Nông Viên Tự Cẩm

Chương 624: Yến tiệc lớn



Dư Tiểu Thảo rất kinh ngạc nhìn đám bạn tốt đang tò mò của mình, sờ mũi dè dặt hỏi: “Nhìn Dương Quận vương đáng sợ lắm à? Không lẽ mọi người không cảm thấy hắn ngũ quan tinh xảo, ánh mắt hút hồn? Rõ ràng là một khuôn mặt rất đẹp, sao mọi người lại cảm thấy sợ?”

Hạ Uyển Ngưng nhét một miếng sô cô la vào trong miệng, thỏa mãn híp mắt nói thẳng thừng: “Khuôn mặt của Dương Quận vương giống như hàn băng nghìn năm tạc ra vậy, hàn khí bức người, ánh sáng khiếp người bắn ra từ mắt hắn khiến người khác không dám nhìn thẳng, khí thế toàn thân thì như đao kiếm vậy, lúc nào cũng khiến người khác run lẩy bẩy! Cho dù hắn có đẹp trai đến đâu cũng không ai dám thưởng thức đâu! Nhưng mà cũng chỉ có đứng trước mặt muội hắn mới ngoan ngoãn nghe lời như Tiểu Hắc thôi. Muội không sợ hắn đương nhiên dám nhìn thẳng hắn nên mới có thể thưởng thức được… ưu điểm của hắn nhỉ?”

Các khuê tú khác không biết “Tiểu Hắc” là gì, những người ngồi cùng bàn thấy Hạ Uyển Ngưng gan lớn bằng trời dám so Dương Quận vương với con sói biết nũng nịu bán manh kia thì không nhịn được che miệng cười. Vu Uyển Tình đang cúi đầu uống cà phê nóng, vô tình bị sặc, ho khan không dừng được.

Minh Lan Quận chúa cười nghiêng ngả, dựng ngón tay cái với Hạ Uyển Ngưng nói: “Ngươi đó! Cũng chỉ có ở trước mặt chúng ta mới dám ăn nói như vậy, nếu như truyền đến tai Dương Quận vương thì coi chừng hắn xử lý ngươi!”

“Khụ… chúng ta đều là tỷ muội tốt, không được truyền ra khỏi căn phòng này. Chúng ta không nên học những người miệng lưỡi kia, đi khắp nơi nói bậy nói bạ!” Hạ Uyển Ngưng quét mắt đe dọa một lượt các khuê tú trong phòng rồi làm động tác nhờ cậy với mấy chị em tốt của mình.

Lý Mộng Như lấy tay che miệng, nhìn Tiểu Thảo cũng đang cười ha ha với mọi người lên tiếng trêu ghẹo: “Hạ tỷ tỷ, hình như tỷ quên mất, Dương Quận vương là tình lang của Tiểu Thảo muội muội, bình thường hai người rất hay ở chung, nếu ngày nào đó muội ấy lỡ miệng nói ra mất thì phải làm sao?”

Hạ Uyển Ngưng híp mắt lại u oán nhìn về phía Tiểu Thảo đang cười tươi như hoa. Dư Tiểu Thảo lập tức làm ra động tác bịt miệng nói: “Yên tâm! Muội là loại người không nghĩa khí như vậy sao? Lời nói chuyện phiếm của đám tỷ muội chúng ta đã bị ta truyền ra ngoài bao giờ chưa? Hơn nữa, muội cảm thấy tỷ nói không sai, đúng là có lúc hắn giống Tiểu Hắc thật!”

“Nhìn xem, Tiểu Thảo muội muội cũng nghĩ vậy kìa! Dương Quận vương đứng trước mặt muội ấy cũng phải nghiêm chỉnh, nếu không sao muội ấy sẽ vừa ý cái tên mặt lạnh đó, phải không?” Hạ Uyển Ngưng vẫn tiếp tục ăn bánh ngọt, bánh ngọt trên bàn nàng ăn nhiều nhất.

Tiểu Thảo khuyên nhủ: “Tỷ ăn ít thôi, lát nữa đến giờ cơm trưa lại không ăn được.”

Hạ Uyển Ngưng xua tay nói: “Cơm trưa có gì ngon, ăn mãi cũng chỉ có mấy món đó còn gì? Có thể nếm ra hương vị mới chắc? Bánh ngọt và sô cô la không phải lúc nào muốn ăn là được ăn, đương nhiên phải ăn nhiều chút cho đủ vốn.”

Minh Lan Quận chúa liếc nàng ta: “Nhìn ngươi kìa! Không có tiền đồ gì hết!” Tuy nói thế nhưng bản thân nàng cũng không dừng được việc ăn bánh ngọt.

Dư Tiểu Thảo tung ra đại chiêu: “Cơm trưa có mấy món ăn mới muội mới nghĩ ra, cả Đại Minh cũng chỉ có một phần thôi đó! Quan trọng nhất là có cả món ‘Phật nhảy tường’ mà Thái thượng hoàng nhớ mãi không quên. Mọi người chắc chắn không muốn để bụng nếm thử chứ?”

“Oa! Dư tỷ tỷ nấu ăn ngon nhất, thật mong chờ món ăn mới! Phật nhảy tường, cái tên này mới lạ thật, có phải là món ăn khiến cả Phật tổ cũng không nhịn được muốn ăn không?” Sau khi Vu Uyển Tình được ăn món ăn Tiểu Thảo nấu, nàng ta đã trở thành fan trung thành của nàng, rất nể mặt giơ cả hai tay ủng hộ nàng.

Hạ Uyển Ngưng sờ cái bụng đã no bảy phần của bản thân, ai oán trừng mắt nhìn Tiểu Thảo nói: “Sao muội không nói sớm? Không phải là chờ chúng ta ăn no điểm tâm sau mới dùng bữa trưa dụ dỗ chúng ta… Nhưng mà ta nhất định sẽ không bỏ qua bất kể món ăn nào Tiểu Thảo giới thiệu trưa nay, ăn no căng bụng ta cũng bằng lòng.”

Viên Tuyết Diễm nhẹ nhàng chọc cho nàng ta một đao: “Là ai nói gần đây quần áo hơi chật muốn ăn ít giảm cân?”

Dư Tiểu Thảo nhìn vóc người thon thả của Hạ Uyển Ngưng kinh ngạc hỏi: “Hạ tỷ tỷ muốn giảm cân? Vậy thôi rồi, mấy món bánh ngọt và sô cô la này có lượng đường rất cao, ăn vào còn dễ béo hơn cả ăn thịt kho nữa! Hay là… lúc tỷ về đừng cầm hai hộp bánh ngọt kia về?”

“Như vậy sao được? Không được… không được, sau này ngày nào ta cũng sẽ chăm chỉ luyện tập nhiều hơn với đại ca ở luyện võ đường, hoặc là cưỡi ngựa thêm vài vòng ở trại nuôi ngựa! Điểm tâm ngon như vậy hai hộp cũng không đủ để ta ăn!!” Hạ Uyển Ngưng căng thẳng, rất sợ Tiểu Thảo sẽ thu lại số sô cô la và điểm tâm đã hứa sẽ cho nàng.Viên Tuyết Diễm liếc mắt: “Mập chết muội!”

“Nếu như không có đồ ăn ngon, nhân sinh chẳng có gì vui vẻ cả!” Giữa việc “Giảm cân” và “Ăn đồ ăn ngon”, Hạ Uyển Ngưng vẫn lựa chọn vế sau.

Vu Uyển Tình nhỏ nhất rất nể mặt an ủi nàng ta: “Hạ tỷ tỷ, tỷ không mập, sao lại muốn giảm cân? Mẹ ta nói để ta học tỷ ăn nhiều một chút cơ thể mới khỏe mạnh, da dẻ mới không dễ nhiễm bệnh.”

Hạ Uyển Ngưng ôm Vu Uyển Tình, chỉ thiếu không thơm nàng ta hai cái: “Không uổng là tiểu muội ngọt ngào của chúng ta, không uống công tỷ tỷ thương ngươi. Ngươi nói đúng, ta không mập, cần gì phải giảm cân chứ? Cần gì phải làm khổ mình?”

Minh Lan Quận chúa vốn nghe lời Tiểu Thảo, cầm bánh ngọt trên tay lại thả xuống không ăn, nàng ta nhìn dáng người khá “Đầy đặn” của Hạ Uyển Ngưng, lại cúi đầu nhìn cái eo thon của mình, tiếp tục cầm chiếc bánh tiramisu lên ăn. Hạ Uyển Ngưng như vậy còn chưa tính là mập, nàng ta sợ gì chứ?

Nhưng mà các cô nương biết được buổi trưa có đồ ngon nên không hẹn mà cùng thả chậm tốc độ ăn hoặc dừng lại không ăn nữa, chỉ nhỏ giọng tán gẫu với bạn bè thân thiết về quan hệ giữa Trân Tu lâu và Dư cô nương, đồng thời cũng mong chờ bữa trưa.

Lúc Mai Hương nhận lệnh mời các khuê tú đến hí lầu nghe hí khúc thấy được khung cảnh hài hòa này thì rất yên tâm. Để Dư cô nương ra mặt tiếp đón các khuê tú trong Kinh thành, Mai Hương còn hơi lo những khuê tú mắt cao hơn đầu kia sẽ nghĩ cách dìm nàng. Không ngờ rằng Dư cô nương vẫn dư sức đối phó bọn họ.

Nàng ta sao biết được Dư Tiểu Thảo chẳng cần tốn bao nhiêu công sức, bánh ngọt và sô cô la vừa bưng lên đã thu phục được đám tiểu cô nương này rồi. Ăn cơm mềm của người ta mà còn dám nói người ta thì quá quá đáng rồi.

Lúc nghe hí, trong đầu mấy tiểu cô nương đều là “Phật nhảy tường” ngon đến chảy nước miếng mà Tiểu Thảo miêu tả nên lòng cứ thấp thỏm không yên, ngay cả mấy tiểu cô nương bình thường thích nghe hí cũng không nghe lọt mấy câu. Trưởng bối của các nàng phát hiện ra sự khác thường của con cháu mình lại không dám hỏi lý do.

Đến tận khi người làm báo cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời Tĩnh Vương phi lên tiếng mời khách thì các tiểu cô nương lại càng hồi hộp hơn. Như vậy các phu nhân mới biết hóa ra con cháu mình đang chờ bước này. Lại nghĩ đến hôm nay đám tiểu cô nương này được Dư cô nương tiếp đón, nhất định là đã nghe được tin gì hay nên các trưởng bối cũng rất mong chờQuả nhiên, trong bàn cơm trưa xuất hiện mấy món ăn mới, không khiến mọi người thất vọng.

“Cá quế miếng chần”, cá quế gỡ xương xong vẫn còn nguyên lớp da, không hề bị rách, mỗi lát cá mỏng như cánh ve, có thể nhìn thấy cả hoa văn trên đĩa.

“Sò ban chỉ”, củ cải trắng cắt thành vòng tròn to như nhẫn ban chỉ, ở trong nhét sò vào, nhìn qua trắng vàng đan xen, thanh nhã dễ nhìn, ăn tươi ngon mềm mịn, hương thơm nhè nhẹ.

“Cá sóc chiên xù”, trang trí bề ngoài giống như một con sóc, vỏ giòn thịt mềm, màu sắc vàng sáng, chua ngọt vừa miệng, còn có mùi thơm của tùng đỏ.

“Thịt đông”, thịt hồng, da trắng, nước thịt đông trong suốt, hương vị thuần chất, có mỡ nhưng lại không ngấy, còn rất thơm.

“Măng trúc Vấn Chính”, măng xào rất vừa miệng, giòn ngon, có lẫn hương thơm của lạp xưởng, nấm hương khiến hương vị thơm ngon còn lưu mãi trong miệng người ăn…

Món nào món nấy đều là món mới, ngay cả nhưng người tự nhận ra đã ăn hết những món ngon trong thiên hạ cũng chưa được ăn món ăn vừa có màu sắc vừa có hương vị thơm ngon tuyệt vời thế này. Có vài người ngày thường sành ăn rối rít hỏi thăm đầu bếp mới của vương phủ đến từ đâu.

Khi bọn họ biết được những món ăn mới lạ này đều do con dâu tương lai của Tĩnh Vương phủ trong lúc rảnh rỗi nghĩ ra thì buồn bã không thôi. Tại sao bọn họ không ra tay trước vì con cháu nhà mình chọn người con dâu giỏi giang như vậy.

Vì đồ ăn mà bán con cháu mình đi, mấy lão nhân này đừng nhìn ngày thường lên triều rất uy nghiêm chứ lúc không có ai cũng chỉ là những lão ngoan đồng ham đồ ăn ngon mà thôi.

Khi món ăn chính Phật nhảy tường được mang lên, những lão nhân gia vốn đã ăn no đến ngã trái ngã phải trong nháy mắt lại lên tinh thần, giống như con người vừa ăn no căng bụng lúc nãy không phải bọn họ vậy, bọn họ ăn không dừng lại được!

Tĩnh Vương là chủ nhà thấy vậy thì sợ hết hồn, mau chóng sai người nấu nhiều canh tiêu thực hơn, tránh để mấy trụ cột quốc gia này ăn no căng bụng.

Nhóm nữ nhân trong hậu viện cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Ban sáng đã ăn không ít điểm tâm, những phu nhân biết giữ thể diện còn tốt, có thể khống chế ham muốn ăn uống của bản thân, sợ mất mặt. Nhưng các tiểu thư thì lại khác, bọn họ đã ăn không ít sô cô la và điểm tâm.

Nhưng những món ăn màu sắc sặc sỡ lại mới lạ, còn ngon miệng kia khiến bọn họ không thể từ chối. Nhất là mấy bàn xung quanh Tiểu Thảo, vừa nghe nàng giới thiệu sống động như thật, vừa thưởng thức đồ ăn ngon, sao bọn họ có thể dừng lại được đây?

Trước khi Phật nhảy tường được bưng lên Hạ Uyển Ngưng đã xoa xoa cái bụng nhỏ của mình ồn ào: “Không được, ăn nữa sẽ có chuyện mất. Lát nữa còn có đồ ăn ngon hơn nữa bản cô nương cũng không có phúc hưởng thụ!”

An Ninh Hầu phu nhân ngồi ở chủ bàn, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con gái mình. Đại cô nương sắp lập gia đình đến nơi nói chuyện vẫn còn không biết nặng nhẹ như vậy. Lại nhìn sang Dư Tiểu Thảo, nhỏ hơn nàng ta hai tuổi đã chững chạc hào phóng hơn nhiều. Hơn nữa nàng còn rất có thiên phú trong việc nghĩ ra các món ăn mới, ôi! Đúng người so với người có thể tức chết mà! Sao ông trời không có mắt không để bà ta sinh ra một cô con gái giống như Kim An quận chúa chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.