Nông Viên Tự Cẩm

Chương 5: Trợn mắt nói dối



Tia nắng ban mai lặng lẽ thắp sáng bầu trời đêm đầu mùa xuân, gà trong viện bắt đầu gân cổ gáy vang. Tỷ tỷ song sinh Dư Tiểu Liên của Dư Tiểu Thảo đã dậy rón rén mặc quần áo vào.

Ban ngày đã ngủ quá nhiều, tỷ tỷ mới vừa có động tĩnh, Dư Tiểu Thảo đã tỉnh. Nàng xoa xoa đôi mắt, cách cửa sổ giấy nhìn thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, mơ mơ màng màng nói một câu: “Sao lại dậy sớm như vậy?”

Dư Tiểu Liên ngáp một cái mặc chiếc áo ngoài đầy mụn vá lên, nhìn thoáng qua Liễu thị đang ngủ say trên giường, hạ giọng nói: “Đánh thức muội sao? Ngày hôm qua mẹ ngủ muộn, ta làm thêm nhiều việc một chút để mẹ nghỉ ngơi thêm một lát. Trời còn sớm, muội ngủ tiếp một lát đi…”

Tiểu Thảo nhìn bóng lưng cô bé tám tuổi nhỏ gầy này, một học sinh tiểu học ở hiện đại còn làm nũng nhõng nhẽo ở trong lòng cha mẹ, ở trong gia đình này đã gánh vác hơn nửa sức lao động của một người rồi.

Trong viện, bà nội lại bắt đầu gào to: “Đã mấy giờ rồi? Còn chưa nấu cơm hả? Trong nhà có người bị thương là có lí do rồi, có thể không làm gì nữa hả?”

Người này cũng biết chọn người mà bắt nạt, đã nhìn ra Liễu thị mềm yếu, Dư Hải lại nghe lời, nắm thật chặt ở trong tay từ lớn tới nhỏ. Khi những người đàn ông ở nhà thì còn đỡ một chút, chắc cũng có chút kiêng dè Dư lão đầu đi.

Nghe thấy vừa sáng sớm mà Trương thị đã lại bắt đầu gân cổ gào lên, Dư Tiểu Thảo có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Bà nội bất công, cả ngày thiên vị đại bá mẫu, còn cả đại đường ca vừa tham ăn vừa lười biếng vẫn luôn là bắt nạt bọn họ… Kiếp trước, một mình nàng gánh vác cuộc sống của cả em trai em gái, tuy rằng khó khăn một chút, khổ một chút nhưng chưa từng phải chịu uất ức bực bội như vậy.

Mấy ngày nay, Liễu thị ngoài gánh vác hết mọi việc nặng trong nhà, buổi tối còn không hợp mắt trông coi bên người con gái. Thân mình vốn dĩ đã gầy yếu bị giày vỏ chỉ còn lại một bộ xương, sắc mặt càng tái nhợt tới mức không có một chút hồng hào nào, dưới mắt là vết thâm xanh đen.

Nghe được tiếng quát tháo bên ngoài, Liễu thị vội vàng đứng dậy, khi xuống giường, nàng lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Dư Tiểu Thảo vội vàng xuống giường đỡ lấy mẫu thân, để nàng ấy ngồi xuống một bên giường, nói: “Mẹ, thân thể mẹ cũng không tốt lắm, nghỉ ngơi một lát đi. Một ngày không làm cơm bọn họ cũng không đói đâu! Nếu mẹ mệt bị bệnh, không phải cha sẽ đau lòng chết sao…”

Theo quan sát, người cha Dư Hải mới có này chẳng những cưng chiều con mà còn rất thương vợ mình. Chỉ cần chàng ở nhà, chàng sẽ luôn cướp việc làm trong tay Liễu thị. Đáng tiếc, mỗi ngày chàng phải đi đánh cá, bán cá, đi săn, thời gian ở nhà quá ít. Nếu không, thân thể Liễu thị sẽ không suy nhược như vậy.

“Nha đầu chết tiệt kia, con học ai mấy lời nói bậy này hả?” Trên khuôn mặt vàng vọt gầy gò của Liễu Mộ Vân nhiễm một tầng sắc hồng.

“Một mình Tiểu Liên không thể giúp được bao nhiêu việc, mẹ đi xem chút…” Liễu Mộ Vân nhấc chân lại muốn đi ra ngoài cửa, lại bị con gái giữ chặt đè mạnh ngồi xuống giường.

“Đừng để ý tới bà nội nữa, bà ấy đang trong thời kỳ tiền mãn kinh đấy! Bà ấy mắng gì, mẹ hãy vào tai này ra tai kia, đừng để trong lòng nhé…” Dư Tiểu Thảo dừng một chút, đột nhiên cất cao giọng nói, kêu lên chói tai: “Mẹ, mẹ! Mẹ làm sao vậy? Bà nội mau tới đây, mẹ cháu té xỉu rồi!”

Liễu Mộ Vân ngồi ở trên mép giường, ngơ ngác nhìn con gái chưa thể phản ứng lại được. Dư Tiểu Thảo vội hạ giọng nói: “Mẹ, mẹ mệt đến ngất rồi. Còn không nằm xuống đi?”

Từ sau khi con gái nhỏ bị thương tỉnh lại, người linh hoạt, tính tình cũng trở nên tinh quái không ít, cũng không biết đã học của ai nữa. Liễu Mộ Vân chọc lên cái trán của nàng, phối hợp nằm xuống.

Liễu Mộ Vân mới vừa nhắm mắt lại, Trương thị đã đẩy cửa đi vào, lải nhải trong miệng: “Sao lại thế này? Cả nhà không một ai để ta bớt lo. Tiểu Thảo, tại sao mẹ ngươi lại té xỉu?”

“Mẹ vì chăm sóc cháu nên đã suốt mấy ngày không chợp mắt. Vừa rồi bà nội kêu không ai nấu cơm, mẹ vội vàng thức dậy, vừa đứng lên đã ngã quỵ xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự, cháu rất vất vả mới đỡ được mẹ lên trên giường… Bà nội, mau mời Vưu đại phu đến xem đi. Cháu rất sợ mẹ cũng một ngủ một giấc không tỉnh nữa, hu hu hu…” Dư Tiểu Thảo bụm mặt giả khóc.

Trương thị cau mày, nhìn thấy vợ lão nhị đã gầy đến không được hai lạng thịt, trong lòng nhịn không được nói thầm: Vợ lão nhị này ốm đau bệnh tật, sẽ không thật bị bệnh chứ? Nếu thật sự mệt đến bị bệnh thật thì lại phải tiêu tiền!

Bà ta nói với Dư Tiểu Thảo: “Mời đại phu cái gì hả, mẹ ngươi chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ một chút thôi, bớt sợ bóng sợ gió nữa. Đừng làm ồn tới mẹ ngươi, để nó ngủ thêm một lát!”

Vừa ra cửa lại nghe thấy vợ lão đại còn đang khoa tay múa chân nói không ai nấu cơm, Trương thị rốt cuộc nhịn không được: “Ăn, ăn, ăn! Ăn ít đi một bữa cũng không đói chết ngươi! Nhìn xem cái nhà này đã loạn thành cái dạng gì rồi, còn ngại chưa đủ hả! Sáng sớm đã ồn ào ầm ĩ không yên, muốn ăn cơm sớm một chút thì tự mình động thủ đi, không thấy Tiểu Liên đang bận sao?”

Tiểu cô Dư Thải Điệp yên lặng đi ra từ phòng mình, ôm một bó củi ra từ đống củi muốn đi vào phòng bếp nhóm lửa. Trương thị sao chấp nhận để con gái nấu cơm, liền thuận tay với lấy một đầu cây chổi, tức giận quất lên cánh tay vợ lão đại đang dựa vào trên tường phơi nắng: “Người không có mắt nhìn sao, còn không đi làm cơm! Để tiểu cô hơn mười tuổi hầu hạ ngươi à?”

Dư Tiểu Thảo nghe xong vô cùng cạn lời, chỉ thương con gái bà ta là con gái, con gái người khác thì không phải con gái hả? Dư Tiểu Liên mới tám tuổi, còn nhỏ hơn con gái bà ta rất nhiều, từ sớm đã bận bịu lâu như vậy bà ta không nhìn thấy, con gái bà ta vừa ôm một bó củi mà đã đau lòng rồi ư?

Vợ lão đại che lại cánh tay bị đánh, lầu bà lầu bầu đi vào phòng bếp, nhăn nhó khó chịu thổi lửa lên, hùng hùng hổ hổ bắt đầu làm bữa sáng.

Dư Tiểu Thảo thấy mẹ nằm trên giường trong chốc lát đã thiếp đi rồi, liền rón ra rón rén đi ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại, cầm chậu giúp Tiểu Liên cho gà ăn.

Dư Tiểu Liên vội vàng giành lấy, liếc nhìn băng gạc trên đầu nàng, thấp giọng nói: “Vết thương của muội còn chưa khỏi đâu, sao có thể để muội làm việc chứ? Đói bụng chưa? Muội ngồi một lát, bữa sáng sắp xong rồi!”

Vợ lão đại này đã nhiều năm không dính dầu mỡ khỏi bếp, để nàng ta chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì thật đúng là làm khó, cả người toát đầy mồ hôi. Thời đại này, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, thông thường buổi sáng 10 giờ và buổi chiều khoảng 4 giờ. Lúc này cũng đã sắp giữa trưa 12 giờ, bữa sáng mới được bưng lên.

Uống bát canh đậu có vị cháy khét, còn có bánh bột hỗn tạp khô tới mức có thể làm người ta sặc chết, lão đại Dư Đại Sơn đánh cá trở về nhịn không được nổi giận: “Cơm này làm cho người ăn sao? Còn có bánh bột nữa, cứng giống như đá vậy, có còn để cho người ăn không hả?”

“Hỏi vợ của con một chút đi! Để nó làm cơm, từ giờ gần Tỵ đã đi vào phòng bếp, lăn lộn đến gần hai canh giờ, mới làm ra được thứ như thế này đây.” Trương thị bẻ một cục bột bánh cố gắng nhai trong miệng, uống lên hai ngụm canh đậu mới có thể cố nuốt xuống.

Canh bột đậu của Dư gia dùng đậu nành bột mì, trộn lẫn với một ít lúa mì để nấu thành. Vốn đã mang theo một chút mùi tanh của đậu, lại thêm nấu bị cháy, hương vị vô cùng chua.

“Vợ lão nhị đâu? Tại sao lại không tới ăn cơm?” Dư lão đầu nhíu nhíu mày, buông bánh bột cầm trong tay xuống, hỏi một câu.

Dư Tiểu Thảo vội cướp lời nói: “Mẹ cháu mệt bị té xỉu, nằm ở trên giường còn chưa tỉnh ạ!”

“Cái gì? Mẹ con bị té xỉu? Cha đi xem một chút!” Dư Hải không buồn ăn cơm nữa, vội vã sải bước đi về phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.