Nó Thích Mày

Chương 108: Chương 10: Răng khôn (END)



Kim Bảo Huy Minh rất sợ nếu như Lucas Williams lần nữa tìm đến Châu để gây khó dễ, cũng sợ nếu Châu thật sự bị ông ta xúi giục mà rời bỏ cậu. Nhưng thật may, nghe Châu đối đáp với Lucas thì Minh yên tâm rồi. Châu luôn là người khôn ngoan mà, cô ấy sẽ không làm điều ngốc nghếch chỉ bởi mấy tư tưởng cũ nát đó đâu.

Thế nhưng, cậu vẫn cứ thấy lo lo.

Tối hôm ấy đi làm về muộn vì phải tăng ca, 8 giờ Minh mới trở về căn hộ nơi hai người sinh sống. Minh và Châu từ lâu đã sớm dọn về ở chung, để tiết kiệm, an toàn lại còn vui, nhất là sau vụ Marcus thì Minh càng không muốn Châu ở một mình.

Minh là người lo hết chuyện bếp núc, chứ chị Quỳnh Châu có biết nấu nướng là gì đâu, chị ta chỉ biết học và làm việc thôi, ngược đời thế cơ.

Minh tiện ghé qua siêu thị mua đồ về làm bữa tối. Cậu mở cửa nhà ra, điện bên trong tắt tối thui, lại không có bất cứ tiếng động gì hết. Quái lạ, Châu đáng ra phải đi làm về rồi chứ nhỉ?

Minh bật điện, ngó tất cả các phòng, liên tục gọi tên Nguyễn Quỳnh Châu nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng. Minh bắt đầu thấy sợ, cậu lục tung căn nhà thêm một lần nữa, nhưng chẳng có ai hết, chẳng có Châu! Cậu gọi điện cũng không thấy cô ấy bắt máy.

Chẳng lẽ…

Vì Lucas khích bác một tí mà Châu đi thật rồi sao?

Kim Bảo Huy Minh ngồi xuống, rưng rưng một ánh mắt, ngước nhìn ra khung cửa sổ, có chiếc máy bay nhấp nhánh đèn màu đỏ đang đi ngang bầu trời. Cậu nhắm mắt thật chặt, Nguyễn Quỳnh Châu đi thật rồi…?

– Minh?

Giọng nói quen thuộc của ngày thường cất lên một tiếng “Minh”. Cậu ngoái đầu lại, thấy Châu đứng phía sau mình, tưởng như là ảo giác nếu không có mùi pizza thơm nức mũi.

Hóa ra Nguyễn Quỳnh Châu chỉ vừa đi mua pizza. Minh liền thở phào, thật sự hồi nãy cậu đã rất rất sợ.

Châu dường như hiểu ra suy nghĩ của Minh nên bật cười:

– Mày nghĩ tao sẽ đi à? Chán mày thật! Hai người yêu nhau thì phải cùng nhau vượt qua rào cản chứ. Dù là về thân phận, hay ngoại hình, hay năng lực thì cũng bình đằng như nhau mà, đều có quyền yêu và được yêu.

Minh mới lúc nãy còn suýt khóc, bây giờ đã cười toe toét chạy đến ôm Châu. Quả là Châu của cậu, không bao giờ làm cậu thất vọng, luôn luôn suy nghĩ khôn ngoan và tích cực. Minh lại yên tâm rồi. Cậu ôm chặt con bé đó vào lòng mình, rồi bắt nó ngoắc tay:

– Mày phải hứa đấy!

– Ừm…

– Hứa đi!

– Bố mày không đi đâu hết được chưa!

Hai người cùng ăn tối, ăn hết cả miếng pizza, rồi cùng ngồi chơi game đến tận khuya. Trình độ của Châu không hề tầm thường, nhưng làm sao so được với Kim Bảo Huy Minh. Chỉ cần có Minh gánh team, game này hai đứa phá đảo!

Kim Bảo Huy Minh chơi chán thì gục xuống ngủ, gối đầu lên chân Châu, ngủ say như chết. Châu vuốt những sợi tóc còn vương trên trán Minh, rồi mân mê xuống đôi mí mắt ấy, đoạn cô tự nói một mình:

– Mày không biết đâu, tao sợ đôi mắt này sẽ không thể có được, nhưng cũng không thể quên đi. Nhưng mà bây giờ…nó là của tao rồi nhỉ?

Huy Minh lúc ấy lim dim ngủ, song vẫn còn ý thức. Nghe được câu nói này, cậu bất giác cầm lấy tay Châu, siết chặt trong lòng. Chắc cô ấy không biết cậu đã hoảng hốt thế nào khi không thấy Châu trong căn nhà này…

***

Buổi sáng tỉnh dậy, Minh nheo mắt nhìn ra ban công lấp lánh ánh nắng. Hôm qua ngủ muộn vậy mà tự dưng dậy sớm, thời tiết trong lành thế này đúng là thích ghê, thật yomost!

Minh vươn vai đứng dậy, không thấy Châu nằm trên giường, chắc là dậy rồi. Nghe tiếng nước của vòi hoa sen, Minh biết là Châu đang trong phòng tắm. Cậu vào bếp làm đồ ăn sáng. Hôm nay tâm trạng Minh rất sảng khoái nên lại bày vẽ làm hẳn một bàn ăn thịnh soạn. Xời, cái Châu từ ngày sang đây ở cùng cậu, nó đã không còn là mĩ nữ với vòng eo con kiến nữa rồi, thì bởi tài nghệ nấu ăn của Kim Bảo Huy Minh quá xuất sắc.

Chẳng hiểu sao buổi sáng hôm nay cứ tự do, dễ chịu lạ thường. Cuộc sống yêu đương, ở chung một căn nhà kể ra cũng thích thật. Thật ra hai năm nay ở chung với nhau, gạo gì thì cũng nấu thành cơm hết rồi. Hai năm bình yên đến lạ cứ thế trôi qua, vậy mà cảm giác vẫn như đôi uyên ương mới cưới.

Mùi thịt nướng lan tỏa khắp căn nhà. Minh làm xong gần hết rồi, ấy thế mà Châu vẫn chưa ra. Mẹ cha nó, lại ngủ quên trong phòng tắm thì chịu!

Minh thở dài, chống hông như ông cụ đứng trước cửa phòng tắm, gọi như mắng:

– Con gái con đứa tắm gì cả tiếng đồng hồ thế?

Gọi mãi nhưng không thấy trả lời, đừng nói là Nguyễn Quỳnh Châu ngủ quên thật trong nhà tắm nhé? Minh hằn học đẩy cửa phòng tắm ra, xông vào:

– Đi ra ăn sáng!!

Đáp lại Minh chỉ có một thứ âm thanh, là chính giọng nói của cậu vang vảng lên trong nhà tắm. Quái lạ, cửa không khóa, vòi hoa sen không hề bật, nước không hề chảy, và Nguyễn Quỳnh Châu cũng không hề có mặt ở đây! Minh tìm kiếm khắp phòng tắm nhưng cuối cùng lại chỉ phát hiện một chiếc loa phát ra âm thanh nước chảy. Mẹ kiếp, Châu không có trong nhà?

Minh mở tủ quần áo ra, quần áo của Châu hoàn toàn biến mất. Vào phòng làm việc, sách vở và đồ đạc của Châu gần như không còn, chỉ để lại tấm ảnh kỉ yếu duy nhất của Minh và Châu.

Minh gọi điện thoại, lại thuê bao!

Cậu dò lịch chuyến bay hôm nay, thấy có chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam vào lúc 4 giờ sáng. Chết tiệt! Minh đã định đập nát chiếc điện thoại, nhưng bất chợt chuông báo thức kêu lên inh ỏi, kèm theo một dòng ghi chú:

“Chúng ta không hợp, chia tay đi!”

Hai bên lông mày của Minh cau chặt vào nhau, còn bàn tay thật sự đã ném văng chiếc điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại liền vỡ tan tành. Cậu vừa tức, vừa giận, vừa uất ức. Tay cậu cuộn thành một nắm đấm rồi giáng mạnh vào bức tường một tiếng “uỳnh”.

Kim Bảo Huy Minh ngồi thụp xuống đất, vò đầu bứt tay, tay ôm lấy mặt, mắt nhắm như không tin vào sự thật phía trước. Miệng cậu thét lên đầy phẫn nộ:

– MÀY NÓI DỐI!!!

Nguyễn Quỳnh Châu, cô ta thực sự là con người dối trá nhất, miệng thì kiên quyết nói không đi, nhưng cuối cùng cô ta vẫn đi. Cô ta đã ngoắc tay thề với Kim Bảo Huy Minh này rồi, tại sao vẫn đi?? Tại sao lại thất hứa?

Minh gục mặt xuống đầu gối, thất vọng.

Cuối cùng, ở cái đất nước hẻo lánh này, cũng chỉ còn mỗi mình cậu.

***

“Mùa hè năm ấy, cứ ngỡ nắm chắc đôi tay sẽ bên nhau đến trọn đời

Rồi bao mùa trôi, bàn tay ấy xa tầm với

Bầu trời năm ấy còn xanh, nhưng đáng tiếc em đã không còn thuộc về anh

Em là một nỗi buồn đẹp nhất anh cất để dành”

(Răng khôn – Phí Phương Anh)

***

2 năm sau…

Thời gian đủ lâu để làm lắng xuống tất cả…

KOS đang là một trong danh sách những tập đoàn “khủng long” nhất khi cổ phiếu cứ không ngừng vọt lên. Giá trị xuất khẩu tăng đột biến, doanh thu cao ngất ngưởng, thương hiệu gây được tiếng vang lớn đến các nước trong quốc tế. Đây quả là một thời kì đỉnh cao của KOS, kể từ Kevin Williams lên nắm chức phó giám đốc điều hành. Xem chừng trong tương lai, anh ta sẽ còn không ngừng thăng tiến.

Kevin Williams chỉnh cà vạt, ngắm mình trong gương với bộ vest lịch lãm. Chà, anh ta thấy mình đẹp một cách hoàn hảo, không thể bất cứ chê điểm nào. Rồi bất chợt, trong đầu anh hiện lên một câu nói:

“Một là KOS, hai là con bé kia!”

Kim Bảo Huy Minh cười nhạt, lắc đầu bước ra khỏi nhà.

Anh ta xuất hiện tại sảnh tòa nhà chính của trụ sở KOS, đi thang máy thẳng lên phòng nhân sự ở tầng thứ 11, mỉm cười thân thiện với tổng giám đốc nhân sự, gửi ông ta một tờ giấy rồi lạnh lùng xoay gót bước đi.

Giám đốc nhân sự há hốc mồm trước đại thiếu nhà Williams.

***

Một đêm trống vắng…

Giữa lòng Hà Nội, mùa đông năm ấy lạnh kỉ lục. Nhìn kìa, thành phố buổi tối như thắp lên không khí lễ hội, nhà thờ Lớn rực rỡ với cây thông Noel lấp lánh đèn màu. Quanh phố đi bộ, các hàng quán cũng tấp nập bận rộn không kém. Hàng nghìn người đổ xô ra ngoài đường trong sự đông vui náo nhiệt. Ngày Giáng Sinh vốn ấm áp là thế nhưng lòng người thì vẫn cứ cô đơn.

Có chậu sen đá đã sống được 6 năm, từng một lần héo tàn nhưng đã vực dậy. Có cô gái nào đó không đành lòng mà vẫn cố chấp nhặt lấy một cành sen đá lành lặn, trồng thành một cây mới.

Cô gái ấy không đón Giáng Sinh ở nhà, không bạn bè, không tụ tập mà lại một mình chạy ra phố đi bộ. Cô ấy mặc áo khoác bông, cổ quàng chiếc khăn len đỏ đi giữa thành phố thân thuộc. Chiếc khăn len này có lẽ đã tồn tại được hơn nửa thập kỉ.

Cảm giác lang thang một mình giữa đêm vừa độc lập, vừa đơn độc, và cũng trống trải nữa. Cuộc sống độc thân lắm lúc khiến con người ta bỗng chốc khô héo.

Cô ấy thở ra hơi lạnh lùng. Chết rồi, cứ ra ngoài đường thế này, bảo sao mùa đông năm nào cũng cảm lạnh.

Cô nhìn xuống nền gạch dưới chân. Ừm, chính xác là vị trí này. Cô ấy vẫn nhớ năm ấy, cô ấy đã đứng tại viên gạch này. Rồi khóe mắt rưng rưng, đáp xuống dưới đất một giọt nước. Hơi nóng của giọt nước ấy như làm tan đi cái giá lạnh mùa cô đơn.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, cô tự nhủ mình không được như vậy nữa. Mắt đã nhòe đi, mọi thứ không còn được nhìn thấy một cách rõ ràng. Nhưng giọt lệ nào rồi cũng sẽ phải khô, thế rồi khung cảnh trước mắt ngày một hiện ra rõ nét…

Đập vào mắt cô là một thứ gì đó màu đỏ sẫm ở lề đường bên đối diện. Chiếc khăn quàng màu đỏ ấy giống y hệt với chiếc khăn trên cổ Châu. Đó là món quà Giáng Sinh đầu tiên mà Châu dành tặng cho một người. Người đó tưởng như đang cách xa cô nửa vòng trái đất, nhưng tại sao lại xuất hiện ngay trước mặt cô lúc này?

Châu lau đi nước mắt, cố gắng chiêm nghiệm lại sự thật phía trước.

Ảo thật đấy!

Ảo giác một cách chân thực, người đó cũng đang nhìn cô với một đôi mắt đẫm buồn, cổ quàng khăn len, tay đút túi áo. Đó chính là chiếc áo khoác bị đổ cafe lên năm nào. Có lẽ Châu ảo giác nặng rồi!

Nhưng ảo giác này đểu thật, còn biết băng qua đường, biết tránh cả người đi bộ, giỏi quá! Thế thì không phải ảo giác rồi…

Trước sự ngỡ ngàng này, anh ta cứ bước ngày một đến gần, nhoáng cái đã ở ngay trước mắt cô. Vẫn là nụ cười năm ấy nở ra, anh ta lại cười sáng rực rồi nói:

– Anh về rồi!

Hai năm qua, Minh đã làm tròn bổn phận, cố gắng đưa KOS lên thời kì đỉnh cao để rồi sẽ bỏ lại tất cả, đã cãi nhau với bố, đối chất với mẹ, chỉ xin là một người bình thường để tự do làm những điều mình thích, yêu những điều mình làm, chứ không phải bị trói chặt trong cái mác hào nhoáng của nhà Williams.

Nhưng cuối cùng, qua hai năm ấy, mọi thứ đều ổn rồi, tôi bây giờ có thể đường hoàng đứng đây cùng cậu trải qua một cuộc sống bình thường, cùng đứng dưới cơn lạnh này mà dựa vào nhau. Hạnh phúc với tôi chỉ cần có vậy thôi, chỉ đơn giản chỉ là cậu, và sự bình yên.

Minh gạt đi giọt nước mắt trên gò má Châu, chẹp miệng thở một hơi dài thườn thượt:

– Tôi bây giờ chả có gì ngoài cái mặt đẹp trai này, cô có thèm yêu không?

Châu không trả lời mà khóc toáng lên. Minh suýt xoa hỏi làm sao, thì Châu chỉ tay vào một bên má bị sưng, nhăn nhó khóc lóc thống khổ:

– Đau!

– Sao mà đau?

– Hình như mọc răng khôn.

Minh liền cốc vào đầu Châu:

– Đồ hâm!

Đi qua nhiều chuyện, để cuối cùng mới chợt nhận ra:

“Tình đầu đôi khi cũng giống với việc mọc răng khôn

Phải trải qua đau đớn thì mới có thể trưởng thành”

(Răng khôn – Phí Phương Anh)

***

Chuyện của rất rất nhiều năm sau…

Hôm nay khách sạn WS được bao trọn để tổ chức tiệc 3 tuổi cho Kim Bảo Huy Hoàng. Sở dĩ Vương Tuấn Anh sẽ không đồng ý tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tầm thường tại khách sạn của mình, nhưng tất nhiên bắt buộc phải đặc cách. Nguyễn Quỳnh Châu là cô của Tuấn Anh, vậy nên con trai nó là em trai của Tuấn Anh, họ hàng hang hốc cái gia đình này thật phức tạp.

Tuấn Anh là người chi tiền tài trợ địa điểm, Hoa Anh Thảo tài trợ trang phục, Tường Ly hỗ trợ bánh sinh nhật ba tầng. Chẳng có bữa tiệc sinh nhật nào hoành tráng như tiệc sinh nhật của Huy Hoàng cả, cu cậu 3 tuổi có khi còn chẳng biết mấy hộp quà lòe loẹt kia để làm gì.

Huy Hoàng là tên khai sinh của cậu nhóc, nhưng mọi người thường gọi thân mật là em Cún.

Đèn trưng sáng chói lóa trên trần nhà, điều hòa bật mát rười rượi, có chủ yếu vài ba gia đình thôi, toàn mấy ông bà U30, cõng thêm mấy đứa trẻ ranh, thế mà dùng cả một phòng tiệc cưới để tổ chức, cửa sổ hướng trực tiếp ra ngoài bể bơi, thế lại chả xịn quá. Phòng tiệc trang trí lồng lộn nhìn sáng rực hai con mắt. Nào bóng bay, nào bánh sinh nhật, nào nến, nào đồ chơi, đồ trang trí.

Hai cô chị gái của Cún là chị Nhím và chị Sóc ghen tị chết đi được. Cô chị cả Nhím 8 tuổi thì chạy lăng xăng cùng với em Bốp và Lạc Lạc, rong ruổi khắp nơi, còn ngã tòm xuống bể bơi ướt hết người, bị mẹ Châu mắng cho một trận.

Còn cô chị thứ là Sóc thì tức giận chạy ra ôm chân bố Minh, cọc cằn bức xúc:

– Bạn Đậu cứ trêu con ý! Đậu cứ hét hét vào tai con!

– Thế bạn Đậu trêu gì Diệu Huyền của bố?

– Đậu cứ bảo “ngồi trong to lét gào thét tên em”!

– …

Mấy bậc phụ huynh cười sặc. Khổ thân cô Sóc, cứ bị Đậu bám theo chòng ghẹo. Nhưng cũng khổ thân thằng bé Đậu, bị cô Sóc cấu xước cả da. Con gái bố Minh mẹ Châu lại chả đáo để quá.

Cuối cùng thì mấy cô bé, cậu bé trường cấp III Ước Mơ năm ấy giờ đã là những người trưởng thành. Họ vẫn là những người bạn thân thiết của nhau như trước, chỉ là bây giờ còn phải gánh vác trọng trách to lớn của bậc làm cha làm mẹ.

Kim Bảo Huy Minh khi ấy thực ra vẫn đảm nhận một chức vụ khiêm tốn tại KOS, nhưng khác ở chỗ cậu ấy sẽ làm việc tại Việt Nam, tiếp quản trụ sở tại Việt Nam. Còn Nguyễn Quỳnh Châu hiện tại là một quản lí của khách sạn WS. Bọn họ bây giờ cũng chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, sống một cuộc sống bình thường tại trung tâm thủ đô nhỏ bé.

Hạnh phúc lớn lao tìm kiếm ở đâu xa, khi nó vốn là những điều nhỏ bé ngay trước mắt.

Nguyễn Quỳnh Châu vừa bế bé Cún vừa ngước lên nhìn bầu trời xanh ngát, lặng suy ngẫm rồi bất giác mỉm cười:

“Tôi là một kẻ ngốc!

Vì năm tháng đó thích một người mà đã đem lòng yêu luôn một thành phố xa lạ.

Huy Minh à, mày có biết một người cứng đầu như tao, năm ấy vì sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy không? Bởi vì tao biết chắc mày sẽ quay về.

Nguyễn Trọng Sơn đã sai rồi! Tao sẽ không tốn thời gian đầu tư vào một thứ mà nó sẽ không sinh ra lợi nhuận.

4 năm của tao, đổi được cả nửa đời người…”

***

Tác phẩm đầu tiên – END

Hà Nội, ngày 15/06/2021

Thân ái!

Sapis


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.