Nông Viên Tự Cẩm

Chương 74: Hợp tác



Dư Hàng thấy tầm mắt của em gái đảo quanh quần áo trên người mình, ánh mắt lóe lên một chút, cố nặn ra một nụ cười: “Cái đó… Chỉ là lúc di chuyển vật liệu gỗ, không cẩn thận quẹt phải nhánh cây thôi…”

“Quẹt trúng nhánh cây không phải sẽ tạo thành lỗ rách ba góc hay sao? Vì sao lại trở thành từng đường từng đường rồi?” Tiểu Thạch Đầu thích leo cây, trên quần áo thỉnh thoảng cũng sẽ bị quẹt rách, cậu có chút nghi ngờ hỏi.

Dư Hàng giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Huynh nói quẹt nhánh cây thì chính là quẹt nhánh cây, trẻ con chớ nhiều chuyện!… Muội muội, chân bị thương của cha bây giờ thế nào rồi?”

“Chân của cha không có gì đáng ngại, đã có thể chống gậy đi bộ rồi. Ca ca, nhà chúng ta đã tách ra ở riêng rồi, phòng cũ trong nhà cũng đã sửa lại, nếu như huynh ở lại chỗ này không vui thì theo bọn muội trở về thôi! Bây giờ trong nhà không có nãi nãi chửi mắng khắc nghiệt, cũng không cần nghe lời khích bác chanh chua của đại bá mẫu nữa rồi!”

Dư Tiểu Thảo thấy trên áo bông hình như là dấu vết roi để lại, nhớ lại mỗi lần tới đây, vết thương mới trên người anh trai lại tăng lên, lập tức quyết định đưa Dư Hàng về nhà.

Dư Hàng nghe nói nhà mình đã tách ra ở riêng, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên một nụ cười thật lòng, nhưng nghĩ tới Chương chưởng quỹ lòng dạ độc ác, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cậu rời đi. Nhớ lại lần trước có người nhà của một người học nghề khác tới đón người, bị yêu cầu đưa ra hai mươi lượng bạc mới có thể rời đi, Dư Hàng không nhịn được nhíu mày.

Tách ra ở riêng, bà nội keo kiệt đó của cậu tuyệt đối sẽ không chia cho nhà mình bao nhiêu bạc. Hơn nữa còn phải dựng nhà mới, lại còn mua dụng cụ gia đình, nhà chắc chắn đã mượn không ít tiền. Cậu thân là con trai trưởng, không thể giúp đỡ gia đình cũng không sao, nhưng không thể kiếm thêm phiền phức cho người nhà được!

Cố nén xuống ham muốn được rời đi, Dư Hàng chậm rãi lắc đầu, nói: “Đại sư phó trong tiệm đối xử với huynh rất tốt, ông ấy đã dạy cho huynh không ít nghề mộc rồi. Huynh muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ khi học xong nghề này rồi về nhà cũng không muộn…”

Dư Tiểu Thảo lại khuyên nhủ mấy câu, nhưng Dư Hàng nhất quyết không muốn rời đi, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy. Nàng nhét bánh bao đem tới vào trong tay anh trai, rồi kiên quyết đưa cho cậu năm mươi văn tiền, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của em trai em gái ở trên đường phố, Dư Hàng cố nén nước mắt đã che kín hai gò má. Hy vọng mình có thể chống đỡ đến lúc gặp lại em trai em gái lần nữa…

“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi về sao?” Tiểu Thạch Đầu cũng không còn quá nhiều hứng thú, dường như trái tim nhỏ bé của cậu cũng cảm nhận được gì đó.

Tiểu Thảo suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ còn sớm, chúng ta đến Trân Tu Lâu nhìn thử xem Chu tam thiếu có ở đó hay không.”

Đến Trân Tu Lâu, đại chưởng quỹ nói thiếu gia nhà mình đã đến kinh thành để chủ trì việc mở chi nhánh Trân Tu Lâu rồi, ngay cả xưởng gia vị ở bến tàu cũng không rảnh trông coi, chỉ có thể giao cho quản sự Chu giám sát.

Đi ra từ Trân Tu Lâu, Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, sau đó dẫn em trai đi tới chợ rau nhìn thử.

Trong nhà trồng rau cải, dù sao cũng phải đi xem chợ rau một chút. Chợ rau Đường Cổ ở trên một con phố xa nhất, được gọi là Bắc trấn. Chợ rau vào buổi trưa chỉ có vài ba chú mèo con, củ cải và cải trắng bán ra cũng không tốt lắm, dễ nhận thấy là đã dự trữ qua một mùa đông.

Dư Tiểu Thảo kéo em trai đi vào một tiệm dưa muối, phát hiện ở bên trong có rất ít loại mặt hàng, một loại đậu tương đen tuyền tản ra mùi mốc nhàn nhạt, một loại củ cải đã phơi khô ngâm muối, một loại cải trắng ngâm nước chưa đến độ… So với mười mấy hai mươi loại rau ngâm rực rỡ muôn màu trong siêu thị ở kiếp trước mà nói, thật sự là không có gì để xem.

Tiểu Thảo khẽ sờ mũi, tính xem mình có nên ngâm một ít dưa muối gửi bán ở đây hay không? Nhưng mà, cho dù có muốn làm thì năm nay cũng không thể, trong nhà còn dư lại không nhiều cải trắng và củ cải, có thể ướp đủ cho mình ăn đã là không tệ rồi.

“Tiểu cô nương, muốn mua dưa muối sao?” Tiểu nhị của cửa hàng bán dưa muối là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hắn không vì chị em hai người mặc quần áo cũ rách mà khinh thường, nhiệt tình chào hỏi.

Dư Tiểu Thảo hơi ngượng ngùng nói: “Ta là muốn tới xem thử có dưa chuột muối hay không…”

“Dưa chuột muối? Cũng là một loại dưa muối à? Dưa chuột cũng có thể muối sao?” Tiểu nhị rất khiêm tốn hỏi, trong giọng nói mơ hồ mang một chút hưng phấn.

Tiệm rau muối nhỏ này là do mẹ hắn mở ra trước đây, khi đó tay nghề làm tương bần và dưa muối của mẹ, mười dặm tám thôn đều tìm tới đây để mua một vò. Nhưng sau khi mẹ bị bệnh qua đời, hắn chỉ học được một ít công thức dưa muối mà thôi, hơn nữa mùi vị cũng không bằng mẹ hắn làm, dần dần, buôn bán của tiệm cũng trở nên ế ẩm. Mắt thấy tâm huyết của mẹ sắp bị hủy trong tay mình, Giang Vũ nôn nóng đến muốn phát cáu.

“À… Đợi khi dưa chuột được đem ra chợ bán, ta sẽ làm chút dưa chuột muối, mang tới cho ngươi nếm thử, nếu như cảm thấy ngon, ta định gửi bán ở trong tiệm của các ngươi…” Dư Tiểu Thảo tươi cười nói.

Giang Vũ thở dài một cái, nói: “Chỉ sợ tiệm nhỏ này của chúng ta không chống đỡ được đến lúc đó rồi…”

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Vị tiểu ca này…”

“Ta tên là Giang Vũ, ngươi cứ gọi thẳng tên ta đi!” Giang Vũ hơi xấu hổ cười một tiếng.

Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Giang Vũ, ta có một vài công thức làm dưa muối, hương vị có lẽ cũng không tệ lắm… Ngươi biết viết chữ không? Ta đọc cho ngươi viết, ngươi có thể dựa theo công thức này làm thử một ít.”

“Chúng ta không quen không biết, sao có thể nhận không công thức làm dưa muối của ngươi được? …Hay là như vậy đi, dưa muối làm xong, nếu như bán được, ta sẽ chia tiền cho ngươi. Ta phải bỏ tiền thuê cửa tiệm, còn phải trả tiền thuế, tiền lời ta sẽ lấy bảy, chia cho ngươi ba. Ngươi thấy có được không?” Tuy Giang Vũ tuổi còn trẻ, nhưng ngược lại cũng là một người biết làm ăn.

Dư Tiểu Thảo chậm rãi lắc đầu một cái, cười trấn an Giang Vũ đang nôn nóng muốn nói tiếp, nói: “Các ngươi phải tốn tiền vốn, còn tốn nhân công nữa, ta thì chỉ cung cấp công thức mà thôi, không cần tới ba phần lời đâu. Như vậy đi, chúng ta chia hai tám, ngươi lấy tám, chỉ cần chia cho ta hai là được rồi.”

Giang Vũ cũng không biết công thức của nàng sẽ làm ra hương vị như thế nào, trong lòng nghĩ nếu như sau này làm ăn khá hơn thì chia cho nàng cao hơn một chút là được. Liền nói: “Lúc mẹ ta còn sống, có đưa ta đến trường tư thục vài năm, sau đó… Nhưng mà, viết vài cái công thức hẳn là không thành vấn đề đâu.”

Kiếp trước, nàng chỉ là một người làm công, tiền học phí của em trai em gái, còn thêm chi phí nội trú, trong nhà có một khoảng thời gian rất là khó khăn. Vì tiết kiệm tiền, nàng học một vài công thức muối mấy loại dưa muối, em trai em gái đều nói dưa muối mua bên ngoài không bằng một phần mười tay nghề của chị cả. Cho dù sau này khi tốt nghiệp đại học, mỗi người đều làm việc lập gia đình ở những thành phố khác nhau, cũng không thể thiếu dưa muối mà nàng làm gửi qua.

Nàng đưa ra vài công thức sở trường nhất của mình, để cho Giang Vũ nhớ kỹ tường tận. Mấy loại rau muối này theo thứ tự là: “Củ cải muối cay”, “Củ cải đường cay”, “Kim chi Hàn Quốc”, “Rong biển cay”, “Rượu đậu” và “Tương đậu”.

Lúc đầu, nàng bởi vì thương xót thiếu niên buôn bán không tốt, không muốn tiệm rau muối của hắn phải đóng cửa, chỉ muốn dạy hắn làm vài thứ khác biệt để chống đỡ mà thôi. Nhưng nếu mình cũng được chia, vậy thì đưa ra thêm vài thứ nữa cũng không sao. May là gia vị làm dưa muối, ngoài bột ngọt là thiếu niên chưa từng nghe qua, thì những thứ khác đều có thể tìm được trong tiệm tạp hóa hoặc là tiệm thuốc.

Mấy loại hương liệu như bát giác, hoa hồi, quế, hoa tiêu về sau đều được dùng như gia vị, nhưng ở cổ đại thì chỉ coi là dược phẩm. Sau khi Thái tổ hoàng đế và đương kim Thánh thượng lên ngôi, mới dần dần dùng mấy loại hương liệu đó như gia vị. Giá cả cũng không quá đắt, nhưng nhà của Tiểu Thảo ngay cả cơm cũng sắp không có để ăn, xào rau cho thêm một chút dầu cũng thấy xa xỉ, đương nhiên không nỡ mua.

Dưới sự chỉ dẫn của Giang Vũ, Tiểu Thảo tìm được một tiệm tạp hóa bán gia vị rẻ ở một nơi tương đối hẻo lánh trong chợ rau. Giữa trưa, tiệm tạp hóa hết sức yên tĩnh, bên trong chỉ còn chưởng quầy Sơn Dương Hồ đang ngủ gật trên ghế bát tiên.

Trong tiệm tạp hóa chỉ bán một vài loại vật dụng hàng ngày, trong tiệm đặt hai cái vò lớn, trong vò tỏa ra mùi của nước tương và giấm chua, hai mùi vị xen lẫn vào nhau, thật sự không dễ chịu cho lắm. Ở sát tường có đặt một cái bàn dài, trên bàn đặt lần lượt từng cái hộp gỗ, chính là những gia vị mà Tiểu Thảo cần mua.

“Chưởng quầy, những thứ hương liệu này bán thế nào?” Tiểu Thảo sờ hà bao hơn một trăm văn tiền trong ngực, lo lắng hỏi.

Lão chưởng quầy nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đang lim dim buồn ngủ, Sơn Dương Hồ cử động một chút, nói: “Ngươi muốn mua lẻ từng loại hương liệu hay là gom lại cân chung?”

“Giá mua lẻ một loại thế nào? Cân chung với nhau thì bao nhiêu?” Suy nghĩ một chút, hỏi.

“Mua lẻ một loại, quế 36 văn tiền một lạng, lá nguyệt quế 30 văn tiền, bát giác 52 văn tiền, hoa tiêu 40 văn tiền, hoa hồi 40 văn tiền.” Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn hai chị em một cái, đề nghị, “Nếu như mấy đứa muốn mua số lượng nhiều, thì cân lẻ từng loại sẽ tương đối có lời hơn một chút.”

Dư Tiểu Thảo khẽ cắn môi, ngượng ngùng cười cười, nói: “Vậy… Ta vẫn nên cân chung với nhau đi? Ta muốn mua một lượng về dùng trước…”

“Được!” Chưởng quầy cầm một tấm giấy bổi(1) hình vuông lên. Ót tờ giấy lại thành chiếc ông hình trụ có mũi nhọn, múc hương liệu ở phía trong vò.

(1) Giấy bổi: giấy thô làm bằng các nguyên liệu thừa, dùng để làm cốt mũ, lót hàng, bao gói.

Tiểu Thảo lại do dự lên tiếng: “Chưởng quầy gia gia, con có thể tự mình phối hương liệu được không?” Kiếp trước nàng bán món ăn kho, đã sớm thuộc nằm lòng cách phối nguyên liệu làm nước sốt. Bây giờ hoàn cảnh túng thiếu, nàng không nỡ để lãng phí dù chỉ là một chút gia vị.

Lão chưởng quầy hơi do dự một chút, ánh mắt lại nhìn lướt qua bộ quần áo vá chỗ này đắp chỗ kia của hai chị em, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tiểu Thảo dựa theo tỷ lệ mình cần, cẩn thận lấy hương liệu trong hộp gỗ. Lão chưởng quầy thấy nàng cũng không vì tham món lợi nhỏ chỉ đi chọn những hương liệu đắt tiền, vuốt râu, trong lòng âm thầm gật đầu.

Cảm thấy khối lượng cũng đã đủ rồi, Tiểu Thảo gói túi để hương liệu lại, đưa cho lão chưởng quầy, để cho ông đi cân trọng lượng. Cân của lão chưởng quầy là loại cân vô cùng chuẩn xác thường được sử dụng trong tiệm thuốc, trọng lượng cân ra là một lạng ba hoa, lão chưởng quầy lấy của nàng hai mươi lăm văn tiền.

Tiểu Thảo lại nhìn hai cái vò lớn kia một chút, chần chờ nói: “Chưởng quầy gia gia, con còn muốn mua về một ít nước tương và giấm, nhưng mà không có đem theo đồ đựng…”

Lão chưởng quầy lấy hai cái ống trúc nhỏ trên quầy tạp hóa, cười nói: “Không sao, vì tiếng gọi “Chưởng quầy gia gia” này của ngươi, ta cho ngươi mượn đồ đựng. Lần sau lúc tới đây mua hương liệu nữa thì trả lại cho ta là được. Nói đi, muốn mua bao nhiêu nước tương và giấm?”

Nhìn ra được hai cái ống trúc này có lẽ là được bán trong tiệm. Sau khi bỏ nước tương và giấm vào bên trong, chắc chắn sẽ bị nhuộm màu và để lại mùi, sau khi sử dụng rồi không thể nào bán lại được nữa. Trái tim Tiểu Thảo trở nên ấm áp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.