Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 138: Đại khái là em yêu anh



Mười ngày đếm ngược, Lâm Ninh mong chờ từng ngày trôi qua,, thế nhưng đối với cô, một ngày cũng thật là dài quá.

Đã ba ngày trôi qua.

Phàm Dương vẫn như cũ đi đi về về ở công ty, anh tận dụng hết thời gian ở công ty, đến khi bắt buộc phải trở về thì anh mới trở về nhà.

Bữa cơm của hai người giờ đây có sự góp mặt của mẹ An, mẹ ngồi ở vị trí trọng điểm đầu bàn, Phàm Dương và Lâm Ninh ngồi đối diện nhau, lặng im mà dùng bữa. Tối đến, Lâm Ninh sẽ tự động chui sang phòng của anh, ngoan ngoãn leo lên giường rồi nằm cùng anh, cô không dám nghịch ngợm đòi anh ôm nữa.

Lâm Ninh chỉ cần được nằm cạnh anh cũng đủ rồi, cô nằm gần anh đến mức lưng chỉ cách vòm anh một chút xíu nữa sẽ chạm vào. Ngoan ngoãn nằm bên cạnh như thế, cho đến tối, cô bị giật mình tỉnh lại từ giấc ngủ ngon, cơ thể nằm yên đột nhiên giật bắn một cái.

Phàm Dương cũng giật mình thức dậy theo Lâm Ninh, khi ấy anh sẽ choàng tay ôm lấy cô, mặc dù anh chẳng nói gì cả, chỉ ôn nhu mà bảo nhỏ.

“Ngủ đi.”

Lâm Ninh nắm lấy tay anh, nâng bàn tay to đưa lên gương mặt cọ cọ vào rồi chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Có khi đang ngủ, Lâm Ninh giật mình thức dậy, cơ thể bắt đầu đau nhức, tay chân tê rần, cô nằm im re, toàn thân cứng ngắt. Phàm Dương nhìn thấy cô cứ tròn mắt không chịu ngủ lại, anh mới hỏi.

“Sao vậy?”

Lâm Ninh bậm bậm môi, tứ chi tê dại đến miệng lưỡi cũng tê tái, thiều thào trả lời anh.

“Em… Bị tê.”

Nghe thấy thế, Phàm Dương nhìn lại tay chân Lâm Ninh đang cứng đừ ra, anh cũng không có tâm trí nằm ngủ. Thế nên lật đật ngồi dậy, nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế đang nằm nghiêng của Lâm Ninh, đỡ cô ngồi dậy, kê mấy chiếc gối mềm vào đầu giường để cho cô tự vào.

Sau đó anh mới nắm lấy cánh tay cô, hai bàn tay to nắn nắn từ cánh tay, xoa xoa dần xuống lòng bàn tay. Xoa xong hai tay, Phàm Dương chuyển đến xoa bóp hai chân Lâm Ninh, xoa đều nhẹ nhàng từ đùi đến gối, đến lòng bàn chân.

Nhìn anh xoa bóp cho cô, Lâm Ninh vừa vui lại vừa tủi, đôi tay đã không còn tê nữa, hai bàn tay cô nắm nắm.

Cảm giác êm ái đi từ đùi xuống gối, xuống bàn chân, bàn tay anh rất nhẹ nhàng xoa nắn, dịu dàng dỗ dành cơn tê tái trên đôi chân cô.

Lâm Ninh khẽ hỏi.

“Không phải anh đang giận em hửm?”

Câu hỏi của cô vang lên, Phàm Dương vẫn xoa xoa bóp bóp bàn chân nhỏ của cô, anh không nhìn cô, chỉ nhìn bàn chân nhỏ nhắn trong đôi tay anh.

“Ừ.”

Anh đương nhiên vẫn rất giận, nhưng anh cũng không thể bỏ mặt cô nằm tê cứng như thế.

“Anh giận” Phàm Dương tiếp tục trả lời “Nhưng chuyện gì cho ra chuyện đó, anh giận em là một chuyện, em mang thai vất vả là một chuyện, không thể để mặc em như thế này.”

Cứ để mặc cô như thế, người xót ruột nhói gan cũng chính là anh thôi.

Anh giận nhưng suy cho cùng thì anh vẫn thương cô hơn, Lâm Ninh rũ mi, như thể có cái kim nhọn đang chọt chọt vào trái tim cô.

Đến sau cùng thì anh vẫn thương cô như thế, những chuyện cô đối với anh thì lại thật tàn nhẫn, cô vừa lừa dối anh, lại còn vừa giấu diếm.

“À…” Lâm Ninh chần chừ, nhìn hai bàn tay đếm ngón, hôm nay là ngày thứ bốn rồi, còn sáu ngày nữa.

Hôm nay là thứ tư rồi, sáu ngày nữa sẽ qua thứ hai tuần sau.

“Anh đợi em đến thứ hai tuần sau, em sẽ giải thích tất tần tật với anh.”

Bàn tay Phàm Dương ngừng lại, ánh mắt vẫn màu u tối, anh khựng lại một giây rồi lại tiếp tục xoa xoa nắn nắn bàn chân nhỏ nhắn.

“Đợi em soạn kịch bản hửm?” Phàm Dương phì cười, đôi mi u uất trùng xuống.

Soạn kịch bản?

Anh bảo cô soạn kịch bản á???

“Không phải” Lâm Ninh kích động phản ứng lại, cô vội đến mức nâng người bật dậy, ngay lập tức cơn tê tái ở chân xộc lên đại não.

“Úi a…”

Phàm Dương xoay mặt lên, hai tay vội vàng đình chỉ, nói nhanh.

“Em ngồi im đi.”

Lâm Ninh bị cơn tê buốt đánh vào đầu, mềm nhũn dựa dẫm lại mấy chiếc gối sau lưng, ới oái kêu gào.

“Ấy a, tê quá đi… Hụ hụ hụ…” Cô kêu lên thật thảm, kèm theo lời nói phản bác.

“Em không thèm soạn kịch bản với anh… Đồ quỷ này!”

Phàm Dương cười cười, nắm lấy chân cô, tùy tiện ấn vào lòng bàn chân. Cơn tê tái lẫn nhột nhột như điện giật bắn vào người, Lâm Ninh oái lên.

“Áaa này… Hụ… Hí hí!”

Í í í, cô tê quá đi, cơ mà nhột quá a!

Lâm Ninh nửa khóc nửa cười, muốn rút chân lại nhưng mà không rút ra được, anh nắm rất chặt, Phàm Dương dùng ngón trỏ vờn quanh lòng bàn chân nhỏ, Lâm Ninh khóc không ra khóc mà cười cũng chẳng ra cười.

“Oa… Í… Anh… Anh đừng… Á há há!”

Lâm Ninh buồn cười đến mức hai tay đánh xuống đệm, nhìn thấy gương mặt gian manh cười cười của anh, cô túm lấy cái gối ném về phía anh.

Cái gối đập vào ngực Phàm Dương, anh đẩy cái gối ra, nắm lấy chân cô, nghiêm chỉnh xoa bóp.

Lâm Ninh chúm chím môi miệng, anh xoa một hồi, hai lòng bàn chân cô nóng lên, mấy ngón chân trốn trong chiếc tất màu lam đã có thể ngoe nguẩy. Phàm Dương nhìn cái chân nhỏ mang tất màu lam ngoắc ngoắc, biểu hiện cho cô đã không còn bị tê cứng nữa rồi.

Anh khẽ cười, trong lòng trở nên nhẹ hững, dò hỏi.

“Thoải mái rồi?”

“Thoải mái rồi” Lâm Ninh đáp lại bằng câu nói y hệt, chỉ đổi từ ngữ điệu nghi vấn của anh thành khẳng định.

Phàm Dương bèn đỡ cô nằm trở lại giường, bàn tay xoa xoa đầu nhỏ hai cái.

“Thoải mái rồi thì ngủ đi.”

Lâm Ninh hưởng thụ xoa đầu, thích thú đến mức gương mặt bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc, cô xoay nghiêng, tay vỗ vỗ xuống đệm bên cạnh.

“Anh cùng nằm xuống đi.”

Phàm Dương không phản kháng, đồng hồ bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, anh nằm xuống, Lâm Ninh liền rút vào lòng anh. Cô trốn trong lòng anh, như chú mèo nhỏ rút mình trong chiếc tổ, Phàm Dương nâng tay ôm lấy cô, dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ trong lòng.

“Ngủ đi, trời còn khuya lắm.”

Lâm Ninh ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng chỉ được vài ba giây thì lại ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt tuấn tú, anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt trầm luân bị cô bắt gặp, mắt cô vừa to vừa tròn, đen láy lấp lánh nhìn anh.

“Anh chỉ cần đợi em tới ngày thứ hai tuần sau thôi, em sẽ nói bí mật thật thật lớn cho anh nghe.”

Phàm Dương trầm luân nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong lòng, đôi mắt cô long lanh như chứa đựng những vì sao, cái miệng nhỏ nhanh nhảo nói, mỗi khi cô nói chuyện, cái miệng cứ vểnh vểnh ra, nhiều khi còn nhọn hoắt lên.

Khiến cho Phàm Dương không tránh mà chú ý đến, mang theo một sự mê muội ngắm nhìn cô.

“Em nói rồi đó, không phải kịch bản gì đâu.”

Phàm Dương suy nghĩ trong lòng, đến ngày thứ hai thì anh sẽ phải đợi sáu ngày nữa.

Thật ra thì anh vẫn luôn chờ đợi cô đấy thôi, nếu cô không nói, anh vẫn sẽ chờ cô như thế, có khi là chờ cả đời cũng được.

Tâm tư chợt mềm xuống, khoé môi Phàm Dương nâng lên nụ cười ấm áp.

“Ừ.”

Lâm Ninh nhoe ra nụ cười mãn nguyện, vừa mừng rỡ vừa gật gật đầu một cách vô cùng thoả mãn.

“Vậy thì tốt rồi, chỉ còn sáu ngày nữa thôi, chu cha, em đếm hết bàn tay này với một ngón tay này nữa là xong rồi.”

Lâm Ninh xoè bàn tay ra nói, bộ dạng đáng yêu ở trong lòng anh gật gật đầu, anh còn có thể nhìn thấy hai chiếc má phúng phính mỗi khi cô nói chuyện.

Cô lại ngẩng mặt, nhìn thấy trong đôi mắt anh là trầm luân u ám, lé loi một tia sáng rất nhỏ, rất yếu ớt nhìn cô. Trong đôi mắt anh nửa là thương yêu, nửa còn lại là cưng chiều vô hạn, khoé môi cương nghị vẫn còn vươn lại nụ cười ấm áp, người đàn ông tuấn soái trở nên thật thâm tình ngắm nhìn cô.

Lâm Ninh bỗng mềm nhũn, rơi vào ánh mắt dịu dàng của anh, cô lặng im một chút, chỉ nhìn anh cũng như anh đang nhìn cô.

Trái tim trong lồng ngực Lâm Ninh lại bắt đầu kêu gào, xao xuyến đập thành từng nhịp thật mạnh mẽ, làm cho tâm tư cô không chịu được mà rạo rực.

“Em sẽ nói cho anh biết bí mật rất lớn” Lâm Ninh mê mẩn chìm vào ánh mắt thâm sâu của Phàm Dương.

Ôn nhu từ anh là điều mà cô không thể nào phản kháng được, đổi ngược lại, cô nguyện cả đời trầm luân và ôn nhu ấy.

“Ừ thì cũng lớn đó, nhưng mà cũng không có gì quá bất ngờ, đại khái thì…” Lâm Ninh nhích người lên cao một chút, gương mặt tham lam nhích đến gần anh, cô như một kẻ trộm chạm chạp tiến gần, ấn môi lên bạc môi uy vũ kia một nụ hôn thật nhẹ.

Hôn thoáng rồi lui, cô nhìn thấy thâm tình trong mắt anh, trái tim thật bồi hồi, xao xuyến mà giải bày.

“Đại khái thì em yêu anh.”

Lâm Ninh đem những hiểu lầm bốn ngày trước anh nói, toàn bộ dập tắt.

“Chuyện hôm trước anh hiểu sai rồi, cơ mà bây giờ vẫn chưa đến lúc, khi mà em đếm hết bàn tay này, thêm một ngón tay này, em sẽ nói cho anh nghe lý do của em. Em sẽ nói cho anh nghe thôi, mà… Ừ thì… Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.”

Bởi vì chuyện quan trọng nhất là yêu, cô yêu anh, chuyện này, anh phải biết rõ trong hôm nay.

Lâm Ninh không thể để anh hiểu lầm chuyện này, cô lại hôn trộm thêm một cái, hôn xong cô nhoe ra nụ cười của tên trộm thành công.

“Bởi chuyện quan trọng nhất là em yêu anh, em rất rất yêu anh, thật sự thật sự yêu anh. Em không nói lý do không phải vì em không xem trọng anh, nói anh biết, từ trước cho đến bây giờ, chuyện em yêu anh nhất, thích anh nhất, chưa bao giờ là nói xạo.”

Cũng giống như việc anh giận nhưng anh vẫn thương cô nhất, cô không nói cho anh lời giải thích không đồng nghĩa với việc cô không yêu anh.

Hôm nay, cô giải quyết hiểu lầm trọng đại nhất rồi, chuyện lý do kia đối với cô mà nói chẳng có là bao nữa.

Phàm Dương mím môi, khoé môi mím lại cười cười, trong ánh mắt anh lộ ra một tia vui vẻ, anh khẽ hỏi.

“Thế… Bà nhỏ cho anh hỏi, dựa vào cái gì để anh tin đây?”

Lâm Ninh bỗng nhiên phát ngốc.

Anh vừa rồi… Gọi cô là bà nhỏ?

Oa, anh gọi cô là bà nhỏ rồi a, là bà nhỏ đó a!

Lâm Ninh vui mừng đến mức trong lòng đánh trống gõ kèn, chúm chím môi cười tươi như đoá hoa nỡ rộ.

“Anh nói xem, bà nhỏ làm gì thì anh mới chịu tin bà nhỏ của anh?”

Phàm Dương nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút, khoé môi nhếch lên nụ cười tà đạo.

Lâm Ninh nhìn thấy anh cười gian, gương mặt tuấn soái có bao nhiêu quỷ quyệt đều lộ ra, cô biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, cái miệng lại nhọn hoắt.

“Trong đầu chồng của em lúc nào cũng chỉ có chuyện con heo ủn ỉn.”

Bị cô nói trúng tim đen, Phàm Dương mím môi, đầu lông mày nhấc lên một cái, rất không ngay thẳng thừa nhận.

“Nhìn thấy em, anh không nghiêm chính được, đúng là chỉ nghĩ đến chuyện ủn ỉn thôi a.”

Hừm… Đúng là cái đồ quỷ yêu nghiệt!

Lâm Ninh hướng mặt đến, lần nữa hôn lên môi anh, nụ hôn lần này không còn phải rón rén trộm vặt nữa. Cô há miệng liếm láp, cắn mút lên bạc môi một cái rồi lui đi.

Lâm Ninh nhoẻn ra nụ cười nghịch ngợm, âm thanh mê ngoặc ngọt ngào, dụ dỗ anh.

“Thế thì em đại giá quan lâm, ủn ỉn với anh một chút, để cho anh thấy lòng thành của bà nhỏ đây.”

Phàm Dương cúi thấp đầu, đến lượt anh hôn lên cái miệng nhỏ hết vểnh vểnh lại nhọn hoắt của Lâm Ninh, hôn hấp mê say, cuốn lấy ngọt ngào trong miệng cô, hơi thở của anh trở nên nóng, cánh tay giữ lấy sau gáy cô trở nên thật gắt gao nâng gáy đầu, để cô hứng trọn nụ hôn giáng xuống.

Nụ hôn sâu càng quấy, miệng lưỡi Lâm Ninh tê rần, ướt át vây quanh miệng, anh ngừng lại nụ hôn ngông cuồng, bạc môi chỉ rời khỏi cô một khoảng nhỏ, gian tà nhắc nhở.

“Bà nhỏ… Chúng ta không có chuyện ủn ỉn chỉ một chút.”

Hình ảnh ủn ỉn trần truồng khi trước hiện về tâm trí, hai cơ thể trần truồng như nhộng quấn chặt lấy nhau, từng cái cắm rút truy cùng đuổi tận trong cơ thể, mỗi khi anh cắm đều như thể không muốn chừa cho cô con đường sống, vô cùng ngông cuồng, loạn lạc.

Ơ… Ớ!

Nhưng mà khi đó thì cô không có bảo bảo, bây giờ bảo bảo đã tám tháng rồi!

Đầu Lâm Ninh đỏ bừng, xì xèo bốc khói.

“Anh… Anh ý tứ một chút đi, hiện trạng thế này mà anh còn muốn ủn ỉn nhiều chút à?”

Phàm Dương khà khà cười, véo lấy má thịt, vừa cười khổ vừa trêu chọc.

“Thôi đi, bình thường em còn chịu không nổi huống hồ chi mà bụng em thế này, bỏ đi bỏ đi.”

Ủn ỉn vào chỉ có nghẹn chết anh, lòng thành này anh không dám nhận đâu.

Còn tiếp…

(P/s Chương buồn, chương vui, chương buồn, chương vui, tui treo mấy bà lên rồi đạp mấy bà xuống đấy mà, hớ hớ hớ.

Bình thường ông Phàm ủn ỉn cục Ninh Nọng đã thở hơi lên rồi, bây giờ ổng mà ủn ỉn, ối chà, tám tháng không động, ông í mà động đậy Ninh Nọng chịu gì nổi.

Ông Phàm gọi có một tiếng bà nhỏ, cục Ninh Nọng mở nhạc hội trong lòng luôn rồi, cưng cưng gì đâu a, biết sao Ninh Nọng khoái đến vậy hông?

Thì bà nhỏ là để cưng chiều mà, là được cưng đoá, nên bà Ninh khoái muốn chớt.)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.