Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 1 - Chương 5: Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục



Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

“Người đã xây dựng lên Thần Ma Ngục là ai?” Nàng thật sự hiếu kỳ, ai có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để xây Thiên Thần Ma, rồi bắt thần ma ném vào đây giam giữ?

Trường Thiên không đáp.

“Rốt cuộc tại sao ngươi lại đắc tội với người ta, có mối hận đoạt vợ, hay là mối thù giết con?” Xây một tòa ngục giam lớn như vậy để giam hắn lại, dùng ngục giam rút đi sức lực sinh mệnh của hắn, khóa xương tỳ bà của hắn, còn dùng Hóa Yêu Tuyền để đối phó hắn, ước gì từng giây từng phút Trường Thiên đều phải nhận lấy đau đớn. Người này hận hắn đến thế nào a? Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Người đó cũng thật ác độc! Còn không bằng một đao giết ngươi đi. . . . ”

“Hắn không giết được bổn quân.” Trường Thiên đột nhiên cắt đứt lời của nàng. Trong lời nói tràn đầy ngạo khí: “Nếu như hắn có thể làm được, ngươi sẽ không nhìn thấy bổn quân ở chỗ này.”

Cho nên chỉ có thể phong ấn hắn, nghĩ hết biện pháp hành hạ hắn, lại để cho thời gian vô tận từ từ hao hết sinh mệnh lực của hắn? Nàng thật sự bội phục người dựng nên Thần Ma Ngục, chịu tốn công tốn của xây dựng nên cái vực thẳm chờ nước chảy đá mòn này, thật là một nhân tài.

Chỉ có điều vị trước mắt này cũng thật yêu nghiệt, bị hành hạ 3 vạn năm như vậy mà vẫn bình yên khoẻ mạnh, ít nhất thần trí vững vàng, suy nghĩ rõ ràng, đọc nhấn rõ từng chữ, còn có thể trước mặt nàng làm ra vẻ lãnh khốc. Nghe nói người ở tù chung thân, ở trong không gian nhỏ hẹp và thời gian dài dằng dặc sẽ mắc phải loại bệnh thần kinh, cả ngày đần độn u mê.

Tốt lắm, nên trở về vấn đề chính rồi. Lão tặc thiên đưa nàng một chiếc nhẫn không phải chỉ vì để cho nàng đến ngục giam du lịch một ngày chứ?

“Xin hỏi, trở thành chủ nhân của Thần Ma Ngục, đối với ta mà nói có chỗ lợi gì?” Nàng dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía hắn, hy vọng có thể từ hắn nghe được nhiều tin tức tốt.

Câu trả lời của hắn lời ít mà ý nhiều: “Vô dụng.”

“Làm sao có thể! Người chủ nhân ở đây phí hết tâm tư sức lực dựng lên Thần Ma Ngục, sau đó lại buông tay mặc kệ sao?” Dù là thời gian tiêu hao và chi phí đầu tư không tính, cả phòng Thần Ma này không phải là tài nguyên mạnh nhất sao? Hắn cứ thế mà đóng cửa, cho dù nơi này biến thành một vùng hoang vu sao? Không phù hợp logic!

Hết hy vọng không phải là ưu điểm của nàng, cho nên nàng muốn đuổi tới ngọn nguồn: “Trên người Thần Ma bị nhốt vào không có bảo bối sao? Pháp bảo tùy thân mọi tu sĩ rèn luyện đều, những lão đại đó hẳn cũng bị nhốt vào đây đúng không?” Lấy được một hai kiện, nói không chừng nàng có thể biến thành nữ kim cương dũng mãnh như thần rồi!

“Có. Mỗi một tù nhân đều có pháp khí tùy thân. Sau khi tiến vào đều sẽ bị lục soát, chỉ còn lại pháp khí bổn mạng.”

Đúng vậy nha, nàng rất thông minh đúng không?

Kết quả hắn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn nàng, nói tiếp: “Nhưng không có một pháp khí nào sau khi rời khỏi chủ nhân còn có thể tồn tại trong thời gian 3 vạn năm.”

A, nói cách khác?

“Mấy thứ pháp khí kia đều chôn vùi theo thời gian rồi.” Hắn rũ hai mắt xuống, tựa hồ có chút thương cảm. “Thời gian là thứ có được lực sát thương mạnh đại nhất, sau khi chết thì cái gì cũng không lưu lại.”

Ninh Tiểu Nhàn tỏ ra chán nản đã nghe hiểu! Nhưng vị ca ca này, ta cũng không phải tới đây để cùng ngươi nghiên cứu và thảo luận vấn đề triết học, mặc dù thân thế của ngươi rất đáng thương!

“Nói cách khác, ta lấy được tòa ngục giam trống rỗng này rồi chuyện gì cũng làm không được sao? Có nó cùng không có nó cũng giống nhau?”

“Không khác bao nhiêu đâu.” Hắn nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn để ý tới nàng.

Không tin! Một đồng tiền cũng có giá trị của nó, huống chi là một tòa Thần Ma Ngục lớn như vậy, dù có lụn bại thế nào cũng nhất định còn có giá trị thặng dư có thể rút được! Tròng mắt nàng xoay chuyển, đột nhiên cười hắc hắc hai tiếng: “Không đúng nha, tòa ngục giam này cũng không phải trống rỗng đâu!”

“Không phải sao?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi! Thần Ma nào bị giam ở chỗ này, cuối cùng đều hóa thành xương trắng, chỉ có ngươi còn sống. Điều này nói rõ so với bọn hắn ngươi mạnh hơn rất nhiều, ngươi mới thật sự là *boss!”

“Tài sản lớn nhất của tòa ngục giam này vẫn còn, chính là – ngươi! Không có ngươi, tòa ngục giam này mới thật sự là cái gì cũng không có!”

Khóe miệng hắn khẽ cong lên. Xem ra, cái nữ phàm nhân này mặc dù không có chút tư chất nhưng đầu óc cũng không phải ngu ngốc. Hắn đã có rất nhiều, rất nhiều năm chưa từng nghe qua người khác nịnh nọt hắn như vậy. Mặc dù lời này chẳng qua chỉ xuất ra từ miệng một phàm nhân, cũng làm tâm tình của hắn tốt hơn một chút. Nhưng mà “boss” là vật gì?

Nàng rất thành khẩn mở to mắt nhìn về phía Trường Thiên. Cậu nàng đã từng nói qua, lúc nàng có việc cầu người khác, ánh mắt long lanh ngập nước, có thể làm cho người khác thoáng cái liền mềm lòng.

“Trường Thiên, phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng giúp ta?” Nàng gằn từng chữ. Đây chính là thời kỳ thần thú thượng cổ a, cũng là cây cỏ cứu mạng duy nhất trước mắt của nàng, vô luận như thế nào, nàng cũng phải nghĩ biện pháp để hắn ra tay tương trợ.

Làn thu thuỷ của nàng giống như không có tác dụng. Ngược lại Trường Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: “Thứ bổn quân muốn, ngươi không cho được.” Giống như là sợ nàng nghe không hiểu, hắn lại ác liệt bổ sung một câu: “Ngươi chỉ là phàm nhân!”

Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “Ta biết rõ ta là phàm nhân, ngươi cũng không cần phải nhiều lần nhắc nhở ta. Chỉ cần nói cho ta biết, nên làm như thế nào là tốt, ta sẽ tận hết khả năng!”

“Ngươi có lấy toàn bộ tính mạng của ngươi ra cũng không giúp được.” Hắn chỉ chỉ dây xích trên người rồi nói: “Bổn quân muốn, chính là tự do. Ngươi làm không được.”

Hoàn toàn chính xác ah, hắn là nguồn gốc để vận hành Thần Ma Ngục. Nếu như thả hắn ra rồi, cái Thần Ma Ngục này cũng sẽ không dùng được nữa. Hơn nữa hắn là thần thú thượng cổ, nếu như ở nhân gian hoành hành lại có lòng làm loạn, không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu tinh phong huyết vũ. Nàng không phải là bạch liên thánh mẫu nhưng nàng cũng không muốn chứng kiến nhân gian thành địa ngục a.

Nàng cắn môi dưới nói: “Giả dụ, chẳng qua là giả dụ thôi, ngươi tự do rồi, như vậy ngươi sẽ tìm một địa phương ẩn cư, không hề làm hại nhân gian nữa chứ?”

Hắn cười lạnh: “Ẩn cư? Tìm chỗ không có người ẩn cư, vậy cùng hiện tại có cái gì khác nhau? Bổn quân muốn là cuộc sống tiêu dao tự tại.”

Nàng nghe vậy trong lòng trầm xuống, lại nghe hắn nói tiếp: “Làm hại nhân gian? Sau khi rời khỏi đây ta sẽ tìm một số người tính toán nợ nần. Về phần phàm nhân, cái loại tồn tại như kiến hôi, chỉ cần bọn họ đừng đến gây chuyện chọc ta chán ghét, bổn quân ngay cả hứng thú với bọn hắn cũng không có.”

Đây là hắn biểu đạt “Ta sẽ không gây tai họa cho loài người” cách nói biến tướng đây sao? Cách nói uyển chuyển nha. Có điều vấn đề này tạm thời để đó, quan trọngnhất là …

“Trường Thiên, tại thời điểm ngươi mạnh nhất, ngươi có thể xé rách thời không hay không?”

“Xé rách thời không? Có ý gì?”

“Chính là phá vỡ không gian, đi tới một thế giới khác.” Trái tim của nàng thình thịch thình thịch nhảy lên. Nhanh cho ta một câu trả lời khẳng định đi.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chưa thử qua. Nhưng chắc cũng không khó.”

Quá tuyệt vời, vậy việc trở lại Trái Đất có hi vọng rồi! Chỉ cần sau khi hắn khôi phục thần lực chịu giúp mình, vậy bạn học Ninh Tiểu Nhàn có thể rời xa cái thế giới tiên hiệp nguy hiểm này rồi. Nàng tiếp tục sinh hoạt ở đô thị hiện đại ấm áp, có thể tiếp tục trở về theo học cao trung, thi đại học, tìm người yêu, làm một người Trái Đất bình thường hạnh phúc.

“Tại đây có ghi các loại chú ngữ gì, khiến ta đọc xong là có thể thả ngươi ra ngoài không? Dù sao ta cũng là chủ nhân của Thần Ma Ngục.” Tôn Hầu Tử người ta bị đè ở dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm, thần thông của bản thân hắn dùng hết cũng lật người không được, kết quả phàm nhân Đường Tăng tới, tùy tùy tiện tiện đem Lục Tự Chân Ngôn đặt ở trên núi đọc rồi bóc ra là rơi không phải sao? Cái này có phải là hào quang khác nhau của nhân vật chính hay không?

“Ngươi suy nghĩ thật tốt. Không có đâu!” Khóe miệng của hắn nhếch lên, cũng không biết là tức giận hay vui mừngnói: “Có thể giúp ta thoát khỏi nơi này chỉ có hai biện pháp. Một là dùng Nam Minh Ly hỏa kiếm chặt đứt hai dây xích này.”

“Tên thật là ‘kêu’. Bây giờ thanh kiếm này đang ở đây sao?”

“Trước khi ta bị phong ấn có biết, nó ở trong lòng núi Đại Tuyết Sơn phía bắc của Nam Thiện Bộ Châu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.