Nông Viên Tự Cẩm

Chương 41: Bệnh khẩn



Vưu đại phu đi một lần là đi luôn hơn hai tháng, thôn dân của thôn Đông Sơn và các thôn bên cạnh, khoảng thời gian đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng lâu ngày liền cảm thấy bất tiện. Trước đây thôn dân mắc chút bệnh vặt gì đó, đến chỗ Vưu đại phu bỏ mười mấy hai mười đồng tiền, cầm thang thuốc uống một chút là được rồi.

Sau khi Vưu đại phu rời đi, đại đa số thôn dân có bệnh nhẹ: Cố chịu đựng cho tự khỏi, nếu mãi không khỏi thì mới đến thị trấn xin chữa bệnh. Y quán dù là nhỏ nhất ở thị trấn, không tốn mấy trăm văn tiền là không khám được.

Tất cả mọi người cũng biết cháu gái của Dư gia theo Vưu đại phu học y thuật hơn một tháng. Nhưng dù sao cũng chỉ là một hoàng mao nha đầu, thời gian học y lại ngắn, thà cố chịu cũng không muốn giao mạng mình vào tay một con nhóc. Không chừng bệnh nhỏ còn bị chữa thành bệnh nặng luôn!

Vì vậy, Dư Tiểu Thảo học y rất có thiên phú, bị Vưu đại phu nói là sắp không còn gì có thể dạy nàng, trong ba tháng vẫn chưa nghênh đón một bệnh nhân nào. Tiểu Thảo cũng không để ở trong lòng, mục đích học y của nàng vốn chính là muốn che giấu công hiệu của nước linh thạch vào một vài lúc, với nàng có bệnh nhân hay không cũng không quan trọng.

Ngày thường, Vưu đại phu có thói quen bào chế viên thuốc và một vài gói thuốc trị các chứng bệnh phổ thông (Các loại bệnh nhẹ ví dụ như bị cảm lạnh, lên cơn sốt). Đa số thôn dân trong thôn Đông Sơn đều biết chuyện này.

Cứ cách một khoảng thời gian thì Dư Tiểu Thảo đều sẽ có người đến thăm, đưa cho các hương thân gói thuốc hoặc viên thuốc mà Vưu gia gia chế ra. Được xem là đệ tử thân truyền của Vưu đại phu, tác dụng duy nhất của nàng chính là được thể hiện ở chỗ này.

Dư Tiểu Thảo vô cùng rảnh rỗi, thừa dịp đầu mùa đông tuyết vẫn chưa phủ kín núi, cứ cách mấy ngày liền lên núi đặt vài cái bẫy. Có mồi nhử là nước linh thạch vạn năng này, thu hoạch mỗi lần đương nhiên không ít. Túi tiền riêng của nàng cũng càng ngày càng to hơn.

Bạc nhiều, phiền não của nàng cũng theo đó mà tới. Trước kia có một hai thỏi bạc, tùy tiện tìm một cái xó xỉnh nào đó giấu đi là được rồi. Còn bây giờ bạc đã căng phồng một túi nhỏ, để chỗ nào cũng cảm thấy không an toàn. Dẫu sao trong nhà cũng có Dư Hắc Tử thích lục lọi đồ của người khác.

Không phải Tiểu Thảo nói oan cho hắn, Hắc Tử cũng đã có tiền án. Công việc của Dư Hải và Liễu thị mỗi ngày đều bận bịu không xong, Dư Tiểu Liên một khắc cũng không rảnh rỗi, lúc Tiểu Thảo đi đặt bẫy thì mang theo Tiểu Thạch Đầu. Trên căn bản tây phòng trừ lúc ăn và ngủ thì đều không có ai cả.

Có một lần, Dư Tiểu Thảo lên thị trấn bán con mồi mình bắt được, trở lại thấy cửa tây phòng mở lớn đã vội vàng vào xem. Bên trong bị lật ngổn ngang, khắp nơi đều là quần áo cũ bị ném ra từ trong rương, ngay cả chăn trên giường cũng bị lục tung rối loạn.

Nàng vội vàng đi xem chỗ để bạc của mình: Ở giữa giường với khe hở của tường đất, thật may là sau khi nàng để bạc thì có dùng đất che lại, nếu không đã khó tránh khỏi bàn tay của Hắc Tử.

Tiểu Thảo tức giận nói chuyện này với người lớn trong nhà. Trương thị, bà già đó vẫn luôn bất công, chỉ hỏi thăm tượng trưng mấy câu. Bởi vì không có chứng cứ, nên không thể làm gì được. Từ đó về sau, Tiểu Thảo cũng giấu tiền cẩn thận hơn.

Cuối cùng, nàng nghĩ ra một cách giấu tiền tuyệt đối không ai có thể tìm ra, đó chính là đào một cái lỗ vuông ở trên tường đất của nàng, lại làm một miếng đất có thể lấp lỗ nhỏ lại. Sau khi bỏ thỏi bạc vào bên trong thì nhét miếng đất đó vào, dùng một ít đất bùn lấp đầy khe hở, ngay lập tức không còn dấu vết.

Cuộc sống mỗi ngày một trôi, mùa đông ở phương bắc cuối cùng cũng thể hiện uy lực của nó. Ngày này, thời tiết âm trầm, những đám mây u tối dày đặc khắp bầu trời.

Gió Đông Bắc vù vù thổi to, nhanh chóng tàn phá những mạnh đất hoang dã, nó tựa như đang nắm một thanh kiếm sắc bén, có thể đâm xuyên qua cái áo khoác da vô cùng bền chặt, đừng nói chi tới da mặt lộ ra bên ngoài của Tiểu Thảo. Vừa ra khỏi nhà đã bị gió lạnh cắt da cắt thịt thổi vào mặt, đau đớn khó chịu.

Bầu trời đen kịt rơi xuống những cánh hoa trắng tinh, dường như còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt. Như là lông ngỗng nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, trong nháy mắt bao phủ trời đất thành một mảnh trắng xóa.

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo sống ở vùng Hoa Trung, cho dù có tuyết cũng là chỉ là những trận tuyết nhỏ. Tuyết cứ rơi dồn dập từng đợt lại từng đợt như thế này, thật sự là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Áo bông cũ nát làm từ sợi bông cũ trên người căn bản không đủ để ngăn cản khí lạnh của phương Bắc, từ khi trời đông giá rét kéo đến, Dư Tiểu Thảo không chịu ra cửa, suốt ngày làm ổ ở trên giường.

“Trận tuyết đầu mùa năm nay đã rơi lớn như vậy! Xem ra, mùa đông này thật sự không dễ qua! Lương thực trong nhà đã trữ đủ rồi chứ?” Lúc ăn cơm tối, Dư lão đầu ngồi ở trên giường đất, nhìn tuyết rơi càng ngày càng nhiêu ở bên ngoài, thở dài. Tuyết lớn thành họa, ông đã lớn tuổi cũng thấy qua không ít lần.

Trương thị nghĩ tới khoai lang chất chồng như núi trong nhà kho, một lần nữa cảm thấy trong tay có lương thực nên không cần hoảng hốt gật đầu đáp: “Lương thực chắc chắn đủ, chỉ là chưa nghiền thành bột. Chờ tuyết ngừng rồi, lão đại và lão nhị đi nghiền hơn năm trăm cân khoai lang dự trữ kia thành bột đi.

Dư lão đầu cau mày, nói: “Bột khoai lang, ăn suốt một mùa đông chưa nói tới ngán hay không, chỉ sợ dạ dày không chịu nổi. Vẫn nên mua thêm chút lương thực phụ để dự trữ, cũng nên dự trữ một chút bột mì, nếu như đến tết mà tuyết rơi cả ngày, giá lương thực chắc chắn sẽ tăng lên.

Đang bàn luận, ngoài cửa Dư gia vang lên âm thanh gõ cửa ầm ĩ, bên trong gió tuyết truyền đến tiếng kêu cửa nức nở.

“Ta đi xem một chút!” Dư Hải để chén cơm xuống, mặc áo bông của mình vào, kéo cửa ra đi vào bên trong gió tuyết. Trong nháy mắt khi cửa mở ra đóng lại có mấy miếng bông tuyết chui vào, rơi xuống đất liền hóa thành vũng nước.

Lý thị vẫn ung dung ăn cơm và thức ăn, trong miệng cũng không quên lẩm bẩm: “Ôi giời! Ngày tuyết rơi nhiều, có thể có chuyện gì? Còn tới vào giờ này nữa, người này đúng là làm chậm trễ việc ăn cơm của người khác mà!”

“Thảo Nhi! Thuốc hạ sốt của Vưu gia gia có còn nữa không? Xuyên Trụ thúc của con sốt cao, cần dùng gấp!” Một trận gió rét thấu xương chen vào cửa, Dư Hải vội vã đẩy cửa đi vào, vợ của Xuyên Trụ hai mắt ửng đỏ đi theo phía sau.

Dư Tiểu Thảo nuốt xuống bánh khoai trong miệng, vội vàng nói: “Thuốc Vưu gia gia chế sớm đã dùng hết rồi. Xuyên Trụ thúc sốt cao có nghiêm trọng không? Nếu không để con đi xem một chút đi?”

“Ngươi chỉ là một đứa trẻ con, đi thì có tác dụng gì? Đừng làm chậm trễ việc chữa bệnh của người ta, hay là đưa lên y quán ở thị trấn đi, đừng sợ tốn tiền.” Trương thị sợ Dư Tiểu Thảo gây thêm chuyện cho nhà mình, nhanh chóng cắt ngang lời nói của nàng.

Vợ Xuyên Trụ gấp đến mức nước mắt lưng tròng: ” Phu quân ta hôm qua bị nhiễm lạnh, hôm nay cũng không qua thoải mái. Cho là không nghiêm trọng lắm, thường ngày cũng chỉ trong thời gian ngắn là khỏi. Ai biết sốt càng ngày càng cao, vừa rồi tay chân còn bị co giật! Cả thuốc giảm sốt cũng không còn, bây giờ phải làm gì đây!”

Lý thị ở một bên nói mát: “Chao ôi! Sốt cao còn co giật? Vậy thì quá nghiêm trọng rồi, hàng xóm cách vách nhà mẹ ta cũng bị sốt cao như vậy, bị nóng hỏng đầu óc, bây giờ sắp bốn mươi rồi còn chưa tìm được vợ kìa! Xuyên Trụ nhà ngươi cũng bị sốt nguyên một ngày rồi, không biết trở nên như thế nào nữa!”

Vợ của Xuyên trụ nghe nàng ta nói vậy liền không cầm được nước mắt, gấp đến độ không biết làm sao: “Vậy nên làm thế nào đây! Tuyết lớn như vậy, cũng không có cách nào đi lên thị trấn được! Tiểu Thảo, thật không có thuốc sao?”

“Mạng người quan trọng, nếu có thuốc thì con còn giấu làm gì! Xuyên Trụ thẩm, nếu như thẩm tin con, con sẽ đi với thẩm một chuyến! Cũng không thể trơ mắt nhìn Xuyên Trụ thúc sốt cao như vậy đúng không?” Dư Tiểu Thảo quyết định tiếp nhận bệnh nhân đầu tiên trong đời mình.

Trương thị liếc mắt nhìn: “Một nha đầu tám tuổi như ngươi thì có thể làm gì? Xem bệnh giống như mấy chuyện khác hay sao? Có thể ảnh hưởng đến tính mạng đó! Ngươi chỉ mới học với Vưu đại phu mấy ngày? Cũng không sợ làm chậm trễ Xuyên Trụ thúc của ngươi hay sao? Thẩm nó à, hay là ngươi đi lên thị trấn mời đại phu đi!”

Bây giờ cho dù đạp tuyết đi lên thị trấn, tới đó ít nhất cũng tốn ba bốn canh giờ, đến thị trấn trời cũng đã tối rồi. Thời tiết lạnh thế này, đại phu người ta có đồng ý đi cả đêm đến khám bệnh tại nhà hay không còn khó nói nữa.

Vợ của Xuyên Trụ bây giờ đã tuyệt vọng đến cái gì cũng có thể thử, nàng ấy đặt tia hy vọng cuối cùng lên người Dư Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo, Xuyên Trụ thúc và cha con cũng có giao tình cùng vượt qua khó khăn, cùng nhau đấu với cá mập trên biển. Y thuật của ngươi đã học đến đâu rồi? Đừng lừa gạt thẩm nha.”

Dư Tiểu Thảo kiên định nhìn vợ của Xuyên Trụ, vô cùng thành thực nói: “Xuyên Trụ thẩm, Vưu gia gia nói con cũng đã học được bảy tám phần bản lĩnh của ông ấy, hai ba phần còn lại chính là thiếu kinh nghiệm. Các loại bệnh phong hàn lên cơn sốt, chỉ cần Vưu gia gia có thể trị, với con tuyệt đối không thành vấn đề!”

Trái tim đang hốt hoảng lo lắng của vợ Xuyên Trụ dưới ánh mắt trầm tĩnh của nàng cũng dần dần trấn định lại. Nàng ấy cắn răng một cái, khó khăn đưa ra một quyết định đúng đắn: “Được! Thẩm tin con! Tính mạng của Xuyên Trụ thúc con, coi như giao cho con!”

“Ôi chao! Vợ của Xuyên Trụ à, Tiểu Thảo nhà chúng ta mới tám tuổi, tiểu hài tử huênh hoang mà ngươi cũng có thể tin sao? Nếu như chữa cho Xuyên Trụ nhà các ngươi nguy hiểm hơn, chúng ta chắc chắn không thể bồi thường nổi!” Lý thị đã ăn uống no đủ ngồi ở một bên xem náo nhiệt, lúc này lại lo lắng hậu quả của chuyện sắp xảy ra.

Vợ của Xuyên Trụ lại khẽ cắn răng, dậm chân nói: “Chữa khỏi chữa hỏng, cũng sẽ không bắt mọi người chịu trách nhiệm! Tiểu Thảo, chúng ta phải nhanh lên, Xuyên Trụ thúc của con còn đang sốt đấy!”

Dư Tiểu Thảo không để ý tới đồ ăn vừa ăn được một nửa của mình, vội vã đi vào tây phòng, lấy hòm thuốc Vưu gia gia để lại, kiểm tra thuốc bên trong, xem như tương đối đầy đủ hết. Suy nghĩ một chút, lấy nước tắm trân quý của Tiểu Bổ Thiên Thạch ra (Nước linh thạch nồng độ cao), rót vào trong một cái bình không. Lại mặc tất cả có thể chống lạnh của mình vào, mới đi theo vợ Xuyên Trụ ra khỏi nhà.

Dư Hải không yên tâm, cơm cũng không ăn, đi theo sau lưng khuê nữ nhà mình, giúp cầm hòm thuốc nặng. Vẫn liên tục đỡ khuê nữ, sợ tuyết trơn làm nàng trượt té.

Chặng đường vốn không cần tới năm phút, bởi vì gió tuyết ngăn trở, ba người đi tốn khoảng một khắc đồng hồ. Mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng khóc thê lương mà bén nhọn của hai đứa bé Lưu gia: “Cha! Cha người tỉnh lại đi! Cha người không thể chết được!”

Vợ của Xuyên Trụ vừa nghe vậy, chân liền mềm nhũn, ngồi dưới đất khóc lớn lên.

Dư Tiểu Thảo hai bước gộp thành một bước vọt tới bên giường đất, mở ra mí mắt của Xuyên Trụ thúc nhìn con ngươi của hắn một chút, trấn tĩnh nói: “Đừng khóc! Xuyên Trụ thúc không chết, chỉ là sốt cao hôn mê mà thôi! Thẩm, nhanh đi chuẩn bị chút nước ấm, hạ nhiệt vật lý cho Xuyên Trụ thúc.”

“Gì? Hạ nhiệt trong phòng? Trời lạnh thế này, thúc con còn bệnh, nếu như hạ nhiệt trong phòng nữa, bệnh của thúc con không phải sẽ nặng hơn hay sao!” Vợ của Xuyên Trụ lảo đảo lắc lư đứng lên, trong lòng bắt đầu dao động với quyết định để Dư Tiểu Thảo khám bệnh cho chồng mình.

Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười nói: “Xuyên Trụ thúc sốt cao như vậy, cần phải nhanh chóng để nhiệt độ cơ thể hạ xuống. Dùng thuốc hiệu quả sẽ chậm một chút. Cho nên mới cần thím dùng nước ấm giúp Xuyên Trụ thúc lau người, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm nhanh hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.