Lâm Phong gần như không tin vào tai mình khi nghe Bảo Duy kể lại mọi chuyện của năm đó. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhận được sự thật vừa nghe. Mặt cậu trở nên trắng bệch lại, đôi mắt bỗng nhiên vụt tắt ánh sáng, cả người như một trận bão tuyết quét qua, run rẩy.
Hóa ra sự thật năm xưa là như vậy, hóa ra khi cậu ình là kẻ đáng thương, thì Ngân Hằng đã chịu tổn thương gấp mấy lần cậu. Cảm giác trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò cắn xé tim cậu, một cảm giác đơn đớn không thể nào diễn tả thành lời. Trong khi Ngân hằng phải chịu đựng trong khổ sở như thế, mà cậu lại còn nhẫn tâm đối xử với cô ấy như thế: trà đạp, khinh rẻ thậm chí nhục mạ cô.
– Tại sao không ình biết ngay từ đầu chứ? Tại sao không kể sớm ình – Lâm Phong siết chặt cổ áo của Bảo Duy hét lớn trong phẫn nộ.
– Mình cũng coi như vừa mới hiểu ra mọi chuyện mà thôi. Trước đây chưa từng hỏi cậu vì cũng hiểu con người không phải ai cũng dám đối mặt với cuộc sống. Cậu trốn chạy cũng là điều dễ hiểu. Lúc đó chỉ tội cho Ngân Hằng. Sau này khi biết mọi chuyện, Ngân Hằng lại không ình nói ra, bởi cô ấy thà để cậu hận mình rồi quên đi cuộc tình này còn hơn là cả hai đau khổ vì yêu mà không thể ở bên nhau.
Lâm Phong buông thỏng hai tay xuống, hóa ra tình yêu của Ngân Hằng dành cho cậu vô cùng cao đẹp đến như thế. Vậy mà cậu lại hiểu lầm tình yêu của cô để bây giờ cô….
Lâm Phong nghĩ đến đây, cậu cảm thấy cổ họng ghẹn đắng, nuốt vào khó khăn vô cùng. Thật may là Ngân Hằng mang theo Gia Bảo rời đi, vậy thì cô sẽ khôgng làm những điều khờ dại rồi. Bây giờ điều cần làm nhiều nhất là đi tìm Ngân Hằng.
– Giúp mình, cầu xin cậu Bảo Duy, giúp mình tìm ra cô ấy. Chẳng phải Gia Bảo bị bệnh hay sao? Cô ấy chắc chắn sẽ tìm cậu lần nữa.
– Chưa chắc đâu. Phong, mình chỉ là bác sĩ mới ra trường thôi, so với những bác sĩ nhiều kinh nghiệm thì không bằng một góc đâu. Ngân Hằng đã quyết ra đi mà không lời nhắn nhủ, có lẽ sẽ không tìm ai trong bọn mình nữa đâu – Bảo Duy âu sầu nói.
– Mình nhất định sẽ đi tìm cô ấy, nhất định tìm cho ra cô ấy. Dù có phải cầu xin mình cũng mong cô ấy tha thứ ình.
– Không được. Con không thể đi được, bây giờ là thời khắc quan trọng mà chúng ta chờ đợi đã từ lâu – Ba nuôi Minh Nhật lên tiếng ngăn cản cậu khi Minh Nhật đòi đi tìm Ngân Hằng – Thằng Phong đã vứt bỏ mọi thứ để đi tìm con bé đó rồi, đây chính là cơ hội cho con nắm bắt. Chúng ta đã chuẩn bị kế hoạch này nhiều năm rồi, sắp thành công rồi, chỉ còn chút xíu nữa là thành công. Ngay lúc này con không thể rời bỏ.
Minh Nhật khựng lại khi nghe ba mình nói, lòng cậu bối rối vô cùng, kế hoạch mà họ sắp đặt chỉ còn chút nữa là thành công rồi, bây giờ nếu cậu bỏ đi thì mọi thứ lại phải chờ đợi thêm bao nhiêu lâu nữa.
– Nghe lời ba, Ngân Hằng tạm thời không sao đâu. Đợi khi chúng ta lấy được công ty rồi đi tìm con bé cũng chưa muộn – Ba nuôi Minh Nhật vỗ vỗ vai cậu khuyên lơn.
Minh Nhật dằn lòng gật đầu nghe lời ông nói.
Vì Lâm Phong quyết định bỏ qua không truy cứu cho Quang Khải, cậu cũng đến gặp ba yêu cầu để công việc phụ trách giám sát công trình cho người khác khiến cho nhiều cổ đông tức giận. Ông Hòang Nam đành giao cho Minh Nhật phụ trách, dù sao Minh Nhật cũng là con trai ông, để cậu phụ trách ông yên tâm hơn người ngoài.
Minh Nhật nhờ vậy, nhanh chóng làm quen với các cổ đông còn sót lại chưa bị họ mua chuộc, làm cho họ đứng về phía mình. Ba nuôi của Minh Nhật cũng lợi dụng một số quen hệ trước đây của mình, cùng họ bày ra âm mưu từng bước nắm lấy vị trí của ông Hoàng Nam. Kế hoạch âm thầm diễn ra một cách không ai hay biết. Thật nhanh chóng, ông ta làm ọi cổ đông đứng về phe mình. Chẳng những vậy, ông ta còn lợi dụng bà Kim Lương, lấy luôn công ty của bà. Đây là một đòn đánh mạnh vào mặt của bà ta.
Khi ông Hoàng Nam biết chuyện, ông đã tức giận tìm Minh Nhật, ông tát thẳng vào mặt Minh Nhật mắng:
– Mày thật là đồ bất hiếu. Dám cấu kết với người ngoài để *** hại ba mày à.
Minh Nhật bị một cái tát, khóe miệng lập tức có mùi máu, cậu cười gằn đưa tay xoa má mình rồi nhìn ông Hoàng nam cười lớn.
– Ba…haha…ông xứng sao.
Ông Hoàng nam giật mình khi thấy thái độ của Minh Nhật, từ trước đến nay, cậu luôn nhất mực nghe lời, không ngờ hôm nay lại dùng thái độ này tỏ vẻ như thế. Ông đờ người nhìn con trai.
– Ông xem tôi là con trai ông từ khi nào? Nhưng rất tiếc, tôi chưa từng xem ông là ba của tôi.
– Mày….- Ông Hoàng Nam tức giận nhìn Minh Nhật.
– Tôi nói cho ông biết, tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi – Minh Nhật vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn ông ta – Tôi hận ông đã sinh tôi ra rồi vứt bỏ, tôi hận ông *** hại ba nuôi của tôi vào tù khiến mẹ tôi khổ sở mà chết. Ông ấy mới xứng làm ba của tôi, còn ông thì không. Tôi chấp nhận gọi ông là ba chỉ vì tôi chờ đợi ngày này, ngày có thể thấy ông thất bại thảm hại. Chỉ cần đếnngày họp cổ đông thì chiếc ghế của ông sẽ bị người khác thay thế ngay lập tức.
– Mày….- Ông Hoàng Nam kích động nói không nên lời nhìn đứa con trai của mình , so với Lâm phong, ông thương Minh Nhật có hơn chứ không kém, vậy mà đứa con này lại nhìn ông bằng ánh mắt oán hận như thế, kích động khiến người ông huyết áp ông tăng cao, hơi thở dồn dập từ từ ngã xuống.
Lâm phong được bà Ngọc lan gọi điện thoại nói về tình hình công ty, cậu vội vàng trở về cùng bà Ngọc Lan đến công ty ngay lập tức. Hai người vừa vào đã nhìn thấy ông Hoàng Nam ngã xuống đất vội vàng lao đến đỡ lấy ông. Ba Ngọc lan hoảng hốt gọi:
– Ông à, ông à.
– Ba …ba…- Lâm Phong cũng lay lay ông Hoàng nam, cậu tức giận quay mặt nhìn Minh Nhật muốn lao đến đánh cho cậu ta một trận.
– Mau đưa ba con đi cấp cứu. Mau lên – Ba Ngọc Lan nhìn Lâm Phong thúc giục. Lâm phong đành rời mắt khỏi Minh Nhật vội vàng cõng ba mình lên lưng rồi đi nhanh ra ngoài, bà Ngọc Lan cũng theo sau họ. Bỏ mặt Minh Nhật còn đứng lại đó một mình. Cậu đưa mắt nhìn theo ba người họ, trong lòng đột nhiên thấy đau đớn khó chịu. Vì sao cậu lại thấy như vậy, đáng lí ra cậu phải vui sướng vì đã trả được thù rồi chứ. Nhưng vì sao lòng cậu trở nên hoang mang như thế.
Mấy năm nay, ông Hoàng nam luôn lo lắng, hản han cậu rất nhiều. Đôi khi rảnh rỗi, ông ta thường rủ cậu đi đó đi đây mỗi khi bay qua mỹ thăm cậu và Lâm Phong. Cậu luôn cho rằng vì Lâm Phong không chịu đi nên ông ta mới tìm cậu. Nhưng lại thấy ánh mắt của ông ta nhìn cậu rất ấm áp, chẳng khác nào của ngưới cha yêu thương nhìn con. Ba nuôi cậu từ khi cậu còn nhỏ đã ở trong tù, sau này mới được thả ra, hai người chìm vào trả thù, cho nên cậu cho rằng, ba nuôi mình chưa có cơ hội thể hiện tình cảm đó với cậu mà thôi.
Khi thấy ông Hoàng nam ngã xuống, lòng cậu thấy lo lắng sợ hãi vô cùng, đột nhiên sợ ông xảy ra chuyện, sợ ông sẽ rời xa cậu, cậu sẽ mãi mãi không nhìn thấy ánh mắt ấm áp của ông nữa. Chẳng lẽ cậu trả thù là sai rồi hay sao?
Minh Nhật thở dài, cậu lái xe về nhà ba nuôi cậu ở, bởi vì cậu không còn có thể về cái nhà kia được nữa rồi. Vừa mới nằm xuống sofa một lát, Minh Nhật đã nghe tiếng khóc gào của bà Kim Lương:
– Lão già khốn khiếp kia, ông mau ra đây cho tôi. Ông là đồ khốn mà, ông là đồ thất đức. Ông là đó chó má.
Minh Nhật liền mở cửa bước ra ngoài, bà Kim Lương vừa nhìn thấy cậu thì túm lấy gào thét.
– Tên khốn kia đâu. Ba nuôi của cậu ở đâu hả. Bảo hắn ra đây gặp tôi.
Minh Nhật vốn không ưa gì bà ta nên đẩy mạnh bà ta ra, lạnh lùng hỏi:
– Bà tìm ba tôi làm gì?
– Ông ta đã lừa tôi, ông ta bảo sẽ giúp tôi phát triển công ty, nào ngờ ông ta lại cướp trắng công ty của tôi như thế. Khiến con gái tôi uất ức mà tự sát.
– Bà nói cái gì? Ngân Quỳnh, cô ấy làm sao? – Minh nhật kinh hoàng quay người chộp lấy tay bà ta hỏi.
– Nó biết ba cậu đã lấy mất công ty, nên nó đã cắt cổ tay tự sát rồi – bà Kim Lương khóc nức nở – Đó là công ty của chồng tôi, là công ty ông ấy khổ tâm gầy dựng. Tôi cho dù có ghét bỏ Ngân hằng, nhưng cũng không muốn bán công ty đi, cố sống cố chết cũng quyết giữ lấy nó mà không bán cho ai hết. Vậy mà ông ta lại nỡ cướp đoạt trắn trợn như thế. Còn khiến Ngân Quỳnh tự sát, cậu nói xem sau này tôi phải thế nào chứ. Ông ta ở đâu, tên khốn đó ở đâu, tôi phải giết hắn ta, huhu.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 77