Quý tịch….

5/ Xảo tiếu yên nhiên: Nụ cười tự nhiên tinh sảo, nụ cười dịu dàng mà hồn nhiên.

6/ Phù sơ Viên: Phù Sơ nghĩa là sum xuê tươi tốt.

7/ Sông đào hộ thành: Bên ngoài và trong thành trì thường đào hào cách ly, một phần để tạo đường dẫn nước chống hỏa hoạn, một phần cũng để chống công thành.

8/ Tạm dịch:

Hạ về cây cỏ sinh sôi

Một gian phòng ốc cây già quấn quanh

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.