Nó Thích Mày

Chương 75: Ngày tàn tháng lụi



Vào tiết, Minh có những hành động rất kì cục và khó hiểu. Trong giờ Văn, cô đọc bài gia giả mà thằng Minh không ghi chép gì, ngồi bắt chuyện với Tuấn Anh. Hai thằng ba hoa bốc phét về sự kiện trong game một hồi thì bị cô Văn bắt chép phạt hai mươi lần bài ngày hôm nay. Giờ Tiếng Anh, cô chữa bài chằng chịt hết cả bảng mà Minh không hề để tâm, gạ Tuấn Anh song ca một bài, nhưng lỡ hát to quá nên cả hai bị cô Anh bắt đứng xó lớp. Giờ Lí, Minh rủ Tuấn Anh chơi cờ caro bị cô phát hiện, phạt ghi vào sổ đầu bài. Giờ Hoá, Minh ngồi bên cạnh Tuấn Anh nói gà nói vịt, nói nhăng nói cuội chuyện trên trời dưới đất, cô Hoá phát hiện, bắt lên bảng chữa bài nhưng không biết làm, kết quả là ăn trứng ngỗng. Giờ Sinh, Minh và Tuấn Anh không làm bài tập, bị bắt viết bản kiểm điểm. Giờ Sử, Minh bàn với Tuấn Anh về chuyện tương lai xa xôi sinh con đẻ cái, lập tức bị cô Sử tặng cho một bài ca chửi dài bất tận như đường đến chân trời.

Giờ sinh hoạt đầu tuần sau tiết chào cờ, cô Thu lên lớp với một gương mặt sặc mùi thuốc súng, nhìn là biết cô lại bị phê bình trong buổi họp chủ nhiệm.

Cô vứt cặp sách lên bàn, cầm thước kẻ gỗ gõ vào bảng một tiếng “rầm”, nghe mà nhói con tim. 12A2 tuần nào cũng bị phê bình, nhưng chưa bao giờ thấy sắc mặt cô Thu nghiêm trọng như vậy. Cô chỉ thước kẻ theo hướng xuống góc lớp, quát:

– Hai cậu kia đi lên đây!

“Hai cậu kia” được nhắc đến không ai khác ngoài Vương Tuấn Anh và Kim Bảo Huy Minh. Tuấn Anh tuy nhìn đời bằng con mắt khinh thường nhưng sợ cô Thu đái ra quần ý. Cậu biết cô sắp xử tội gì, nhưng lần này Tuấn Anh oan ức lắm, lỗi lầm bắt nguồn đầu tiên từ thằng Minh chứ không phải cậu. Thế mà cái thằng đầu xỏ kia nó ung dung tự tại đi lên bục giảng như catwalk trên sàn diễn quốc tế chứ không phải cái phong thái của kẻ tội đồ sắp bị bao công xử phạt. Tuấn Anh nhìn mà ngứa mắt.

Hai bạn trẻ đứng trên bục giảng nhưng với hai trạng thái khác nhau. Tuấn Anh bên ngoài mặt vẫn bình thường nhưng bên trong bất mãn không ít, thật sự đéo hiểu tại sao dạo này thằng Minh cứ thích rủ cậu làm việc riêng trong giờ.

Cô Thu giơ thước kẻ lên, mắng:

– Hai cậu có biết là tôi vừa bị nhắc nhở vì lớp quá tệ không? Tháng này điểm thi đua của lớp xếp bét toàn trường, trong sổ sao đỏ toàn tên của hai cậu không đấy. Đứa nào cũng làm loạn như các cậu thì còn học hành gì nữa? Sổ đầu bài thì hai cậu tranh nhau ngồi, tôi phát điên lên mất thôi. Ngày nào giáo viên bộ môn cũng tìm tôi để mà phản ánh, bảo là anh Minh với anh Tuấn Anh toàn nói chuyện riêng, làm việc riêng không chép bài, không làm bài tập. Hai cậu cứ ngồi gần nhau là lớp có chuyện, thế là thế nào? Không có giáo viên nào chưa từng phàn nàn về cái lớp này.

Cả lớp im lặng. Nhiều lúc nghe cô chửi cũng là một thú vui tao nhã, nó cứ phê phê thế nào ấy. Cô Thu lại đập cái thước kẻ xuống bàn, đi đến véo tai Tuấn Anh:

– Cậu đúng không Tuấn Anh? Cậu là đứa đầu xỏ đúng không? Thằng Minh cứ ngồi với cậu là bị cậu lôi kéo.

Tuấn Anh mắt tròn xoe. Ủa ai mới là người lôi kéo ai cơ chứ? Tuấn Anh sao lại có ngày sống oan uổng như vậy, cậu vội vàng thanh minh:

– Đâu cô…

– Đâu đâu cái gì? Cậu chỉ được cái cãi giỏi thôi. Tôi lạ gì cậu nữa, chỉ biết đua đòi phá hoại. Cậu tưởng cậu giỏi rồi thì không cần học nữa phải không? Tôi trao trả cậu về cho bố mẹ cậu nhé! Cậu thích làm loạn hả?

Mặt Tuấn Anh bất lực vl, nước mắt chảy ngược vào trong. Trước đây sống nghiệp quá nên bây giờ chẳng có được lòng tin. Cô Thu đã có định kiến với cậu rồi thì có giải thích mãi cũng không được. Thôi thì Tuấn Anh khiêm tốn chịu đựng vậy. Nhưng rõ cay, hai thằng cùng mắc lỗi mà mỗi cậu bị véo tai, bị chửi rõ gắt, còn thằng Minh là con cưng của cô nên cô chả làm gì. Cuộc đời éo le vãi bướm!

Cô Thu uống ngụm nước cho hạ hoả, rồi nói:

– Hai cậu viết bản kiểm điểm, mai không có để nộp thì đừng có vào lớp. Tôi phạt hai cậu trực nhật một tháng. Còn bây giờ tôi phải tách hai cái cậu này ra, loạn hết rồi!

Cô thở dài, nhìn quanh lớp, suy tư đắn đo mãi rồi đưa ra quyết định:

– Cậu Tuấn Anh phải chuyển lên trên thôi, không thể ngồi dưới được, cho cậu lên bàn một để giáo viên còn trị. Cái Quỳnh Châu đổi chỗ cho Tuấn Anh!

Nói vậy tức là, Châu sẽ xuống ngồi với Minh, và Tuấn Anh sẽ lên ngồi với Sơn. Không được, Tuấn Anh không thích ngồi với Sơn một chút nào, cậu thà ngồi với Châu còn hơn. Tuấn Anh không chịu, nhất định không chịu:

– Tại sao cô không cho thằng Sơn xuống? Nó cao mà! Con Châu bé tí.

– Cậu không phải đòi hỏi, cậu tính ăn mày mà đòi xôi gấc à? Xếp đâu thì ngồi đấy.

Sơn đương nhiên cũng phản đối y hệt Tuấn Anh, làm sao cậu đồng ý cho Châu với Minh ngồi cạnh nhau được. Sơn giơ tay phát biểu:

– Thưa cô, cô cho con xuống cuối ngồi ạ.

Minh cười khinh bỉ, tại sao trên đời tồn tại được một người lươn lẹo như Sơn nhỉ. Rõ ràng chẳng ưa Minh mà lại đề nghị xuống ngồi cùng. Vì tình mà bán rẻ tự trọng?

Đúng thật Sơn là học trò yêu quí của cô Thu, nhưng mọi thứ không suôn sẻ như nguyện vọng của cậu, cô Thu lắc đầu, có vẻ cáu:

– Vừa đầu năm cậu nói với tôi cậu bị cận cơ mà Sơn? Sao lại muốn ngồi cuối?

Sơn không ngờ cô Thu nhớ dai vậy luôn. Thôi bước đường cùng rồi, cậu cũng chịu, cô cứ nhìn nhìn, sợ bỏ mẹ ra. Sở dĩ cô xếp Châu xuống dưới chứ không phải đứa khác là vì cô tin tưởng con bé này, nó học cũng khá, đứng trong tốp đầu của lớp nên không lo chểnh mảng. Cái Châu cũng không lùn, nó chỉ không cao thôi, làm gì đến mức không nhìn được bảng. Chẳng qua Sơn và Tuấn Anh vẽ chuyện. Thêm nữa, nó cũng ngồi cái bàn đấy hơn hai năm rồi, ngồi nhiều một chỗ dễ tự kỉ, nên lâu lâu cho đổi gió một tí.

Tiết sinh hoạt kết thúc, chỗ ngồi cũng được sắp xếp lại, không ai dám cãi lệnh cô Thu. Tất cả mọi người rất bình thường, chỉ có Tuấn Anh là khóc không ra nước mắt. Tội nghiệp nhất là Sơn, vì cậu ta là cái gai trong mắt Tuấn Anh. Mỗi lần Tuấn Anh ngứa mắt, nó sẽ chửi Sơn sấp mặt lờ. Nhưng Sơn không thèm chấp vặt, vì Tuấn Anh trẻ con lắm, ghét ai thì chửi thẳng, ít ra vẫn hơn là bị kháy.

Cách năm phút, Sơn sẽ bị tạt thẳng vào mặt những câu nói không thể ngửi được từ thằng bên cạnh:

– Chó!

– Con chó!

– Ơ bút đâu rồi?

– Ăn cứt không chó?

– Mẹ mày!

– Thằng kia! Mày lấy tẩy của tao đúng không?

– Đưa tẩy bố mày đây con chó!

– Thằng mất dạy!

– Quên, tao làm đéo gì có tẩy, toàn cướp của thằng Minh mà nhỉ?

– Nứиɠ à?

– Ngồi dịch ra.

– Cất cái bộ mặt chảnh chó đi. Lạnh lùng cho ai xem vậy?

– Ngứa đít!

– Cho mượn cái bút, hết mẹ mực rồi.

– Cảm ơn, chó.

– Trả bút này, hết mực rồi.

– Chó!

– Mặt mày như con chó.

Nguyễn Trọng Sơn…ba chấm, chấm hỏi. Thỉnh thoảng có nghe Châu kể rằng ngồi cạnh Tuấn Anh giải trí lắm, giờ Sơn phải công nhận là giải trí thật.

Ôi nhưng bàn của Minh Châu thì không có rộn ràng tiếng chửi như kia đâu, im re một mùi khói lửa. Châu vẫn tức cái chuyện hiểu lầm. Và Châu cũng chẳng biết Minh đang hiểu lầm mình chuyện gì nữa. Minh cũng không nói gì.

*

Hay tin Châu được đổi chỗ ngồi cạnh Minh, con Ly phấn khích lắm. Ba đứa Thảo, Châu, Ly rủ nhau đi trà chanh chém gió, lâu rồi chúng nó cũng chưa tâm sự. Thảo kể chuyện được Tuấn Anh rủ đi ăn cháo, bị Châu chửi ngu vì không nắm bắt cơ hội tỏ tình, ngu vì không dám nói ra tình cảm. Ly kể chuyện giẻ lau bảng thì bị Thảo chửi vì tội tay nhanh hơn não, không suy nghĩ trước khi làm, lại không để ý có người đang quay lén. Còn Châu kể chuyện bị Minh hiểu lầm hôm bữa, thì Thảo chửi vào mặt Châu tại sao không bộc phát bản tính sư tử Hà Đông ra như bình thường ấy, cà khịa thằng Minh không ngóc đầu lên được đi. Nhưng thực ra, trong ba đứa, ai cũng có lí do để mà hành động như vậy.

Tám hết buổi chiều, Ly phải lóc cóc đi về. Bố mẹ Ly khó lắm, ngày bình thường tan học, trước 6 giờ là phải về nhà, không được tụ tập quá muộn. Nhiều lúc kể cũng chán, lớp 12 sắp ra trường đến nơi rồi mà cứ bị bố mẹ quản giáo như trẻ lên ba. Cuộc đời đã bao giờ công bằng, đôi khi chúng ta phải học cách chấp nhận.

Hôm nay Ly phải đi xe buýt vì quên đổ xăng, đầu óc học nhiều lú hết rồi, xe hết xăng cũng chả nhớ. Thế là lại phải cuốc bộ hai cẳng ra bến xe buýt.

Đi đến đoạn khu đô thị, Ly dáo dác nhìn trời nhìn đất. Ở Hà Nội có nhiều nhà cao tầng đẹp dã man. Cái khu vực quanh trường Ước Mơ toàn view đẹp, thế mà chỗ này vắng tanh. Đi qua một cái khách sạn, Ly nhớ ra đó là chỗ mà Thảo kể rằng từng cùng Tuấn Anh đến đấu game với Cáo, và nó cũng chính là nơi mà Ly bị bắt, suýt nữa thì mất đi thứ quý giá.

“Uỵch!”

Mải nhìn xung quanh nên đâm trúng một người. Ly thấy một đám nữ sinh gồm bốn đứa trông có vẻ đang học cấp II. Nhưng hình như là học trong môi trường không mấy tốt đẹp nên trong đám chúng nó, một đứa nhuộm tóc vàng khè như màu nướƈ đáı, một đứa xỏ khuyên mũi khuyên môi, một đứa mặc crop top hai dây hờ hững, đứa cuối cùng thì xăm hình khủng long trên cánh tay. Đứa nào đứa đấy tô son đỏ bầm. Nhìn qua là biết không phải người tử tế rồi. Trông như bọn đầu đường xó chợ. Tưởng bọn đàn ông biếи ŧɦái đã khiếp rồi, gặp bọn con gái này cũng sởn da gà không kém.

Con tóc màu nướƈ đáı có vẻ là đứa đầu đàn, nó đứng giữa lại còn đi trước những con khác. Ly do mắt mũi để sau gáy nên chẳng may đâm vào nó, hơi hoảng nhưng vẫn bình tĩnh xin lỗi:

– Xin lỗi.

Nhưng Ly gặp rắc rối to rồi, con tóc vàng không có ý định bỏ qua, nó trợn mắt lên:

– Xin nỗi là xong à? Mày biết mày đang động đến ai không ranh con?

Lông mày Ly giật giật. Goắt đờ? Không tin nổi cái bọn này láo lếu vậy luôn, nhìn mới tầm lớp 8, lớp 9 thôi mà học đâu cái thói đua đòi thế hả? Nhưng là người văn minh nên Ly chưa muốn động tay chan, vẫn còn lịch sự nói:

– Chị lớn tuổi hơn em đấy!

Em gái tóc vàng cười đầy khiêu khích, ngoang ngoác ra như vịt. Gớm, trông cái mặt cũng có nét xinh gái, không hiểu sao lại sa đà đi vào con đường này. Tóc vàng hất cằm kênh kiệu:

– Tuổi tác cái nồn! Ở đây con nào mạnh con đấy nà trùm. Tuổi tác chỉ chứng minh mày vừa già vừa xấu hơn bọn tao thôi. Gái Ước Mơ à? Trông cũng được được đấy nhỉ? Nôn tiền ra đây?

– Mắc đéo gì?

Quá sức chịu đựng rồi nên Ly buộc phải văng tục thôi. Càng nhìn thái độ con tóc vàng lại càng ngứa mắt, đúng là xúc phạm người nhìn.

Con bé xỏ khuyên ở đằng sau bô bô phát biểu thêm:

– Con lày quen quen, giống cái con “lữ quái” trong cờ líp khăn lau bảng đó đại ca.

Lúc này con tóc vàng mới nhận ra. Nó “ồ” lên một tiếng. Trong thoáng chốc, một cái tát giáng thẳng xuống mặt Ly. Âm thanh “chát” đầy rùng rợn vang lên giữa không gian yên tĩnh, đến chim trong tán cây cũng giật mình tán loạn bay lên.

Ly ôm má, trừng trừng lườm con bé hỗn xược kia. Trước giờ, Lê Thị Tường Ly này đếch bao giờ bị tát đau đến như thế. Ly chưa hoàn hồn, con tóc vàng đã nói thêm:

– Hôm nay bố mày hơi ngứa tay, nhìn mày tao càng ngứa mắt. Dù sao cái loại nữ quái như mày cũng có nỗi với anh đẹp trai trong cờ níp, thế nên bố mày sẽ thay trời hành đạo. Tao yên tâm đánh mày mà không hổ thẹn với nương tâm…

“Chát!”

Ly tát lại con ranh kia. Mẹ kiếp, cái giọng chua loen loét như cứt mèo trộn với nước quất, nói những lời không hay rồi còn nói lắm. Ly nhịn đủ rồi, tát thêm một cái ở má bên kia nữa, lực mạnh đủ làm em tóc vàng ngã dập mông xuống đất. Ý sời, chắc bọn này chưa biết Ly nổi tiếng đánh nhau giỏi lừng lẫy Ước Mơ rồi. Bấy lâu nay không có ai để đánh, Ly cũng ngứa tay lắm đây. Ly còn dằn mặt thêm:

– Mày tát tao một cái, tao phải tát lại mười cái. Chưa xong đâu, đứng lên mà bà mày tính sổ nốt.

Em tóc vàng bị nhận hai cái tát đến điếng cả người, thế mà vẫn còn sức gào lên:

– Chúng mày đập chết mẹ nó cho tao!

Mấy em còn lại phản ứng hơi chậm, nhưng nghe lệnh của đại ca tóc nướƈ ŧıểυ thì lập tức xông đến. Đứa máu nhất là con xỏ khuyên, nó nhảy giật lấy cặp tóc con cua trên đầu Ly. Tóc Ly xõa ra, dài đến ngang lưng, tất nhiên trông sẽ xinh hơn bình thường. Nhưng em xỏ khuyên nhanh chóng bị Ly giật tóc đến mức rụng cả nắm, nhìn mà hãi. Em xăm hình khủng long trên tay cũng chạy đến, nhưng em này quá xui, chưa kịp lộng hành đã bị chị Ly vặn cho giãn cơ tay. Cuối cùng, đanh đá nhất là em mặc áo hai dây, xông lên túm lấy cổ áo Ly, tay còn lại giật bung ba hàng cúc đầu, nhìn thấy cả nội y bên trong.

Đờ cờ mờ, Ly ghét nhất là bị động vào những chỗ nhạy cảm, em áo hai dây thảm nhất, bị Ly đấm “bụp” vào sống mũi. Đáng ra Ly sẽ đá vào háng em kia cơ, nhưng cùng là con gái nên Ly chẳng nỡ. Giống cái bị đá vào hạ bộ cũng thốn chẳng kém giống đực đâu, đau lắm đấy.

Tất cả đều bầm dập thảm thê, đứa thì ê nhức da đầu, đứa không cử động được tay, đứa gãy xương mũi. Ly phủi phủi tay, đứng hiên ngang như tỏa ra ánh hào quang. Mấy em cấp hai chỉ là muỗi thôi, tay chân bèo nhèo sao có cửa đấu với chị đây. Nhưng rất tiếc, em tóc vàng mới là trùm cuối. Ẻm đã nhân cơ hội Ly đắc ý mà đứng bật dậy, tặng cho Ly một cú sút giáng trời vào bụng. Ly ngã ngửa ra sau.

– Đĩ mẹ mày!

Tóc vàng chửi, tóc vàng quát:

– Hôm nay sẽ nà ngày tàn tháng nụi của mày! Mấy đứa kia, nột đồ nó, trói nại vứt ra giữa đường cho tao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.