Đám A tinh anh cường thế mặc tây trang mang giày da khí thế cuồn cuộn mà lướt qua hai người.
Phương Hủ sợ tới mức không dám nói lời nào, chờ đến khi bọn họ đều đã đi hết, mới dịch tới bên người Nguyễn Nhuyễn, thật cẩn thận mà mở miệng: “Nguyễn Nhuyễn…… Cậu có thấy người vừa mới đi ngang qua không?”
Nguyễn Nhuyễn đang xem studio của mình. Trên studio có thể thấy số liệu cụ thể của video, ngoại trừ bình luận và tin nhắn, còn có thể biết người xem tắt video khi nào. Nguyễn Nhuyễn có thể thông qua số liệu mà biết được đoạn nào trong video làm người xem nhàm chán, sau đó rút kinh nghiệm điều chỉnh các video tiếp theo. Cô làm rất chậm, nhưng vô cùng chuyên tâm. Cho nên khi đang xem studio, nội việc trả lời Phương Hủ đã hao hết lực chú ý của cô. Làm gì còn tinh lực mà đi để ý ai.
Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đang xem điện thoại, nghe Phương Hủ nói, mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngại quá, cậu vừa nói gì thế?”
Phương Hủ: “…… Không có gì.”
Xem Nguyễn Nhuyễn có vẻ không thích vị tổng tài kia, hơn nữa tổng tài nào mà chả cầm kịch bản cường thủ hào đoạt. Mà nữ chính trong mấy kịch bản kiểu đó, đều sẽ bị ngược thân ngược tâm các kiểu…… Nếu là trong tiểu thuyết, phim truyền hình gì đó thì rất thú vị, nhưng hiện thực thì không nha, chưa kể Nguyễn Nhuyễn còn là tỷ muội của cậu!
Phương Hủ yên lặng cầu nguyện, hy vọng vị tổng tài kia không thấy Nguyễn Nhuyễn.
Nhưng trên thực tế, Phương Hủ có cầu nguyện cũng chả để làm gì cả.
Nguyễn Nhuyễn đang chuyên chú xem studio, bỗng nhiên WeChat hiện lên thông báo mới. Là tin nhắn của “sát thủ”. Nguyễn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ mà click vào.
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Cô còn bận không?]
Kẹo Dẻo: [Còn……]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [.]
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như đối phương tức giận rồi. Nguyễn Nhuyễn tự suy ngẫm lại hành vi của mình, hình như mình không được lịch sự cho lắm…… Nhưng cô muốn tỏ rõ với đối phương là cô không muốn làm quen gì hết, cho nên đương nhiên phải xa cách một chút. Ranh giới giữa lịch sự và xa cách…… thật khó xác định.
Con người thật là khó hiểu. Nguyễn Nhuyễn làm con người hơn hai mươi năm, nhưng vẫn không thể hiểu được hết tình cảm và hành vi của con người. Thôi kệ vậy. Tốc độ suy nghĩ của cô vốn dĩ chậm hơn con người một chút, cho nên những chuyện khó hiểu, trước giờ Nguyễn Nhuyễn đều bỏ qua. Phương Hủ còn đang ngồi đối diện cô hăng hái chép bài, Nguyễn Nhuyễn xem studio thêm chút nữa rồi tắt điện thoại, định làm tiếp bài trong sách bài tập toán. Nhưng khi vừa tắt điện thoại, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy sau lưng có người. Cùng lúc đó, Nguyễn Nhuyễn ngửi được một mùi mát lạnh, hình như là mùi tùng bách. Dễ ngửi hơn so với mùi tùng bách ngoài tự nhiên, đây là mùi tin tức tố, hơn nữa còn cảm thấy hơi bị áp bách……
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn người đứng bên cạnh mình. Đối phương cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, khi cười lên trông có chút …… tà mị. Nguyễn Nhuyễn nghĩ không ra từ nào khác để miêu tả. Hắn là Alpha. Tin tức tố có thể khiến người khác cảm thấy bị áp bách, mang theo chút ngang ngược, chắc chắn là Alpha. Nam nhân tà mị thấy mặt cô, lại càng vừa lòng mà cười. Hắn lịch sự vươn tay với Nguyễn Nhuyễn vươn tay, thanh âm thanh nhuận dễ nghe: “Xin chào, tôi là Đoạn Tư.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Xin chào?” Phương Hủ dừng chép bài, hơi sợ hãi nhìn Đoạn Tư. Nguyễn Nhuyễn không bắt tay hắn, cô hơi không vui, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh thu lại tin tức tố được không? Bạn của tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”
“Ngại quá.” Đoạn Tư nói, “Tin tức tố của tôi tương đối nồng, bình thường đều mang vòng tay nhưng hôm nay quên mất.”
“A, ra thế.” Nguyễn Nhuyễn lấy từ trong túi ra một cái vòng tay màu hồng nhạt, “Anh muốn mượn vòng tay ức chế đúng không?”
Phương Hủ: “……”
Đoạn Tư: “……………?”
Phương Hủ không hề nghi ngờ, Nguyễn Nhuyễn chính là ế có thực lực. Đoạn Tư rõ ràng là muốn đến làm quen, phóng ra một chút tin tức tố, chẳng qua là để chứng tỏ mị lực Alpha mạnh mẽ của mình mà thôi. Bình thường, đa số Omega đều sẽ bị làm cho tim đập thình thịch. Nhưng Phương Hủ lại cảm thấy khó chịu, có thể là vì cậu có thành kiến với đại đa số A. Tên Đoạn Tư này, hiển nhiên đang nghĩ Nguyễn Nhuyễn là một Omega.
Nguyễn Nhuyễn cầm vòng ức chế chuyên dụng cho Alpha, chớp mắt chân thành mà nhìn Đoạn Tư.
Đoạn Tư: “……”
Nụ cười tà mị của hắn cứng ngắc, do dự vài giây, chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn……?”
Nguyễn Nhuyễn đặt vòng tay vào tay hắn: “Không cần cảm ơn.”
Đoạn Tư: “……”
Hắn hiển nhiên là không hề nghĩ đến tình huống này, khi nhận vòng tay màu hồng nhạt, biểu tình của hắn mờ mịt đến buồn cười. Phương Hủ ở bên cạnh muốn cười lại không dám, nhịn vô cùng khổ sở. Đoạn Tư cũng không biết phải nói gì trong cái tình huống vờ lờ này, hắn không biết em gái Tiểu Nhuyễn đáng yêu làm hắn nhất kiến chung tình này đưa cho hắn vòng tay chuyên dụng cho Alpha là có ý gì, ý là cô đã có A rồi sao.
…… Nhìn ánh mắt chân thành của cô, Đoạn Tư cảm thấy chắc cô không có tâm tư khó đoán nào đâu. Hắn còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã kêu vang. Đoạn Tư nhìn tên người gọi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Hắn buộc phải ngừng “tán tỉnh O”, vô cùng phong độ mà từ biệt hai người. Đối diện quán cà phê, cách một con đường, là trụ sở công ty giải trí Giang Hoán. Đoạn Tư cất vòng tay, vội vàng vào bên trong.
……
Chuyện xảy ra hôm nay, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không để tâm. Ngày mai là thứ sáu. Nguyễn Nhuyễn vừa mới tan học đã nhận được tin nhắn mời đi chơi của “sát thủ”.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thành thật nhắn lại, nói cô vẫn còn là học sinh, chưa muốn kết hôn. Nhưng cô vừa nhắn, “sát thủ” cũng nhắn cho cô một địa chỉ. Nguyễn Nhuyễn nhìn, phát hiện địa chỉ đó là một nhà hàng cao cấp rất nổi tiếng ở gần đây. Rất khó để đặt bàn ở đó, bình thường muốn đặt phải đặt cọc trước, nếu hủy cũng không được hoàn trả tiền đặt cọc. Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ đi xem menu của nhà hàng. Lại nhìn túi tiền của mình.
…… Cô động tâm.
Nguyễn Nhuyễn thoát khỏi app review, mở WeChat, vô cùng không có liêm sỉ mà định thu hồi tin nhắn từ chối của mình. Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi, sẽ không có việc gì to tát. Vị “sát thủ” này cũng không tệ lắm, làm quen một chút cũng không sao. Hơn nữa cô là một cục kẹo gummy bear, không có xương, cũng không có liêm sỉ.
Nguyễn Nhuyễn mở khung chat ra. Cô chỉ thấy tin nhắn từ chối của mình, WeChat thông báo: “Người xấu nhưng không xấu lắm” đã thu hồi một tin nhắn.
Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Cô còn chưa kịp phun tào, liền thấy đối phương nhắn:
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Kết hôn?]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [.]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Ai nói phải kết hôn?]
Kẹo Dẻo: […… Không phải hả?]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Tôi cũng không có kết hôn.]
Kẹo Dẻo: [……]
Đối phương nhắn xong rồi im lặng thật lâu, cuối cùng, giống như đang cố gắng thuyết phục cô mà gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Chỉ ăn một bữa cơm, không phải kết hôn.]
Người xấu nhưng không xấu lắm: [Có đi hay không?]
Nguyễn Nhuyễn cảm động cực kỳ. Hắn thật đúng là người tốt a!
Kẹo Dẻo: [Có!]
Nhà hàng đó quá đắt, cô không dám đi ăn một mình, mà bạn học của cô phỏng chừng cũng không tiền để trả. Cho nên lần này không chừng là cơ hội duy nhất của cô! Nguyễn Nhuyễn vui sướng mà đeo cặp sách lên, đi ra trạm xe buýt ở cổng trường.