Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy hơi xấu hổ. Bởi vì nam nhân trước mặt rõ ràng là Omega, nhưng mùi tin tức tố lại vô cùng trầm ổn lạnh lẽo, chỉ có thể ngửi ra chút ngọt ngào trong mùi bạc hà tươi mát…… Tóm lại là một mùi hương ngửi phát liền thấy rất “công”. Còn cô, tuy là Alpha, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được mùi tin tức tố của mình một chút.
Mùi cam ngọt ngào của Nhuyễn Nhuyễn — giống hệt mùi của bản thể của cô, một cục kẹo gummy bear vị cam…. May mắn Alpha không dùng mùi tin tức tố của mình để áp chế người khác.
Bàn tay siết tay Nguyễn Nhuyễn của Giang Ngôn Trạm hơi thả lỏng ra, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên trán anh, hầu kết lên xuống, sau đó như kiệt sức mà gục đầu lên vai Nguyễn Nhuyễn.
Anh muốn lui ra, nhưng cả người không có sức, chỉ có thể dựa vào vai Nguyễn Nhuyễn thở dốc không ngừng.
Thân thể này…… quá…… vô dụng……
Giang Ngôn Trạm nhắm mắt, cắn chặt răng, không để cho một thanh âm nào thoát ra.
Nguyễn Nhuyễn như muốn trấn an mà vuốt lưng anh, thở dài: “Hầy…… Anh may mắn lắm mới gặp được tôi đó nha.” Cô biết, tin tức tố của Omega trước mặt này quyến rũ biết bao nhiêu. Thân thể của cô đã sớm có phản ứng với anh ta, nếu không phải cô vừa mới đến đây, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể hiện tại, thì thật sự không kiềm chế nổi.
Nguyễn Nhuyễn dựa tường, một tay cầm túi, tay khác lục lọi. Nghe nói khi mới vừa xuyên qua sẽ có một ít đạo cụ hữu dụng — vậy thì cái túi này chắc chắn là đạo cụ kèm theo rồi!
Cô lấy áo khoác của mình ra, giũ mấy cái rồi mặc vào cho nam nhân còn đang dựa vào người cô, che lại lớp áo sơ mi đã bị mở tung. Vóc dáng của anh ta cường tráng hơn cô rất nhiều, cũng may áo khoác là oversize, có thể thuận lợi mặc lên người đối phương, còn có thể kéo kín khóa.
Giang Ngôn Trạm đã hết chịu nổi, vừa rồi tiếp xúc với tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn làm cả người anh mềm nhũn, chỉ bằng việc khống chế bản thân không nức nở ra tiếng cũng đã khiến anh hao hết sức. Anh nhắm chặt mắt lại, trông như sắp bất tỉnh. Đôi chân dài thoát lực, đầu gối mềm nhũn, sắp khuỵu xuống.
Nguyễn Nhuyễn vội vàng vươn tay đỡ eo anh. Không ngờ nam nhân nhìn cường tráng như vậy mà eo lại nhỏ xíu……
Cơ thể lại theo bản năng nổi lên phản ứng làm Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng, cô đỏ mặt nhẫn nhịn, một tay đỡ eo Giang Ngôn Trạm, tay kia thả túi xuống đất rồi lục tìm điện thoại.
Ý thức của Giang Ngôn Trạm đã bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng, anh mơ hồ nghe thanh âm mềm như bông của một cô gái nhỏ, là người vừa mới cưỡng bách uy hiếp anh, mang theo mùi tin tức tố ngọt ngào dễ ngửi —
Cô nói: “Xin chào, là trung tâm cấp cứu phải không? Tôi phát hiện một Omega đột ngột đến “kỳ” vì thuốc ức chế mất tác dụng ở gần đường Kinh Phụ, phố 174……”
Giang Ngôn Trạm nghe đến đó, hai mắt đã tối sầm.
Hoàn toàn ngất đi.
……
……
Chuyện đã qua mười ngày.
Mười ngày sau, Nguyễn Nhuyễn ngồi trong lớp, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại mình đã từng nhặt được một tổng tài cao phú soái ở hẻm nhỏ. Theo cốt truyện ngôn tình cẩu huyết, nếu anh ta là nam chủ, hẳn là đã sớm tìm tới cửa mới đúng.
Bạn cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng vô cùng nhỏ mà gọi cô: “Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn –”
Nguyễn Nhuyễn giật mình, ngẩng đầu: “A?”
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng cười lạnh một tiếng, vô cùng hung dữ mà ném sách giáo khoa xuống bục, nói: “Vậy bạn học Nguyễn Nhuyễn lên đây làm bài này đi.” Nguyễn Nhuyễn: “……”
Xem ra cô làm việc riêng đã bị thấy mất rồi.
Giáo viên dạy toán là một nam nhân nhìn rất trẻ, cao nhất 24-25 tuổi. Nhưng hắn năm nay đã 36.
Ở thế giới ABO, tuổi thọ trung bình của con người là 150 tuổi. Bởi vậy thời học sinh cũng kéo dài, kiến thức phổ thông bắt buộc cũng nhiều hơn một chút. Người bình thường 22 tuổi mới tốt nghiệp cấp 3. Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, cũng đã 28 tuổi. 36 tuổi, giáo viên này cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh không bao lâu, tính theo tuổi thọ trung bình ở đây, thì vẫn là một nam nhân trẻ tuổi. Tuổi của “Nguyễn Nhuyễn” là tuổi của chủ cũ cơ thể này, hiện tại vừa mới 21 tuổi. Tuổi này ở thế giới cũ của Nguyễn Nhuyễn, thì đã là người trưởng thành rồi. Nhưng ở đây chỉ là học sinh cấp 3.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn chưa quen, phản ứng cũng bị chậm nửa nhịp so với các bạn học khác. Nguyễn Nhuyễn chậm rì rì đứng lên, vị giáo viên 36 tuổi kia đã ôm ngực, không kiên nhẫn mà hối thúc cô: “Nhanh lên.”
Bạn Omega cùng bàn của Nguyễn Nhuyễn thấp giọng oán giận: “Thật hung dữ.”
Giáo viên dạy toán tên là Tống Tri Hạnh, là một Beta bình thường. Bình thường cũng không tính là hung dữ nhất, nhưng cũng tuyệt đối không ôn nhu, mọi người đều gọi hắn là tên B. Bởi vì tính cách của Tống Tri Hạnh không quá được học sinh yêu thích, mỗi lần có tiết toán, đều có một đám học sinh lén lút nhỏ giọng nói “Tên B kia lại tới nữa”. Có điều các Beta khác cũng không cảm thấy bị xúc phạm.
Nguyễn Nhuyễn vừa nghĩ lung tung, vừa chậm rãi đến trước bảng đen, lại chậm rãi cầm một viên phấn lên. Bài trên bảng cô biết, còn có chút ấn tượng. Chẳng qua cô phản ứng vẫn luôn tương đối chậm, cho nên muốn suy nghĩ một chút.
Tống Tri Hạnh nhướng mày: “Có biết làm hay không?”
Nguyễn Nhuyễn cầm phấn, chậm rãi viết chữ “Giải” lên bảng.
Tống Tri Hạnh: “……”
Có điều cô viết chữ “Giải” rất chậm, bạn học ngồi phía dưới đồng loạt cười, đều cho rằng cô đang muốn khiêu khích “tên B kia”.
Tống Tri Hạnh đợi không đến một phút, thấy Nguyễn Nhuyễn không làm gì tiếp, liền cười lạnh nói: “Không biết làm thì –“
“Biết làm…….”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Nhuyễn ngắt lời. Nguyễn Nhuyễn hơi ngại, cô đang nghĩ cách giải, không chú ý giáo viên hỏi cô có biết làm hay không. Không muốn đợi đến khi cô phản ứng lại, hắn đã sốt ruột hỏi câu tiếp theo. Nhưng vừa nãy đã bị cô chặn họng. Bài trên bảng không phải bài dễ, mà là một bài khó cần phải suy tính kĩ càng và cẩn thận.
Nguyễn Nhuyễn tự cảm thấy mình không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ. Chỉ là cô không viết gì trên bảng cũng không làm thêm bước nào.
Sau khi Nguyễn Nhuyễn định hướng rõ ràng, liền cầm phấn lên, bắt đầu làm. Viết vài bước giải rồi trực tiếp viết đáp án ra luôn.
Cô buông phấn, ngượng ngùng sờ mũi. Tống Tri Hạnh đè lại thái dương nổi đầy gân xanh: “…… Các bước giải chi tiết của em đâu!?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Quên mất.
Cô chỉ là nhớ là mình đã từng xem qua bài giải, nên liền viết ra y chang.
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Em……”
“Thôi.” Tống Tri Hạnh xua tay, “Em về chỗ đi.” Nguyễn Nhuyễn xoay người, váy đồng phục tung bay. Tống Tri Hạnh theo bản năng đưa mắt nhìn. Giây tiếp theo, làn váy rũ xuống, ngoan ngoãn giống cô gái trước mặt, ngoan ngoãn đến mức vô hại…… Chóp mũi còn dính bụi phấn?
– – Cô gái như vậy thế nhưng lại là Alpha. Tống Tri Hạnh hừ thầm, xoay người bổ sung các bước giải. Nguyễn Nhuyễn trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn Phương Hủ lập tức nhích lại gần cô. “Nhuyễn, cậu quá tuyệt vời!” Phương Hủ hưng phấn nói, “Cậu không biết, lúc cậu giải ra được đáp án, tên B kia tức giận đến mặt tái mét luôn!” Nguyễn Nhuyễn hơi không hiểu, cô nhỏ giọng hỏi Phương Hủ: “Vậy là chuyện tốt hả?”
“Là chuyện tốt nha!” Phương Hủ nói, “Ổng vốn dĩ chắc chắn cậu không làm được, muốn phạt cậu, kết quả bị vả mặt!”
Ăn ba ba……? Ba ba ý là, là con ba ba sao?…… Nghe có vẻ ngon.
Nguyễn Nhuyễn gãi đầu: “Tớ đói rồi.”
Phương Hủ haha cười trộm hai tiếng, lại nói: “Vậy tớ mời cậu đi uống trà sữa đi! Hôm nay tan học đợi ở cổng trường?” Nguyễn Nhuyễn thấy Phương Hủ nói chuyện thật tùy hứng. Nhưng cậu là một Omega đáng yêu, Nguyễn Nhuyễn không chán ghét cậu.
“Tớ mời.” Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nói, “Sao có thể để Omega trả tiền.”
Phương Hủ cảm động: “Nhuyễn, cậu là A “công” nhất mạnh nhất!” Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Tại sao là được khen nhưng cô lại cảm thấy mình bị mạo phạm nhỉ!
……
Nguyễn Nhuyễn ngoại trừ đi học, còn có sự nghiệp riêng. Cho nên mời bạn học một cốc trà sữa đều không thành vấn đề.
Cô đứng trước quầy, lấy điện thoại ra, thuần thục gọi món: “Một cốc trà sữa caramel, full đường, đá bình thường.” Chọn xong quay đầu nhìn Phương Hủ: “Còn cậu?” Phương Hủ: “…… Giống vậy, 30% đường.” Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ gọi xong, liền tìm vị trí ngồi.
Bọn họ hoàn toàn không phát hiện, ở trong góc tiệm…… Còn một nam nhân khác đang ngồi. Nam nhân mặc tây trang đi giày da, vai rộng eo thon, trông giống đại tư bản đang chuẩn bị ném ra một chiếc thẻ đen: “Tiệm trà sữa này, tôi mua!” các kiểu. Phương Hủ vội vàng chậc lưỡi.
“Nhuyễn a, cậu thật đáng sợ!” Cậu vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu, “Full đường luôn! Cậu không sợ béo sao? Cậu –”
Phương Hủ, đè thấp thanh âm, kề sát tai Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng nói: “Beauty bloggers các cậu, không phải đều phải dựa vào mặt để kiếm tiền hả!?” Nguyễn Nhuyễn cả kinh sặc nước miếng. Cô liền ho vài cái, ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bạn cùng bàn của mình: “Sao cậu, cậu biết……”
Nguyễn Nhuyễn đúng là beauty blogger. Nhưng cô chỉ là người mới, fans cũng chỉ mới được 1 vạn……
“Hì hì.” Phương Hủ kiêu ngạo mà nói, “Không có make-up video nào mà tớ chưa xem qua.”
Nguyễn Nhuyễn: “…………” Phương Hủ thật là một nam O tàn nhẫn. Phương Hủ tiếp tục nói: “Cho nên bí quyết không bị béo của cậu là gì?” Nguyễn Nhuyễn có chút khó xử mà nghĩ. Bởi vì cô chính là một cục kẹo? Cho nên có thể ăn đồ ngọt thoải mái? Cái logic này nghe thật là hoang đường…… Con người ăn thịt không cũng sẽ béo. Nhưng sự thật chính là như vậy, Nguyễn Nhuyễn không biết nên giải thích kiểu gì. Cũng may, Phương Hủ cũng không truy hỏi đến cùng.
Trà sữa của bọn họ đã xong, Phương Hủ chủ động đi lấy. Cầm cốc uống chưa được hai hớp, Phương Hủ đột nhiên cảm khái: “Cậu nói, nếu tớ là Alpha thì chẳng phải rất tốt sao?”
Nguyễn Nhuyễn nuốt trà sữa, nhỏ giọng hỏi cậu: “Làm O không tốt sao?”
“Tốt cái rắm.” Phương Hủ nói, “Không phải Alpha nào cũng đều ôn nhu giống cậu! Bọn họ đại đa số đều là rất đáng sợ, như thể một đấm có thể đấm chết tớ–”
Cậu dừng một chút, lặng lẽ nhìn một góc trong tiệm, nói: “Nah, giống người ngồi bên kia kìa.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn theo.