Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 143: Tiệc rượu 2



Tô Tâm đứng trong nhà vệ sinh, xem kỹ lại lớp trang điểm của bản thân.

Kỳ lạ, có hạt cát nào đâu a.

Chắc hẳn là lão già ấy muốn cô lánh đi một chút để lão ta xem xét hợp đồng, không để cô rù quến lão ký ngay đó mà. Tô Tâm bĩu môi, đối phó với mấy lão già râu ria này, có người thì rất dễ, có người lại thật là khó nhằn.

Chật, Tô Tâm cũng muốn tránh đi một lúc, cô cần phải hít thở không khí trong lành, vừa rồi lão ta cứ dí vào người cô, mùi của lão ám lên người, thật kinh tởm.

Tô Tâm chỉnh chu lại bản thân, nhìn chính mình trong gương đang bí xị mặt, Tô Tâm cố gắng vẽ ra nụ cười “Thật đẹp.”

Nhìn bản thân đang tươi cười, Tô Tâm gật gật đầu, quánh giá bản thân.

“Thiệt là công nghiệp.”

Đúng là nụ cười vì kiếm sống, thặc là công nghiệp đó mà.

Tô Tâm trở lại bàn chờ bên ngoài phòng tiệc, Âu Ái Hiên đã gọi sẵn hai ly rượu, Tô Tâm nhìn thấy hai ly rượu để sẵn.

Cô vừa phải lánh đi, trở lại thì đã có rượu trên bàn, ly rượu này chắc chắn có vấn đề.

Chật, cái trò này chỉ là trò mèo chuột.

Tô Tâm mỉm cười khả ái, ngồi xuống ghế, nũng nịu hỏi.

“Âu tổng đã xem xong chưa? Có chỗ nào không vừa ý Âu tổng không?”

Lạy chúa a, nguyên bản hợp đồng này toàn bộ đều có lợi về phía ông chủ của cô, lão già này nhất định có rất nhiều chỗ không vừa ý, còn có thể nói là không vừa ý cả cái hợp đồng ấy chứ.

“Vừa ý vừa ý” Âu Ái Hiên trả lời ngược với suy ngẫm của Tô Tâm, lão đẩy ly rượu về phía Tô Tâm, tay cầm lên ly rượu kia.

“Chúng ta nâng ly chúc mừng hợp đồng thành công.”

Tô Tâm nhìn ly rượu đẩy trước mặt, đầu lông mày nhấc lên.

Ly rượu này cô không thể uống, Tô Tâm cười cười, bàn tay mềm mỏng cầm lấy ly rượu, giả vờ vui mừng.

“Vậy là Âu tổng đồng ý ký rồi?”

“Em uống với anh, anh ký cho em.”

“Thật?” Tô Tâm nhìn Âu Ái Hiên, chớp chớp mắt đẹp.

“Thật” Lão ta đáp.

Ôi, ly rượu này chắc chắn có vấn đề rồi.

Tô Tâm cười cười, dụ dỗ Âu Ái Hiên.

“Âu tổng ký trước đi, ký rồi chúng ta nâng ly chúc mừng, như thế mới thuận quy trình.”

Thường thì người ta ký rồi mới nâng ly, ai đời lại nâng ly trước ký kết sau?

Âu Ái Hiên gật gật đầu, dù sao thì lão cũng đọc qua hợp đồng, tuy rằng có nhiều chỗ thật sự bất lợi, nhưng với lão thì cũng không mấy quan trọng.

Làm sao có thể quan trọng bằng diễm lệ trước mặt, lão có thể xé hợp đồng sau, trước mắt là phải nếm tiểu mỹ nhân, haha.

Âu Ái Hiên không ngần ngại cầm bút đặt xuống hợp đồng ký tên, Tô Tâm nâng cao khoé môi vui mừng, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không có gì là khó.

Lão già này cũng hệt như mấy lão già kia thôi.

“Đây, của em” Âu Ái Hiên ký xong, còn đưa hợp đồng cho Tô Tâm.

Tô Tâm đưa tay nhận lấy, khi tay cô gần chạm vào hợp đồng, Âu Ái Hiên lại cầm hợp đồng rút lại, không cho cô cầm lấy, lão liếc mắt nhìn xuống ly rượu.

“Trước tiên, uống trước đã.”

“Được thôi” Tô Tâm cầm lên ly rượu, bàn tay mềm mại nâng ly hướng về phía lão, lão cũng nâng ly cụng vào ly của Tô Tâm.

Ly rượu của Tô Tâm vừa cụng vào ly của lão, Tô Tâm buông tay để ly rượu lật đổ lên đùi lão, sau đó cô vội vàng hốt hoảng, hai bàn tay vuốt vuốt lên đùi Âu Ái Hiên.

“A, em trượt tay, ối ối, ướt hết rồi” Tô Tâm vuốt vuốt chỗ đùi ướt.

Âu Ái Hiên khà khà cười, không hề nổi giận, đổi lại vô cùng thưởng thức bàn tay đang lau lau vuốt vuốt trên đùi.

“Không sao không sao.”

Lão nói, nhìn ly rượu rơi vỡ, phục vụ liền đến dọn dẹp, một người phục vụ khác cũng bưng đến mâm rượu.

“Rượu của em đổ rồi” Âu Ái Hiên lộ ra nét mặt tiếc nuối, Tô Tâm đổi ngược lại vô cùng vui mừng.

Cô tiện tay lấy một ly rượu trên mâm của phục vụ mang đến, khẽ nói.

“Không có ly rượu đó thì có ly rượu này, nào, chúng ta chúc mừng ký kết thành công.”

Nét mặt Âu Ái Hiên vô vàng tiếc nuối, lão cười gượng, cầm ly rượu cụng với ly rượu của Tô Tâm.

Tô Tâm ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó vui mừng xoè ra bàn tay.

“Âu tổng, em xin hợp đồng lại.”

Âu Ái Hiên gian xảo cười, trả lại hợp đồng cho Tô Tâm, lão ta cố gắng câu kéo thêm thời gian ở gần mỹ nữ.

“Em xem lại hợp đồng đi, anh ký rõ ràng rồi.”

Tô Tâm đương nhiên cần xem lại, phòng ngừa trường hợp lão già xảo quyệt này tráo hợp đồng.

Tô Tâm đọc sơ qua trang đầu, nhận thấy không có gì thay đổi, cô lật ra trang thứ hai kiểm tra, nhận thấy không có gì khác biệt, Tô Tâm nhìn xuống nơi ký tên, quả thật ký rất rõ ràng.

Tô Tâm cười thầm trong bụng, cô ngẩng mặt nhìn Âu Ái Hiên, vẫn là bộ dạng yêu kiều mềm mại dụ hoặc.

“Em đã hoàn thành tốt công việc, hôm nay chắc chắn được thưởng rồi.”

Đúng rồi, cô phải về khách sạn thưởng cho mình một bồn nước sôi.

“Cảm ơn Âu tổng đã hợp tác” Nói xong, Tô Tâm đứng dậy, có ý định rời đi.

“Khoan đã” Âu Ái Hiên nắm lấy tay Tô Tâm, kéo xô ngồi phịch trở lại.

“Gấp như vậy làm gì, anh có chuyện kể cho Tô Tâm nghe đó, đảm bảo em sẽ hứng thú.”

Tô Tâm mím mím môi, dù sao thì mục đích cũng đã hoàn thành, cô cũng nên giữ tốt mối quan hệ, nghe lão ta càm ràm một câu chuyện cũng không thành vấn đề.

Bất quá… Cánh tay lão choàng qua vai Tô Tâm, sờ sờ nắn nắn bắp tay thịt đến bờ vai.

Bất quá chỉ là bị sờ một chút, lát nữa về khách sạn cô sẽ tẩy rửa.

“Chuyện gì vậy ạ?” Tô Tâm ngọt ngào hỏi, lắng nghe câu chuyện.

Lão già choàng vai Tô Tâm, sờ sờ nắn nắn bắp tay thịt, âm thanh mang theo xảo quyệt gian tà.

“Kể cho người đẹp nghe một chuyện về công việc giao hợp đồng này, câu chuyện này là của một thư ký rất lâu về trước của anh, tên là Chu Ngọc Ân.”

Lão ta không càm ràm những chuyện phiếm, mà lại chính là chuyện về một thư ký có công việc giao hợp đồng, giống như cô, Tô Tâm chợt cảm thấy lo lắng trong lòng.

Sao bỗng nhiên cô lại lo sợ như vậy? Tô Tâm không rõ nữa, cố xua đi cảm giác sợ hãi lạ lẫm, tập trung nhìn Âu Ái Hiên.

“Chuyện là thế nào?”

Nghe Tô Tâm tò mò, Âu Ái Hiên nhếch cao khoé môi, kể ra câu chuyện về cô thư ký ấy.

“Năm đó tôi còn trẻ, chuyện trên thương trường tôi còn non nớt lắm, cô ấy là thư ký đầu tiên cũng là tình đầu của tôi, tập đoàn Ái Ân của tôi, Ái là đại diện cho tôi, Ân là tên cô ấy.”

Một câu chuyện hoàn toàn có thật, quả nhiên rất thu hút Tô Tâm, chỉ là… Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, Tô Tâm mở to mắt, tập trung tinh thần lắng nghe.

“Tôi rất yêu cô ấy, Ái Ân này đại diện cho tình yêu của tôi với cô ấy, cô ấy làm thư ký cho tôi, cô ấy rất giỏi, chuyện gì cũng có thể làm được, trong đó có việc đi tiếp rượu giao hợp đồng này.

Cô ấy luôn làm rất tốt, những mánh khoẻ vặt vãnh của những gã kia chẳng bao giờ có thể hại được cô ấy. Đối với cô ấy, những mánh khoé kia chỉ là một trò mèo thôi, nên lúc nào cô ấy cũng rất tự tin tiếp nhận việc tiếp rượu giao hợp đồng.”

Tô Tâm chau đầu lông mày.

Chờ chút đã, cảm giác trong người cô khó chịu quá, cảm giác có chút nóng nóng thật lạ, cơ mà câu chuyện này thật sự thu hút cô, người trong câu chuyện đó, Chu Ngọc Ân thật giống với Tô Tâm.

“Cho đến một ngày, cô ấy tiếp rượu cho một lão già gần năm mươi tuổi, vốn nghĩ có thể dễ dàng dụ lão ta ký hợp đồng, trong lúc bàn hợp đồng, lão ta cứ day dưa mãi không chịu ký kết, Ngọc Ân rất không thoải mái, cô ấy xin phép đi ra ngoài một chút. Khi trở lại, lão già ấy lại thay đổi thái độ ngay, đồng ý ký hợp đồng, thậm chí còn ký ngay trước mặt cô ấy. Chỉ là… Trên bàn lúc đó có sẵn cho cô ấy một ly rượu, điều kiện là cô ấy phải uống với lão ta một ly rượu, cô ấy nghĩ ly rượu đó có vấn đề cho nên cô ấy không dám uống.

Chu Ngọc Ân đã giả vờ lật đổ ly rượu kia, tránh được ly rượu kia, cô ấy cầm lấy ly rượu khác từ phục vụ, ly rượu này cô ấy rất an tâm mà uống cạn. Sau khi uống xong, cô ấy mới phát hiện ra…”

Tô Tâm nhăn chặt lông mày, tầm nhìn trở nên mờ nhoè, lắc lắc đầu một cái cố gắng trấn tĩnh bản thân. Lời nói của Âu Ái Hiên vang dội vàng lỗ tai, lão ta nói.

“Rằng ly rượu cô ấy chủ động lấy từ phục vụ cũng có vấn đề, người phục vụ đó chính là người của người đàn ông kia. Đêm đó, người đàn ông đó và hai người khác đã xâm phạm cô ấy một cách tàn nhẫn.”

Tô Tâm lại lần nữa lắc lắc đầu, tai vang dội giọng nói tà ma của Âu Ái Hiên, đầu óc quay cuồng, thân thể phát ra cơn nóng, toàn thân Tô Tâm trở nên mềm nhũng.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng mở to mắt để nhìn rõ cảnh vật, nhưng mọi thứ trong mắt Tô Tâm cứ móp méo, hai bàn tay Tô Tâm nắm chặt thành quả đấm, móng tay cấu vào lòng bàn tay cố gắng giữ tỉnh táo.

Thần trí cô tỉnh táo thì lại liên tưởng đến câu chuyện Âu Ái Hiên vừa nói, Tô Tâm bỗng nhiên sững người, tròn xoe mắt nhìn lão ta.

“Cưng à, ai lại bỏ thuốc vào ly rượu sẵn như thế, ly rượu mà em từ chối không có độc đâu, cơ mà ly rượu em tự cầm lấy mới là ly rượu có độc.”

Âu Ái Hiên gian xảo cười, Tô Tâm nhìn người phục vụ đứng bên cạnh Âu Ái Hiên, gã phục vụ nâng ra nụ cười tà đạo y hệt Âu Ái Hiên.

Tô Tâm đứng bật dậy như sợi dây chung, Âu Ái Hiên nắm nhanh tay cô, giật cô ngồi phịch trở lại.

“A…” Đầu óc Tô Tâm đảo lộn, thân thể mềm nhũng không có lực, toàn thân nóng bức làm cho cô mất đi sức lực, đến mức muốn mở miệng kêu cứu cũng không cất ra âm.

“Cưng định đi đâu? Khó lắm anh đây mới dỗ được cưng mà” Âu Ái Hiên cười cười, đứng dậy, nắm lấy cánh tay Tô Tâm choàng qua vai, giả vờ giả vịt nói.

“Ôi ôi, cưng say rồi, để anh đưa cưng về phòng.”

Âu Ái Hiên dìu Tô Tâm đứng dậy, dìu mỹ nhân ngọt ngào bước đi chỉ được ba bước, một thân ảnh cao to chắn lại trước mặt Âu Ái Hiên, giọng nói nam trầm phát lên.

“Âu tổng, cảm phiền dừng bước.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.