Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 45



Nguyễn Nhuyễn tự thấy biểu hiện của bản thân ở trường gần đây rất tốt, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao mình lại bị gọi vào phòng giáo viên.

Nhưng ít nhất chắc chắn không phải là do cô sai phạm.

Cho nên khi đến bàn của Tống Tri Hạnh, thấy hắn vẻ mặt nghiêm trọng, cô nghệt mặt ra.

Tống Tri Hạnh nhìn Nguyễn Nhuyễn, ngón tay gõ gõ trên bàn, hơi gằn giọng: “Bạn học Nguyễn Nhuyễn.”

Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

“Điểm thi giữa kì vừa rồi của em rất khá, chuyện này đáng được tuyên dương, tiếp tục giữ vững phong độ.” Tống Tri Hạnh nói, cầm điện thoại lên xem gì đó.

Nguyễn Nhuyễn lúc này nhìn để ý, nhìn màn hình điện thoại lão.

“Nhưng mà em hiện tại vẫn là học sinh, nên chuyên tâm học hành.” Tống Tri Hạnh đặt điện thoại xuống bàn cho Nguyễn Nhuyễn xem rõ, “Chứ không phải đi làm mấy cái vô bổ này.”

Nguyễn Nhuyễn: “A……”

Tống Tri Hạnh đang truy cập vào kênh của cô.

Tức là mấy video cô đăng lên đã bị hắn thấy hết rồi?

Nguyễn Nhuyễn lo lắng hỏi: “Em sẽ bị xử phạt sao?”

“…… Xử phạt?” Lần này đến phiên Tống Tri Hạnh ngây ngẩn.

Hắn định hù dọa Nguyễn Nhuyễn một chút thật, nhưng không ngờ cô lại hỏi vậy.

“Rất nghiêm trọng hả thầy?” Nguyễn Nhuyễn lo lắng cực kỳ, “Em sẽ bị thôi học hả thầy?”

Tống Tri Hạnh: “………… Cũng không đến mức đó.”

Nguyễn Nhuyễn lúc này mới nhận ra chuyện cũng không đến nỗi nào, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng chuyện này nằm trong phạm vi quản lý của nhà trường luôn hả thầy?”

Tống Tri Hạnh: “…………”

Đương nhiên là không.

Trường học không thể cấm học sinh quay video, càng không có tư cách cấm học sinh đăng video của bản thân lên mạng.

Tuy có cấm học sinh trang điểm, nhưng cũng chỉ trong khuôn viên nhà trường. Còn ra khỏi trường, cho dù có đi học trang điểm hay dạy người ta trang điểm, chỉ cần không phạm pháp, thì nhà trường cũng không ý kiến được gì.

Có điều là một người thầy, thấy học sinh của mình không “chuyên tâm học hành”, suốt ngày làm ba cái chuyện tào lao, thì hỏi một chút cũng không quá phận.

Chẳng qua Nguyễn Nhuyễn lần này thi điểm rất cao, không hề có chút gì gọi là “không chuyên tâm học hành” cả.

“Nội quy trường không cấm, nhưng cũng không khuyến khích.” Tống Tri Hạnh nói, “Nhưng quá tập trung cho chuyện này, ít nhiều cũng sẽ làm em xao nhãng, đúng không?”

Tống Tri Hạnh giương mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Huống chi em giờ đã là học sinh cuối cấp rồi, đang ở ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. Vừa rồi em thi rất khá, về sau càng có thể tốt hơn, rồi sau này đỗ được vào trường tốt, không phải sao?”

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy hắn nói rất có lý.

Làm con người là có thể có được rất nhiều trải nghiệm, ngoại trừ làm beauty blogger và yêu đương ra thì học tập và thi cử cũng rất quan trọng.

Nhưng làm BB thì có thể trì hoãn, còn thời học sinh qua đi thì dù có muốn cũng không quay lại được.

“Thầy nói đúng.” Nguyễn Nhuyễn cảm động, “Là em suy nghĩ không thấu đáo, cảm ơn thầy.”

Tống Tri Hạnh: “……” Sao ngoan thế, nhanh như vậy đã nhận sai rồi? Bình thường thấy chậm tiêu dữ lắm mà?

Nguyễn Nhuyễn: “Em hứa sẽ học tập thật tốt, sẽ trân trọng những năm tháng cuối cùng của đời học sinh ạ.”

Tống Tri Hạnh: “…………” Sao giờ lại hứa hẹn như chỉ còn vài tháng để sống vậy, có đến mức đó đâu?

“Được rồi.” Hắn tắt điện thoại, xua tay, “Hiểu được là tốt, cũng không còn chuyện gì nữa, em về lớp đi.”

Nguyễn Nhuyễn: “Dạ cảm ơn thầy, em chào thầy.”

Tự dưng giờ cô thấy thầy Tống Tri Hạnh tốt ghê.

Mấy học sinh nghịch ngợm trong khối không thích hắn, rất có thể là tại vì bình thường hắn không cho tụi nó sắc mặt tối, cũng không nói chuyện tình thương mến thương……

Nguyễn Nhuyễn vừa ra khỏi phòng giáo viên, liền thấy một đám học sinh đang túm năm tụm ba nói xấu “tên B kia”.

Nào là hắn từng theo đuổi một Omega rất lâu, nhưng vẫn bị người ta từ chối, bởi vì người ta thích Alpha, kể từ đó hắn ôm luôn mối thù với Alpha, thấy ai cũng chướng mắt……

Câu chuyện này Nguyễn Nhuyễn trước kia đã được nghe rồi, là Phương Hủ kể cho cô.

Cô về lớp, thấy Phương Hủ đang nghiêm túc ngồi làm bài tập.

Cậu thay đổi rồi, đã không còn là Phương Hủ ngây thơ ngốc nghếch không thích học ngày trước nữa.

Nguyễn Nhuyễn cười ngồi xuống, Phương Hủ còn đang hí hoáy thấy cô đã trở lại, hỏi: “Có chuyện gì thế? Lão Tống kêu cậu lên làm gì?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Hình như đây là cách gọi thân thiết giữa học sinh và giáo viên thì phải.

“Chỉ là bảo tớ trong khoảng thời gian này ngưng làm video thôi.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Tớ thấy đúng, dù sao chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, phải tận hưởng quãng thời gian cuối cùng này trọn vẹn chứ.”

Phương Hủ: “……………… Thật vậy chăng?”

Nguyễn Nhuyễn với Tống Tri Hạnh này là đang trêu ngươi cậu đấy à, sắp thi đại học áp lực gần chết, tận hưởng được cái nỗi gì??

Nguyễn Nhuyễn trịnh trọng gật đầu, trông không hề giống như đang giỡn.

Phương Hủ siết bút trong tay, khóc thét: “Xem ra là tớ giác ngộ chưa tới……”

Chuông vào lớp vang lên.

Đám học sinh vừa mới bình phẩm sôi nổi chuyện tình cũ của Tống Tri Hạnh cũng quay trở về, vừa khéo đi ngang qua bàn của Nguyễn Nhuyễn và Phương Hủ.

Phương Hủ khó chịu với những gì tụi nó đang bàn luận.

“Tớ thấy tớ hồi trước xấu xa quá đi.” Cậu nhỏ giọng nói với Nguyễn Nhuyễn, “Có khác gì tụi nó đâu.”

Nguyễn Nhuyễn an ủi cậu: “Không sao không sao, cậu còn nhỏ mà, giờ làm con ngoan trò giỏi vẫn kịp.”

Phương Hủ: “…………” Tỷ muội à hình như cậu cũng đâu lớn hơn tui bao nhiêu đâu?

Nguyễn Nhuyễn không hỏi cậu tên Omega lớp bên cạnh giờ sao rồi, bởi vì cô đã nghe nói cậu ta đã nghỉ học từ tuần trước.

Cậu ta đắc tội hơi bị nhiều người.

Nguyễn Nhuyễn cũng không quá để ý chuyện của người khác, giờ cô đã hạ quyết tâm rồi, phải cố gắng tận hưởng quãng thời gian cuối cùng ở trường, tạm ngưng làm video, rồi lên trang chủ kênh với Weibo giải thích lý do tạm nghỉ.

Cũng từ chối mấy lời mời hợp tác của các nhãn hàng luôn.

Không phải là cô không muốn kiếm tiền, nhưng bây giờ phải chuyên tâm học hành, sắp thi đại học rồi. Có điều những hoạt động mà cô đã đồng ý tham gia trước đi thì vẫn đi, ví dụ như buổi offline bên Giang Tuyết Phi tổ chức.

Thời gian off là cuối tuần.

Ở thế giới cũ của Nguyễn Nhuyễn, học sinh trung học, đặc biệt là học sinh cuối cấp đừng mơ được nghỉ thứ bảy.

Nhưng thế giới này vì thời gian làm học sinh kéo dài đến tận năm 22 tuổi, nhưng khối lượng kiến thức vẫn vậy, cho nên tiến độ học ở đây chậm hơn rất nhiều, cuối tuần được nghỉ cả hai ngày.

Cho dù sắp thi đại học cũng không bị xén bớt.

Chẳng qua một tháng cuối trước khi thi nhà trường sẽ tổ chức mấy hoạt động vấn đáp, thứ bảy chủ nhật vẫn mở cửa, học sinh có thể tới tự học.

Theo Nguyễn Nhuyễn thấy, tụi nó toàn là “bị cưỡng chế tự nguyện đi”.

Nói chung cuối tuần này cô rất rảnh, đi dự offline, làm một số việc riêng, hẹn bạn Tiểu Giang đi chơi……

Offline là tuần sau mới tổ chức, tức là tuần này Nguyễn Nhuyễn trống lịch, liền tranh thủ dọn nhà.

Mười hai giờ trưa chủ nhật, cô trả phòng khách sạn, chiều qua nhà mới quét dọn.

Bởi vì là nhà có nội thất sẵn, nên cũng không có mùi sơn hay bột vôi linh tinh, dọn xong là có thể vào ở rồi.

Nguyễn Nhuyễn dọn xong trước giờ ăn tối, sau đó nhắn tin mời Giang Ngôn Trạm qua ăn.

Ăn đồ cô nấu.

Giang Ngôn Trạm nhắn WeChat cho cô, vô cùng ấu trĩ mà hỏi cô có phải lần đầu nấu cho người khác ăn không.

Nguyễn Nhuyễn tưởng tượng anh ngồi ở bàn làm việc, mặt nghiêm túc gõ tin nhắn, đáng yêu chịu không có nổi.

Cô lập tức dỗ ngọt, nói trước giờ chỉ có anh được ăn đồ cô nấu thôi, còn hứa về sau mỗi lần học được món nào mới đều nấu cho anh ăn đầu tiên.

Bởi vì bận dỗ người yêu, nên Nguyễn Nhuyễn cũng không để ý tại sao Giang Ngôn Trạm không hỏi —— sao cô nấu ăn được?

Khách sạn đâu có bếp đâu mà nấu.

Giang Ngôn Trạm đã sớm biết cô sắp chuyển nhà.

Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không nhận ra, cô đi taxi đến nhà Giang Ngôn Trạm, mời anh lên xe rồi vô cùng vui vẻ nói: “Anh đoán xem hôm nay chúng ta đi đâu?”

Giang Ngôn Trạm nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, liền biết cô đã dọn qua nhà mới rồi.

Anh vươn tay nhéo má Nguyễn Nhuyễn, dịu dàng hùa theo: “Ừm, đi đâu?”

“Qua nhà mới của tôi đó.” Nguyễn Nhuyễn rất vui, “Có cả phòng riêng cho anh luôn đó, sau này anh không ngại thì cứ qua nhà tôi ở nha.”

Giang Ngôn Trạm: “…………”

Thật đúng là bất ngờ quá đi.

Tính ra đã chung chăn gối luôn rồi ấy, giờ mới đuổi đi không phải đã muộn rồi sao.

Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không cách nào nói ra câu “Tại sao không phải là ở chung một phòng”.

Thật ra Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Trong mắt cô, việc “cho người mình yêu một căn nhà” là một hứa hẹn rất tốt đẹp, nhưng hiện tại cô chưa đủ khả năng mua cả căn cho Giang Ngôn Trạm, chỉ mới được một phòng thôi.

Giang Ngôn Trạm theo Nguyễn Nhuyễn về nhà cô.

Vị trí rất tốt, ở tầng dưới có siêu thị, Nguyễn Nhuyễn vừa nắm tay anh vào tòa nhà vừa nói lát nữa sẽ xuống đó mua đồ, hỏi anh muốn ăn gì.

Giang Ngôn Trạm cái gì đều không muốn ăn, chỉ muốn Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn dẫn Giang Ngôn Trạm vào thang máy, nói anh thang máy ở đây muốn lên là phải quẹt thẻ, còn đưa thẻ cho anh, dặn dò anh đừng làm mất.

Trông như thể cô là người lớn đang dặn dò một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ đó là anh.

Giang Ngôn Trạm bất đắc dĩ mà nắm chặt tay Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn nói cho anh password của nhà, lúc cởi giày còn lấy ra một đôi dép bông.

“Của anh.” Cô cười tủm tỉm, “Chào mừng đến nhà của chúng ta.”

Giang Ngôn Trạm cúi đầu, thấy Nguyễn Nhuyễn mang một đôi màu trắng, còn đôi cô cầm trên tay là màu đen, vừa đúng size của anh.

Bây giờ đang là hoàng hôn, trong phòng không bật đèn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên sàn nhà gỗ và sofa phòng khách.

Sofa cùng loại với chiếc ở phòng anh, trên bàn trà có lồng để đồ ăn vặt nhiều tầng tinh xảo, có bộ ấm trà cô thích nhất, có trà chị anh cho, còn có đồ ăn vặt anh từng lơ đãng ăn nhiều hơn hai miếng, đựng đầy một khay………

Rõ ràng một mỗi chỗ trong căn nhà đều rất được để tâm, đều có đồ cả hai thích, đặt ở gần nhau.

Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn, ánh mặt trời bao phủ cô trong một vầng sáng nhu hòa, vài sợi tóc ánh lên màu vàng nhạt.

Mà cô đang đứng đó, cười nhìn anh.

Trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy—— sao mình có thể may mắn có được một người yêu đáng yêu, nhiệt tình và chu đáo đến vậy.

“Sao thế?” Nguyễn Nhuyễn không hề hay biết anh đang nghĩ gì, cười hỏi anh, “Sao ngây ngẩn mất rồi?”

Giang Ngôn Trạm bước tới ôm Nguyễn Nhuyễn vào lòng.

Mắt anh đã bắt đầu nóng lên, nhưng mặt thì vẫn bình tĩnh.

—— Nhưng nếu anh không ôm cô chặt cứng, tay cũng không run run, thì sẽ có sức thuyết phục hơn một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.