Doãn Linh và Lâm Ninh dìu Tinh Lạc vào trong phòng nghỉ, Tinh Lạc nẳm xuống giường xoay nghiêng về một phía, cuộn tròn người lại ôm lấy bụng, gương mặt trắng bệch nhăn nhó.
Cơn buồn nôn làm cho miệng Tinh Lạc vừa chát vừa chua, Tinh Lạc khàn giọng thì thầm.
“Chị ở nhờ em một chút nhé…”
Đầu óc Tinh Lạc quay cuồng, cô hiện tại không có sức lực mở cửa tiệm, vừa rồi cô dường như ngã gục, thế nên đã đâm vào tiệm bánh của Doãn Linh, ở nhờ cho đến khi thoải mái hơn.
“Chị cứ nghỉ ngơi đi, khách sáo làm gì chứ.”
Doãn Linh nói nhanh, cầm lấy tấm chăn đắp ngay ngắn lên người Tinh Lạc.
“Cảm ơn em…” Thì thầm một câu nhỏ yếu, Tinh Lạc rút người cuộn vào chăn, thở ra một hơi nặng nề.
Bỗng lồng ngực Tinh Lạc nặng trĩu theo hơi thở, một cơn tái tê dâng trào trong cõi lòng, sống mũi cay xè đi, Tinh Lạc nhắm lại mi mắt, kiềm hãm lại đau lòng mà hai vai phát run.
“Chị Lạc…” Doãn Linh vừa đắp chăn cho Tinh Lạc, nhìn thấy đôi vau nhỏ gầy run run, lo lắng hỏi.
“Chị có chuyện gì sao?”
“Không sao…” Tinh Lạc nhỏ giọng nghẹt mũi, hít sâu một hơi rồi bảo nhỏ.
“Chị mệt quá… Chị ngủ một lát…”
Doãn Linh chỉ có thể đưa đôi mắt lo lắng nhìn bã vai run run của chị, quả nhiên Tinh Lạc có vấn đề rồi.
Lâm Ninh nhìn thấy chuyện không ổn ngay từ đầu, cô ngầm hiểu được vấn đề của Tinh Lạc, Lâm Ninh vỗ nhẹ lên vai Doãn Linh, nói nhỏ.
“Tạm thời để cho chị ấy một mình đi, chúng ta đừng làm phiền” Lâm Ninh nghĩ lúc này Tinh Lạc cần sự yên tĩnh.
Doãn Linh không biết phải làm gì khác, chỉ đành như vậy, cô kéo chiếc chăn đắp cho chị thật ngay ngắn rồi nói.
“Vậy chị nghỉ ngơi đi.”
Doãn Linh và Lâm Ninh đi ra ngoài, chờ đến khi tiếng bước chân rời đi hẳn, Tinh Lạc mới chậm chạp mở mắt.
Đập vào mắt là căn phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp của Doãn Linh, phía trước mặt là rèm cửa sổ, ánh sáng buổi nắng mai dội vào rèm che, hiện đang là mùa hè, buổi sớm có tiếng chim kêu ríu rít trên mái nhà.
Chỗ này thật bình yên, trái ngược với cõi lòng Tinh Lạc quá, tâm tư cô giống như có muôn ngàn cơn giông tố đang ập đến, từng cơn bão giông đánh vào trái tim nhỏ bé khiến cho cô không ngừng run dại.
Tinh Lạc kéo ra một nụ cười phiền nhĩu, mi mắt lại lần nữa hạ xuống.
“Thôi bỏ đi…”
Nhắm mắt lại, Tinh Lạc cần phải nghỉ ngơi một chút.
Quay ngược về ngày hôm qua.
Tinh Lạc cùng Huỳnh Tiểu Đình đi quán bar đêm, hôm nay là ngày đầu tiên Tinh Lạc bước vào nơi hoang lạc xô bồ gọi là club đêm này, Tiểu Đình đã chọn hẳn club đêm nổi tiếng nhất cho Tinh Lạc tận hưởng.
Cả hai ngồi ở một khu vực tách biệt với sàn nhảy, nơi này có thể giảm bớt ồn ào một chút, dễ dàng mượn rượu giải sầu, nhìn qua tấm màn mỏng là sàn nhảy, nơi mà con người ta bỏ xuống những phiền muộn, tung xoã theo tiếng nhạc xập xìn, những đôi nam nữ ôm ấp cùng nhau, uốn lượn theo nhịp điệu.
Đúng thật như tên gọi, đây là một chốn hoang lạc.
Tinh Lạc nâng ly rượu đỏ uống một ngụm, ngụm rượu ngậm trong miệng vừa cay lại vừa ngọt, vị ngọt dẫn dụ con người ta nuốt xuống, nhưng chỉ vừa nuốt vào, ngay lập tức cổ họng sẽ đắng chát. Tinh Lạc nuốt xong ngụm rượu, mặt mũi nhăn nhó vì không quen vị đắng cay kia, mi mắt sớm đỏ hoe vì rượu cay mà ngấn thêm một lớp nước mắt.
“Thôi đi mà” Tiểu Đình nhìn thấy Tinh Lạc lại muốn khóc, cằn nhằn.
“Cậu khóc ba ngày rồi đấy, muốn khóc đến bao giờ nữa? Cho dù cậu có khóc hết nước mắt thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa, chỉ có tổn cái bản thân của cậu.”
Tinh Lạc nhoe ra nụ cười ngốc, mặt đỏ lên vì men rượu, hệt như đứa ngốc nhe răng cười.
“Hì hì” Khoé môi Tinh Lạc cũng chẳng kéo lên được bao lâu, cô lại mếu máo phát ra tiếng khóc.
“Hu…”
“Đấy! Lại khóc!” Tiểu Đình nhìn đến mức phiền phức rồi, trong lòng vô cùng khó chịu hắn giọng.
“Cậu khóc thì được cái gì chứ? Chuyện đã vậy rồi!”
Tiểu Đình đập tay xuống bàn thủy tinh.
“Tớ đã nói ngay từ đầu, cái họ Viên đó kết thân với cậu chẳng có gì tốt, cậu đâu có nghe lời tớ, bây giờ thì thế đấy! Đấy là do cậu tự chuốc!”
“Ô… Hu… Cậu mắng… Ít thôi… Hu a…”
Người này mắng cô ba ngày rồi a, mắng đến mức lỗ tai cô ù ù ong ong chỉ toàn giọng rủa của Tiểu Đình.
“Phải mắng! Mắng cho cậu khôn ra, đừng có mà dại người như thế nữa!” Huỳnh Tiểu Đình càng nói càng tức.
Ôi trời, phải nói là cô tức đến mức có thể thét ra lửa, ai đó cho cô chậu nước đá đi, nếu không cô thét ra lửa thật đấy!
“Còn nữa, cậu rốt cuộc định cổ hũ đến khi nào? Dư Hoà lọt vào tay họ Viên đó cũng một phần vì cái tư tưởng cổ rít của cậu đấy!”
Bộp.
Huỳnh Tiểu Đình đập bàn.
“Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi?! Xã hội bây giờ khác xưa lắm rồi, còn chưa nói nơi này là Thành An, không có phải miền quê như Đài Đông Nam, cậu cổ hũ cũ rít như vậy sớm muộn gì cũng mất Dư Hoà, tớ đã nói bao nhiêu lần kia chứ?”
“Nhưng mà… Nhưng mà anh Hoà cũng là người ở Đài Đông mà…” Tinh Lạc nhỏ giọng giải thích, cố gắng phản bác lại cái miệng thét lửa của Tiểu Đình.
Bộp bộp.
“Dư Hoà là đàn ông, mẹ kiếp hắn là đàn ông!”
Huỳnh Tiểu Đình phát tiết vào bàn thủy tinh, la hét lớn.
“Hắn là đàn ông đấy, hắn có nhu cầu, dù hắn có xuất thân từ Đài Đông Nam đi nữa, hắn cũng nào có lạc hậu như cậu, hắn đến nơi này cám dỗ rất nhiều, cậu không bị lôi cuốn theo nhịp sống ở đây không có nghĩa là Dư Hoà cũng như thế! Cái mặt đẹp mã đó đến Thành An này có bao nhiêu người dòm ngó hả? Trong khi cậu là người yêu của hắn thì lại sống chết giữ thân như ngọc, không cho hắn chạm, hắn bị cám dỗ cũng đúng thôi!”
“…” Tinh Lạc không phản ứng được, mếu máo rít lên.
“Hức…”
“Khóc khóc! Khóc cái mẹ nó” Huỳnh Tiểu Đình giận đến nổi không thèm an ủi, cô bây giờ chỉ muốn mắng người thôi a.
“Giữ thân cho lắm rồi được cái gì? Tớ đã sớm nói với cậu rồi, Dư Hoà và cậu là thanh mai trúc mã quen nhau từ bé đến lớn, hai người đã đủ thân thuộc, thậm chí yêu nhau cũng đã năm năm rồi, đã quá đủ để tìm hiểu một người. Cậu và Dư Hoà chỉ thiếu bước cuối cùng là ngủ với nhau, trai gái yêu nhau là một chuyện, chuyện chăn gối cũng là một chuyện.”
Huỳnh Tiểu Đình trừng trừng mắt, cô nên mắng cô bạn này bao nhiêu cho đủ đây!
“Thậm chí cái chuyện chăn gối này còn cực kỳ quan trọng trong một mối quan hệ, có đầy gia đình vợ chồng chia ly vì không đáp ứng được chuyện chăn gối, chồng tìm nhân tình vì vợ không ngon cơm ngọt nước, vợ nuôi lang tình vì chồng không đáp ứng được nhu cầu.
Đã nói là cái chuyện này rất quan trọng, cậu và Dư Hoà quen nhau lâu rồi, tính tình đã hiểu rõ, chỉ còn mỗi chuyện chăn gối. Hai người mà hoà hợp nữa thì có trời mới tách được, nếu không vì cậu cứ khư khư giữ thân như ngọc thì cậu cũng không mất người yêu như bây giờ!”
Tinh Lạc u uất ôm lấy gương mặt, đem nước mắt giấu vào hai lòng bàn tay.
Đình Đình mắng quá đi, mắng cô đã ba ngày rồi, định là hôm nay mắng hết đêm nay nữa, tròn vành rõ chữ ba ngày ba đêm bị mắng xối xả.
“Mẹ nó, nói cho cậu biết, bây giờ học sinh cấp ba đã biết quan hệ rồi, cậu xem cậu đi, hai mươi bốn tuổi rồi chứ không ít, cậu giữ khư khư cái thân ngọc ngà đó cho ai?
Thật tình! Dư Hoà hắn bị cám dỗ cũng tại cậu!”
Tiểu Đình mắng tên khốn đó suốt hai ngày qua rồi, hôm nay không mắng nổi hắn nữa, chuyển sang mắng con ngốc này, Tiểu Đình lầm bầm nói.
“Tớ đã thấy họ Viên đó để ý Dư Hoà từ lâu, nói với cậu mà cậu cứ vô tư quá.
Thử nghĩ xem, Viên Hạ Anh Túc là ngọc nữ danh giá, vừa xinh đẹp vừa có tiền, lại còn ngọt ngào dâng thịt tươi mơn mởn lên cho Dư Hoà, hắn bị cậu cho làm hoà thượng từ đó đến giờ, đối diện với Anh Túc thì hắn có chịu được không?”
“Ô… Oa…”
Tinh Lạc phát khóc, Tiểu Đình cứ đâm chọc vào trái tim tổn thương của cô.
“Đáng lắm đáng lắm! Mụ nội nó chứ bớ làng nước, ở đây có một cái đậu hũ thúi lỗi lạc!”
“Đừng nói nữa mà…” Tinh Lạc oà oà lên, cầm lấy chai rượu nóc một ngụm lớn rồi lại mếu máo oà khóc.
Chuyện là… Như Huỳnh Tiểu Đình đã bức xúc.
Tinh Lạc và Dư Hoà là thanh mai trúc mã, cả hai ở vùng quê của Đài Đông Nam, lớn lên cùng nhau như hình với bóng, hồi trước Tinh Lạc chỉ xem Dư Hoà như thể một anh bạn hàng xóm, nói đúng hơn cô thật sự xem Dư Hoà thành anh trai, cho đến năm năm trước, Dư Hoà đột nhiên lại tỏ tình.
Bảo rằng anh thích cô từ lâu lắm rồi, muốn cô làm bạn gái của anh.
Lúc đó Tinh Lạc bối rối lắm, lo sợ bản thân không chấp nhận lời tỏ tình sẽ đánh mất một mối quan hệ lâu năm, lỡ đâu từ chối xong anh Hoà sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Thế là Tinh Lạc cũng tùy tiện đồng ý làm bạn gái Dư Hoà, ban đầu cô khá bất đắt dĩ nhưng về sau, tiếp xúc lâu dần với Dư Hoà, cô liền có tình cảm.
Từ ngày đồng ý làm bạn gái, Dư Hoà đối với cô ân cần gấp bội, lúc nào cũng dịu dàng quan tâm cô, anh lo lắng cho cô từng chút một, những khi cô gặp khó khăn anh luôn ở bên cạnh động viên, an ủi Tinh Lạc.
Tinh Lạc dần dần yêu anh, tình yêu đầu tuổi mơ cho nên vừa ngây thơ lại vừa xao xuyến sâu đậm.
Yêu nhau được hai năm, Dư Hoà bắt đầu có những hành động đàn ông đối với Tinh Lạc, anh thường xuyên ôm cô, tay ôm ấp cũng rảnh rỗi mò mẫn cơ thể Tinh Lạc. Thường xuyên hôn cô hơn, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua gò má ngày trước đã bị thay bằng nụ hôn sâu ngấu nghiến rất kỳ lạ.
Tinh Lạc đối với chuyện này rất nhạy cảm, bởi vì xuất thân ở miền quê, tư tưởng cổ hũ đã ăn sâu vào tiềm thức Tinh Lạc.
Một phần muốn dành sự ngọt ngào của lần đầu tiên vào đêm tân hôn.
Phần còn lại là do Tinh Lạc có một nỗi niềm riêng, hồi còn bé, Tinh Lạc thường nhìn thấy cha mẹ làm chuyện chăn gối, mỗi lần cha làm chuyện chăn gối với mẹ đều sẽ rất hung hăn, trông rất dữ tợn. Hình ảnh đó đã sớm ăn sâu vào ký ức Tinh Lạc, cứ nghĩ đến chuyện chăn gối, hình ảnh của cha mẹ sẽ hiện ra đầu tiên, tóc gáy lập tức dựng đứng, trên người cô có bao nhiêu lông tơ đều dợn thành hột.
Thành thật mà nói Tinh Lạc đối với chuyện chăn gối vô cùng nhạy cảm, hoàn toàn chưa sẵn sàng để tiếp ứng.
Yêu nhau năm năm, Dư Hoà đòi hỏi vô số lần đều bất thành, chuyện đi xa nhất anh có thể làm chính là hôn Tinh Lạc.
Tuyệt nhiên, mỗi khi anh hôn nồng nhiệt một chút, cô sẽ vội né tránh rồi chuyển sang một chủ đề khác, dập tắt lửa dục trong người anh.
Cho nên Huỳnh Tiểu Đình từ sớm đã nhắc nhở, Dư Hoà bị Tinh Lạc cho làm hoà thượng trọc đầu ăn rau chay mấy năm trời, sớm muộn gì cũng có ngày củ lạc này bị Dư Hòa phản bội.
Hai năm trước, Tinh Lạc và Dư Hoà chuyển đến Thành An sinh sống, Tinh Lạc dùng số tiền tích góp mở một cửa hàng hoa, cô may mắn thuê được một căn nhà bị bỏ trống đã lâu với giá rẻ, mở lên hàng hoa Lạc Lạc ở con phố cũ.
Khi ấy Dư Hoà chuyển lên đại học ở Thành An, lúc đó anh quen biết một cô bạn học cùng trường, tên là Viên Hạ Anh Túc, người này là tiểu thư danh giá Thành An, người ta hay gọi cô ấy là ngọc nữ Viên gia.
Dư Hoà đưa Anh Túc về gặp Tinh Lạc, hai người họ đang hợp tác làm luận văn thạc sỹ nên mới thân thiết, Tinh Lạc và Anh Túc từ đó quen biết nhau. Tính tình Tinh Lạc thì Tiểu Đình ví như trâu bò khỉ chó chạy ngoài đồng, đối với ai cũng vui vẻ.
Thế là Tinh Lạc thân thiết với ngọc nữ họ Viên ấy, trở thành đôi bạn thân đầy tín nhiệm.
Một tháng trước, Tinh Lạc bắt gian tại giường Dư Hoà và Anh Túc.
Thế là…
“Đình Đình” Tinh Lạc chùi không xong nước mắt, hít hít cái mũi, giọng khàn khàn uất ức hỏi.
“Bạn trai và bạn thân cùng nhau cắm lên đầu tớ chiếc sừng… Ực… Chiếc sừng này dài bao nhiêu nhỉ?”
“Đậu má nó, vừa dài vừa thẳng tắp từ Đài Đông đến Thành An đó” Tiểu Đình không hề khách khí trả lời, nói thêm.
“Cậu ngây thơ quá rồi, chốn Thành An xô bồ lắm, không như ở chốn quê nhà cậu đâu.”
Anh Túc làm thân với Tinh Lạc là vì có ý đồ riêng với Dư Hòa, hoàn toàn không có ý tốt.
Tinh Lạc khẽ cười, nước mắt lại lã chã chạy xuống, cô cầm chai rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, xong rồi lại phì phì ra tiếng cười như kẻ ngốc.
Tiểu Đình xót xa nhìn, nói gì thì người tổn thương nhất vẫn là Tinh Lạc, bị bạn trai và bạn thân rất tín nhiệm cắm lên đầu một chiếc sừng dài, Tiểu Đình không mắng nổi nữa, xót xa nói nhỏ.
“Lạc Lạc, đàn ông họ có nhu cầu, cậu không đáp ứng được thì dù cho tình yêu có lớn lao thế nào đi chăng nữa, họ cũng không nán lại bên cạnh cậu đâu.”
Huống hồ chi, Dư Hoà tuấn mã oai phong, Viên Hạ Anh Túc đã sớm dòm ngó.
“Chà…” Tinh Lạc phì cười.
“Vậy ra yêu nhau thì nhất định phải ngủ với nhau à?”
Còn tiếp…
(P/s Viên Hạ Anh Túc hồi trước mê Trịnh đại hiệp, ta nói Trịnh đại hiệp choén xong bỏ chạy để ông Phàm hứng trận, Viên Hạ Anh Túc dí Trịnh đại hiệp gần chớt mới thoát được.
Giờ Viên cô nương mê bạn trai chị Lạc, cướp bạn trai chị Lạc, chồng chị Lạc sau này lại là Trịnh đại hiệp, ta nói… Nó hề, quả táo nhãn lồng.
Phây bụt của Dii có ảnh diện như ảnh diện này nha.)
_ThanhDii