Lâm Ninh và Doãn Linh ngủ một giấc đến gần ba giờ chiều, sau khi thức dậy, bác sĩ đưa Lâm Ninh đi kiểm tra sức khoẻ, vệ sinh miệng vết thương. Doãn Linh trong lúc đó đi mua đồ ăn cho Lâm Ninh, sau khi kiểm tra trở lại, Lâm Ninh ngồi vào giường bệnh, Doãn Linh bê bát gà hầm thuốc bắc đặt lên bàn.
Gà hầm thuốc bắc trước mặt, Lâm Ninh nhăn nheo, nhưng lệnh Doãn Linh là lệnh trời với Lâm Ninh lúc này, thân phận có là bà Phàm cũng không dám cãi.
Đột nhiên Lâm Ninh cảm thấy danh phận bà Phàm của mình nhỏ bé quá đi, vừa không có tiền vừa không có tiếng nói a.
Lâm Ninh ngoan ngoãn ngồi ăn, Doãn Linh mở toang cửa sổ phòng bệnh ra đón nắng chiều, giờ này hoàng hôn bắt đầu buông xuống rồi.
Phòng bệnh của Lâm Ninh ở tầng cao, mở cửa sổ ra ngắm nhìn được thành phố và bầu trời đầy nắng chiều.
“Mà nè bà cô” Lúc trưa Lâm Ninh vốn định hỏi, kể xong chuyện về Lâm Ái Mỹ xong thì Doãn Linh đã thiêu thiêu ngủ, Doãn Linh có vẻ rất mệt mỏi.
“Dạo này bà cô có quen biết với người đàn ông lạ nào không?”
Lâm Ninh không thể nói thẳng họ tên người kia ra, nếu không Doãn Linh sẽ nghĩ cô rất kỳ lạ.
“Cậu nhìn bà cô đây rảnh rỗi lắm à? Làm gì mà có thời gian quen biết đàn ông lạ?” Doãn Linh trả lời với vẻ mặt rất thản nhiên “Tớ đến thời gian ngủ đã không có, còn bận bịu chăm sóc cái của nợ là cậu đây này, thời gian đâu mà tìm đàn ông a.”
“Vậy thì tốt” Lâm Ninh vui mừng gật gật gù gù, trong nhật ký lúc trước của Doãn Linh, Doãn Linh không có nói hai người họ đã quen nhau như thế nào, Doãn Linh chỉ viết là bằng một cách rất tình cờ.
Lâm Ninh không biết rõ được tình huống tình cờ gặp mặt kia như thế nào, cho nên có muốn giúp Doãn Linh tránh người đàn ông kia cũng không biết phải làm sao.
Dù sau thì Lâm Ninh và Phàm Dương sẽ không ly hôn, Lâm Ái Mỹ và người đàn ông đó không thể đi theo kế hoạch lúc trước, như vậy thì hắn ta cũng không tìm đến Doãn Linh được.
Lâm Ninh vẫn phải phòng hờ.
“Nếu có quen biết gã đàn ông nào thì nói ngay cho tớ” Lâm Ninh nói, sau đó hỏi “Cậu có định trở về nhà không? Nhà của cậu ấy, Doãn gia.”
“Không” Doãn Linh từ chối ngay “Bà cô đây không thèm về đó.”
“Nói gì thì nói đó cũng là nhà cậu mà” Nếu Doãn Linh về Doãn gia ở Thành Hội, như vậy thì chắc chắn Doãn Linh không gặp mặt gã đàn ông kia.
“Thôi đi” Nhắc đến Doãn gia, sắc mặt Doãn Linh liền khó chịu “Tớ không muốn về đó, gò bó lắm.”
“Nói vậy cả đời này cậu cũng không về nhà à?” Lâm Ninh buộc miệng hỏi, Doãn Linh đứng bên cửa sổ, xoay người nhìn ra ngoài bầu trời đang hạ ánh hoàng hôn, đưa lưng về phía Lâm Ninh.
Ngắm nhìn lòng đỏ trứng gà đang hạ, những đám mấy cam đào thật xinh đẹp, Doãn Linh thở ra một hơi thật nhẹ.
“Tớ với Doãn Bình không giống như cậu và Lâm Ái Mỹ” Âm thanh Doãn Linh trầm xuống, giống như đang tâm sự với bầu trời.
“Người ta nói những đứa con nhà tài phiệt không bao giờ được kết hôn với người mình yêu, thật sự rất đúng. Tớ không muốn dính vào tài phiệt nữa, bây giờ tuy không có gia đình nhưng cuộc sống của tớ tự do tự tại biết bao.”
Lâm Ninh nhìn bóng lưng cô bạn, Lâm Ninh và Doãn Linh có thể thân thiết với nhau như những người trong nhà là do cả hai có cùng mong ước.
Lâm Ninh không thích những gia tộc có tâm cơ đi đầu, Doãn Linh không thích tài phiệt, Thành An đứng đầu đất nước, nơi mà các gia tộc tranh nhau đi đầu. Thành Hội xếp sau Thành An, nơi mà các tài phiệt tranh xem ai sẽ đứng nhất.
Lâm Ninh và Doãn Linh chỉ muốn tránh xa phiền phức, muốn an bình mà sống cuộc sống tự do.
Doãn gia liên hôn với Hạ gia, đây là ý của cha Doãn. Doãn gia có hai chị em là Doãn Linh và Doãn Bình, Doãn Linh là chị, cũng bởi vì là chị nên Doãn Linh luôn bị đem đi hiến tế đầu tiên.
Cha mẹ Doãn muốn cô gả đi, làm vợ bé ông Hạ, như vậy thì Hạ thị sẽ giải trừ món nợ, ngoài ra còn tặng thêm cho Doãn gia một công ty ở ngoại thành.
Ông Hạ đã là lão già gần sáu mươi tuổi, thế mà cha mẹ lại muốn cô gả đi, trong hai chị em thì cha mẹ chỉ muốn đem tế Doãn Linh.
Từ bé đến lớn ở Doãn gia, cha mẹ lúc nào cũng một câu.
“Con là chị, con nhường em một chút đi.”
“Doãn Linh, con là chị mà, con nhường Doãn Bình một chút đi.”
Bất kể là cái gì cha mẹ cũng muốn Doãn Linh nhường cho Doãn Bình, cái thân phận là chị đã mặc định Doãn Linh luôn phải nhường những thứ tốt đẹp cho Doãn Bình. Còn những thứ không tốt đẹp, cô cũng phải tự mình ôm lấy, ví dụ là việc phải gả cho ông Hạ.
“Con là chị, con cũng lớn tuổi hơn em, con biết suy nghĩ rồi, không thể đưa em con gả cho ông Hạ được, em con mới chỉ mười lăm tuổi thôi.”
“Gả cho ông Hạ tuy làm vợ bé nhưng con không cần lo cái ăn cái mặc nữa, nhà mình cũng được hưởng chút phúc lợi.”
“Doãn Linh, con nghĩ cho nhà mình chút đi.”
Làm chị thì phải nghĩ cho Doãn Bình, làm con thì phải nghĩ cho cả gia đình.
Doãn Linh cảm giác bản thân trong gia đình ấy, cô chỉ như một tấm bia đỡ đạn vậy, nếu không thì là một miếng thịt tế thần.
Doãn Linh phản đối hôn sự đó bằng cả mạng sống của mình, cô không thể nào gả cho một ông lão, làm vợ bé cho một ông lão, đã là vợ bé lại còn là của một ông lão?
Doãn Linh chống cự với Doãn gia, cô thà vứt áo ra đi, tự mình gạch tên ra khỏi Doãn gia cũng không làm tấm khiên thế mạng nữa.
Doãn Linh đoạn tuyệt với Doãn gia, bỏ đi kể từ năm mười bảy tuổi.
Doãn Linh lên Thành An, may mắn được bà chủ tiệm bánh cưu mang, Doãn Linh sống ở tiệm bánh với bà chủ từ đó. Tiệm bánh đó vừa hay lại là chỗ bánh yêu thích của Lâm Ninh, Lâm Ninh rất hay lui tới và từ đó mà hai người quen biết nhau.
Sau này Lâm Ninh sang Mỹ theo học ngành thiết kế của một đại học có tiếng, vừa đi được một năm thì đã bị cha gọi về gả chồng.
“Lâm Ái Mỹ ngày trước yêu thương bảo vệ cậu là do cô ấy tự muốn, còn tớ, sinh ra là chị, tớ mặc định phải bảo vệ Doãn Bình, mặc định phải hiểu chuyện, cũng như… Phải tự biết suy nghĩ cho gia đình.”
Lâm Ninh biết nỗi lòng của Doãn Linh, cô cũng không cố ý muốn Doãn Linh trở về căn nhà đó, chỉ là Lâm Ninh không muốn Doãn Linh gặp người đàn ông khốn nạn kia.
“Ừ, cậu không cần về nơi đó, ở đây tớ bảo hộ cậu.”
Nếu đã vậy, Lâm Ninh sẽ tự mình tìm cách bảo vệ Doãn Linh.
“Hay ha, lại chỉ được cái nói miệng” Doãn Linh xoay người lại, hớ lên tiếng cười lớn “Cái thân cậu còn lo chưa xong kia.”
“Xùy xùy” Lâm Ninh vỗ ngực bẹp bẹp, giương mặt lên đến tận trời.
“Tớ đây là ai kia chứ? Tớ đây là đệ nhất mỹ nữ Thành An này đấy, quan trọng hơn tớ đây còn là bà Phàm! Là bà Phàm đó!”
“Ồ, đã lăn được giường của ông ấy chưa mà đòi làm bà Phàm” Cưới nhau gần nửa năm rồi mà Lâm Ninh còn chưa sờ mó được ông Phàm, cái danh bà Phàm này không được tính a.
“Ặc…” Đột nhiên lại nhắc đến chuyện lăn giường, Lâm Ninh suýt chút cắn trúng lưỡi.
“Chưa lăn được giường mà lại đòi làm bà Phàm” Nhìn biểu hiện của Lâm Ninh, Doãn Linh che miệng cười lớn, sau đó nhắc nhở.
“Dù cậu có là mỹ nữ đẹp nhất cái Thành An này đi nữa, đàn ông vẫn quan trọng nhất chuyện giường chiếu, phải xem là chuyện giường chiếu có phù hợp hay không nữa. Lại chưa nói, xung quanh ông Phàm có biết bao nhiêu bóng hồng đang dòm ngó, chỉ cần cậu không để tâm một chút lập tức sẽ có người nhảy vào. Cậu muốn ngồi vững cái ghế bà Phàm này thì phải lăn được giường của Phàm Dương, còn phải nắm cho chặt trái tim anh ta, khiến cho anh ta từ tâm đến thân chỉ có mỗi cậu.”
Doãn Linh nói sơ qua cũng đủ thấy trách nhiệm rất là nặng nề a, Doãn Linh còn bồi thêm.
“Mà thôi đi, muốn nắm trái tim hay gì đó thì là chuyện sau, trước tiên cậu nên nắm cái cần số của anh ta đi.”
Bùm! Xèo!
Đầu Lâm Ninh phát nổ, sau đó xì khói, xấu hổ đến mức cầm chiếc gối ném vào người Doãn Linh.
Còn tiếp…
(P/s ult Doãn Linh a, chị thật là thẳng thắng!
Đúng là người có chung mong ước, có chung cái tần số chơi với nhau mà, hai má điên như nhau.)
_ThanhDii