“Lục… Lục tiên sinh?”
Doãn Linh lẩm bẩm gọi, nửa gương mặt anh tuấn quen mắt ấy, còn có vết sẹo dài gần hai đốt ngón tay ở đuôi lông mày.
Đúng là anh rồi.
Doãn Linh khựng lại hành động gọi điện thoại, nhất thời không biết phải nên làm sao.
Cô có nên báo cảnh sát không? Kia mà anh Lục là người ở giới ngầm, báo cho cảnh sát thì có ổn không?
Lỡ đâu mà cánh sát bắt anh ta, vậy có nghĩ rằng cô đã tự tay đẩy anh vào tròng công lý.
Gọi cứu thương sao? Như thế cũng không được.
Nếu cô gọi cứu thương, một người đầy máu me đưa vào bệnh viện, bệnh viện thế nào cũng sẽ liên hệ với cảnh sát.
Doãn Linh không biết phải làm sao, đường nào cũng đẩy Lục tiên sinh kia đến với mấy chú cảnh sát áo vàng rực.
Thế nhưng cô cũng không thể bỏ mặt Lục Tiến bị thương nằm kia, gần ba năm trước anh đã từng cứu cô khỏi Chu Quốc Duy, anh đã cứu cô một mạng, cô không thể cứ thế trơ mắt nhìn anh đổ máu.
Doãn Linh nghĩ xong rồi, vội vàng mở cửa, cô ngồi xuống trước mặt anh, hai tay lay nhẹ bã vai kêu gọi.
“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh.”
Lục Tiến nhăn nhó lông mày, gương mặt anh trắng bệch, môi miệng trở nên tái đi vì mất máu quá nhiều. Doãn Linh nhìn máu đỏ trên ngực Lục Tiến, máu không ngừng chảy ra.
Máu cứ ồ ạt chảy như thế, anh sẽ sớm mất mạng, nhưng cô lại chẳng thể gọi cứu thương. Doãn Linh hoảng hốt, bàn tay vỗ vỗ gò má Lục Tiến, cố gắng kêu gọi.
“Lục tiên sinh, anh có thể đến bệnh viện không? Tôi gọi cứu thương cho anh được không?”
Lục Tiến mơ màng trong cơn đau, nghe thấy âm thanh dịu dàng phát hoảng kia, anh chỉ nghe được hai từ “Bệnh viện”, Lục Tiến nhăn chặt đầu lông mày, lồng ngực không ngừng rỉ máu, mỗi một hơi thở đều đẩy máu chảy ra ngoài, sớm đã thấm đẫm ngực áo thành màu đỏ sẫm.
“Không…” Lục Tiến khó khăn cất ra một âm thiều thào, anh không dám thở mạnh, chỉ có thể hít thở thật chậm chạp, từng hơi nặng nề thật khó khăn.
“Không đến bệnh viện…”
“Anh bị thương nặng lắm, nếu không đến bệnh viện…” Doãn Linh hoảng đến mức hít thở vội, hai bàn tay phát run vội vàng chặn lên lỗ thủng trên ngực anh, ngăn lại dòng máu chảy.
Nhìn người sắp chết trước mắt lại không thể đến bệnh viện, Doãn Linh sợ đến mếu máo, mặt mũi trắng bệch theo anh.
“Anh sẽ chết, sẽ chết đó.”
Vết thương như thế lại không đến bệnh viện, chẳng khác nào anh tự mình chui vào quan tài.
Lục Tiến bị thương đến mức đầu óc mụ mị, mi mắt anh nặng nề quá, thật khó khăn nâng hàng mi để nhìn ngắm gương mặt cô gái, mặt cô trắng bệch, hai mắt đỏ hoe hoảng sợ nhìn anh, cứ mếu máo lặp lại hai từ “Sẽ chết.”
Khoé môi Lục Tiến nâng nhẹ, kéo thành nụ cười tiêu ngạo dù cái chết đang đến cận kề, anh vẫn kiêu ngạo như thế nâng cao nụ cười.
“Không chết được” Lục Tiến phì cười, anh đã gặp được cô thì sẽ không chết được, vừa rồi anh còn nghĩ rằng bản thân sẽ gục trước cửa chờ chết.
Nào ngờ cô đã xuất hiện rồi.
Lục Tiến một tay đỡ lấy lồng ngực bị thương, một tay kia khó khăn rút ra điện thoại từ túi áo, đưa cho Doãn Linh.
“Gọi Phàm Dương đi.”
Doãn Linh vội vàng buông ra lỗ thủng trên ngực anh, hai tay cô mới đó đã nhuộm thành màu máu đỏ, Doãn Linh lau chùi máu trên tay vào váy ngủ, chụp lấy điện thoại của anh.
Hoảng sợ đến mức lấp ba lấp bấp như cổ máy bị lỗi lặp.
“Ông Phàm hả… Ông Phàm ông Phàm… Ông Phàm…”
Hai bàn tay Doãn Linh run rẩy cầm không xong chiếc điện thoại, mấy đầu ngón tay cứ run cầm cập, cô mở danh bạ ra, lần tìm tên của ông Phàm, nhìn thấy có một lưu danh “Phàm Hafam.”
Vội vàng ấn vào gọi đi, cô nhìn anh đang thoi thóp ôm giữ lồng ngực không ngừng chảy máu, một tay vội buông ra điện thoại chặn lên lỗ máu trên ngực anh, ngăn không cho máu chảy ra.
“Anh đừng có chết đó… U oa… Tốt nhất đừng có chết…” Doãn Linh mếu máo nhìn vết thương bản thân đang chặn lại, Lục Tiến cũng đỡ lấy vết thương, tay anh chậm rãi nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên lồng ngực mình, vẫn là nụ cười vừa soái vừa ngạo nghễ.
“Không chết…” Anh cười cười, dáng vẻ lo sợ của cô làm cho anh có chút đau lòng, mỹ nhân lo lắng đến rưng rưng nước mắt, à không, cô đang ào ào nước mắt kia rồi, anh nào dám chết.
Anh cũng không nỡ chui vào quan tài khi mà chỉ mới ba mươi hai cái xuân xanh.
“Tôi chưa có chết… Em đừng khóc như thế…”
“A… Alo… Ông Phàm” Đầu dây sau ba hồi chuông nhấc máy, Doãn Linh vội vàng nói.
“Anh Lục đang ở chỗ tôi, anh ấy bị thương rất nặng lại không thể đến bệnh viện, anh ấy bảo tôi gọi cho anh…”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến ngay” Phàm Dương từ điện thoại đáp trả.
“Sẽ mất vài phút để tôi và đội y tế đến đó, cô Doãn trước tiên hãy giúp cậu ấy cầm máu, cố gắng giữ vững ý thức cậu ta.”
“Tôi biết rồi” Doãn Linh nuốt ực một ngụm.
“Anh đến nhanh đi.”
Phàm Dương cúp máy, Doãn Linh vội buông ra điện thoại, nhìn người đàn ông trước mặt, máu cứ chảy ra không ngừng, máu đỏ thẫm nhuộm ướt ngực áo sơ mi, ươm lên bàn tay cô. Anh ngồi tựa lưng vào cánh cửa, máu đã thấm thành một vũng trên nền đất anh ngồi, hai tay cô lạnh ngắt, bàn tay anh còn đang nắm lấy tay cô, sức lực trên tay anh yếu ớt giữ lấy, Doãn Linh sợ hãi oà lên.
“Nhưng mà máu nhiều quá…”
Cô vội vàng dùng tay kia nắm lấy tay anh, giữ tay anh nắm chặt tay cô chặn lỗ máu trên ngực.
“Anh đừng có chết đấy… Hic… Không được chết…”
Doãn Linh nức nở nói, sụt sịt cái mũi nghẹn, thút thít nấc thành âm.
“Không được chết đâu… Ô ô… Có muốn chết… Thì anh kiếm chỗ nào khác mà chết… Huhu… Đừng có chết trước nhà tôi như vậy…”
Lồng ngực vỡ vụng của Lục Tiến đau đến từng dây thần kinh đều đang kêu gào, tê tái đến nỗi anh không dám thở mạnh, lại vì câu nói của cô mà phì ra tiếng cười.
Ôi chà… Cô là đang lo lắng, thật sự lo sợ cho tính mạng của anh hay là đang lo sợ anh chết trước nhà mang điềm xui xẻo vậy nhỉ?
Đúng là… Cô Doãn của hai năm nước đây rồi, cô vẫn chẳng có chút thay đổi nào.
Lục Tiến phì ra tiếng cười, bạc môi tái nhợt nhếch cao, nụ cười tiêu sái ngạo nghễ, bàn tay anh nắm chặt tay cô, âm giọng trầm thấp thiều thào.
“Doãn Linh…” Anh bỗng gọi tên, mi mắt nặng nề nâng lên nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn đỏ hoe.
“Hả… Chuyện gì… Anh thấy khó chịu hả? Anh cố gắng một chút… U ô…. Ông Phàm nói sẽ đến ngay…”
Doãn Linh cố gắng nắm lấy bàn tay anh, máu cứ ướm lên bàn tay, cô sợ đến phát ngốc, nước mắt lã chã không ngừng nhảy múa trên hai bên gò má.
“Ôi… Máu nhiều quá rồi… Anh Lục cố gắng lên, anh đừng ngủ… Cố gắng một chút nữa ông Phàm sẽ đến…”
“Ừ…” Lục Tiến khẽ cười, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hoe, có lẽ do anh trọng thương nên mắt nhìn không rõ nữa, mọi thứ trong đáy mắt anh trở nên mờ nhoè, anh chỉ có thể nhìn rõ mỗi gương mặt cô, nhìn rõ mỗi những giọt nước mắt lăn tăn trên đôi gò má, khó khăn kêu ra bằng giọng thiều thào không còn phát ra âm thanh nữa.
“Linh…”
“Tôi đây… Tôi đây mà… Anh làm sao? Khó chịu lắm phải không? Cố một chút…”
Doãn Linh cứ khóc, miệng lưỡi nói loạn xạ.
Lục Tiến cười cười, hàng mi nặng nề gần như sụp xuống, anh cố gắng ngắm nhìn cô thêm một chút, bạc môi vẫn nâng cao nụ cười tuấn soái kiêu ngạo.
“Đã lâu không gặp em…”
Miệng lưỡi Doãn Linh đang loạn xạ khựng lại, trước một câu nói cực kỳ không liên quan của anh, tim cô đập mạnh một nhịp, mắt tròn xoe nhìn nụ cười ngạo nghễ kia, trái tim đập mạnh một nhịp.
Anh cười khẽ, hơi thở trên ngực nặng nề trĩu xuống hai mi mắt, dần dần phủ đầu tầm mắt bằng màn đêm đen.
“Anh Lục?” Doãn Linh ngơ ra trước cái nhắm mắt của Lục Tiến, bàn tay anh nắm tay cô dần dần thả lỏng, một giây tiếp theo tay anh vô lực buông xuống.
“Này… Lục Tiến…” Doãn Linh mếu máo gọi tên, hai bàn tay run rẩy bịch chặt lỗ máu kia.
“Anh vừa nói là không chết kia mà…”
Còn tiếp…
(P/s Hoa viên bà Ninh…
Màn đêm khuya khoắt, căn phòng có chiếc giường to, chiếc giường to có một tổ ấm áp.
Phàm Dương ôm Lâm Ninh ngủ say, Lâm Ninh rút trong lòng anh như chú chim nằm trong chiếc tổ rơm, ôm áp nhau tận tưởng giấc ngủ êm đềm.
Bỗng chuông điện thoại của Phàm Dương vang lên, điện thoại của Phàm Dương vào buổi đêm chỉ có một vài số khẩn có thể gọi đổ chuông, thí dụ là số máy của bà nhỏ đang làm tổ trong lòng anh, hoặc là Lục Vân Tiên buôn lựu đạn, cái tên này rất hay chết giữa đêm, hoặc là một người mà anh không bao giờ muốn “Bị” đổ chuông vào giữa đêm, chính là Trịnh đại hiệp.
Họ Trịnh mà gọi đến giữa đêm thì chắc chắn có vấn đề khủng khiếp liên quan đến bảo an dân tộc.
Phàm Dương nhẹ nhàng buông ra bảo bối trong lòng, cầm lấy điện thoại đi vào trong phòng tắm, tránh làm phiền lỗ tai bà nhỏ.
Nhìn màn hình là họ Lục, Phàm Dương đã nghĩ đến chuyện không may, nghe xong cuộc gọi, anh vội vàng gọi cho đội y tế ở Đài Cát Trắng yêu cầu đến chỗ của Doãn Linh, bước ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc áo khoác đi đến bên giường ngủ.
Phàm Dương cúi thấp hôn lên vầng trán Lâm Ninh, đây là hình thức bắt buộc phải có mỗi khi anh thức dậy và đi ra ngoài.
“Anh ra ngoài một chút, bà nhỏ, em ngủ ngoan.”
Anh nói khẽ, bàn tay xoa xoa mái đầu cô bé ngủ say, cúi xuống hôn thêm cái miệng nhỏ nhắn rồi rời đi.)