Băng Trinh im nào- Băng Trâm nhắc khéo em, vì linh cảm cho cô thấy Băng Băng đang buồn khi xem xong bản tin đó.
Về phần Hera khi xem xong bản tin cô ta nắm chặt 2 tay tức giận…”Cưới vợ ư, hưm thật lố bịch. Làm gì có ai xứng đáng với em hơn anh cơ chứ, em sẽ dành lại anh sớm thôi…”-Nở nụ cười nửa miệng.
…………………
_Cậu chủ đã về. –Vú Năm mở cửa cho hắn vào.
– Vợ con về chưa Vú?
_Dạ cô chủ đang dùng bữa cùng bạn ở phòng ăn.
– Bạn???
_Vâng,…à cậu chủ…có chuyện này…!
– Có chuyện gì Vú nói đi.
_Chuyện cậu đi với cô Hera gì đó vừa được phát trên tivi, cô chủ cũng xem.
– Sao? Cô ấy phản ứng thế nào hả Vú?- Hắn hấp tấp.
_Dạ, tôi định tắt nhưng cô chủ nói cứ để đấy. Cậu chủ vào đi.
Hắn lấy hết can đảm bước vào phòng ăn…
– Chào em yêu, hai người đây là….-hắn cúi xuống hôn vào tóc Nó một cái, cố tỏ ra không có chuyện gì.
– Họ là bạn của em, anh ăn cơm chưa ngồi xuống ăn luôn đi.- Nó mỉm cười.
_Anh đây chẳng phải là người vừa trên tivi hồi nãy sao?-Băng Trinh ngây thơ nói.
Băng Trinh- Băng Trâm lấy tay bịt miệng cô em gái.
_Dạ chào anh, tên em là Băng Trâm còn đây là….
_Em là Băng Trinh em sinh đôi của chị ấy, hì- Băng Trinh lấy lại sự thông minh vốn có.
– À…Uhm, chào 2 em.
_Thôi tụi em ăn xong rồi, xin phép anh chị tụi em lên phòng trước ạ.
– -Uhm, hai em đi nghỉ đi cho mau khỏe- Nó mỉm cười.
Phòng ăn bây giờ chỉ còn lại vợ chồng Nó.
– -Anh ăn nhiều rau vào, rau tốt cho cổ họng của anh đấy- Nó gắp cho hắn toàn rau xanh.
– Uhm,…Băng Băng này….chuyện hồi nãy….
– -Em không quan tâm, em ăn xong rồi anh ăn rồi cũng đi nghỉ đi nhé. Vú ơi mang cho con ly nước mát lên phòng nha Vú.- Nó quay ngoắt lên phòng.
Hắn hối hận với hành động của mình hồi chiều, hắn càng buồn hơn khi Nó nói Nó không quan tâm đến chuyện đó. Nó không có một chút lòng ghen nào hay sao, Nó không hề yêu hắn một chút nào….
– -Về phần Nó, Nó lên phòng đóng chặt cửa suy nghĩ. Nó buồn…”Tại sao anh ta lại làm như vậy, anh ta thật sự không yêu mình sao. Mới cưới nhau chưa đầy nửa tháng mà anh ta đã lại dở thói trăng hoa, Lẽ nào anh ta coi đám cưới này chỉ là trò chơi…..”- Nó gạt bỏ suy nghĩ đó, lại nghĩ đến chuyện làm sao lấy được chuyến hàng trước lão Kim…
…………………..
Hôm sau Nó đưa hai cô bé đến vũ trường Nigh thư giãn…
– Băng Băng, tụi anh ở đây- Jimmy vẫy tay gọi Nó.
– -Chào, hai anh khỏe không?
– Khỏe, còn em?
– -Em khỏe, bữa nay em dắt theo hai người bạn đến. Hai anh đối xử tốt với bạn em nha.
– …..Hai tên choáng toàn tập.
– Trời ở đâu ra mà xinh quá vậy Băng Băng?- Jun thốt lên.
– -Có muốn em làm bà mối không nà? Hối lộ em đi.
– Thôi mà em gái, em muốn gì tụi anh cũng chiều hết.
– -Hai cô bé mới từ Canada đến đây, mồ côi cha mẹ. Hai anh đừng làm trò gì quá đáng đó.
– Ok, thank em gái………
…………………..
Một ngày sau đó, hai cô bé đã điều tra rõ mọi điều về Nó.[Nguồn từ đâu thì m.n bít oy đó. Thám tử xinh đẹp mà]
Cộc, cộc…Chị tụi em vào được không?- Băng Trâm gọi.
– -Uhm, vào đi.
_Chị, xin chị nhận tụi em làm em gái chị- Cả 2 quỳ xuống trước bàn làm việc của Nó.
– -Hai đứa đứng dậy đi, sao lại thế này.- Nó chạy lại đỡ hai cô bé.
_Chị, chị đã cứu sống ” cưu mang tụi em. Mạng sống của tụi em coi như của chị, xin chị nhận tụi em làm em gái.- Hai cô bé vẫn không chịu đứng dậy.
– -Jimmy ” Jun đã nói gì cho hai em đúng không?
_Tụi em xin lỗi đã tự ý điều tra về chị nhưng tụi em thật sự rất khâm phục chị…
– -Được rồi, hai đứa giỏi lắm đứng dậy hết đi, chị nhận hai đứa làm em gái.- Nó cười hiền.
_Chị, chúng em nguyện sống chết cùng chị- Cả hai mừng rỡ ôm chầm lấy Nó.
– -Thôi nào hai cô em gái, buông chị ra cho chị thở chút nào. Lần đầu tiên chị được làm chị đấy, ưm…cảm giác thế nào nhỉ….Hi rất hạnh phúc- Nó cười thậ tươi, nụ cười đã lâu lắm rồi mới nở trên môi Nó.
_Chị, chúng em yêu chị- Đồng thanh ” nhẩy vào ôm tiếp[ặc, có phải less ko ta]
– -Hai em ngồi xuống đây, chị cần hai đứa giúp điều tra về một người.
_Hi, điều tra về người khác là nghề của tụi em mà chị.- Băng Trinh cười thích thú.
– -Việc này chị e hơi khó- Nhíu mày suy nghĩ.
_Chị cứ nói đi, chúng em đảm bảo sau 2 ngày chị sẽ có đầy đủ thông tin cần thiết về người đó.- Băng Trâm khẳng định.