“Dương Tử, mẹ không cần con tìm vợ nữa, chỉ cần con bình an về nhà thôi”.Nghe thấy giọng nói quan tâm của bố mẹ, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, rối bời.Nói hết lời để an ủi bố mẹ xong, cuối cùng tôi còn hứa với họ là năm nay nhất định sẽ về quê thì hai người mới hài lòng cúp máy.Tôi thở phào một hơi, rồi nói với Ôn Hân đang buồn chán đứng nghịch điện thoại giết thời gian ở bên cạnh: “Cậu thấy không, đôi lúc hạnh phúc đơn giản thế đấy! Những người giàu có như cậu không thể hiểu được niềm vui này của chúng tôi đâu!”Ôn Hân cau mày: “Phương Dương, cậu nói gì cũng phải chú ý chứ.
Cái gì mà những người giàu có như cậu? Giàu thì làm sao? Người giàu ăn hết gạo của nhà cậu à?”Tôi vội cười trừ, sau đó lại gọi cho đám Chu Hỉ Tài và La Nhất Chính.
Biết tin tôi bình an, bọn họ đều rất vui, nói sẽ mời tôi đi ăn.
Tôi vội từ chối bảo bây giờ đang cực kỳ bận, có quá nhiều việc phải xử lý, bao giờ rảnh, tôi sẽ tới tìm họ sau thì mới trốn được.Tôi còn có một người bạn khác nữa ở Thịnh Hải, do dự một lát, tôi vẫn ấn gọi.Trịnh Cường luôn có vẻ bất cần đời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của tôi, hắn lập tức kϊƈɦ động đến mức lạc cả giọng.Sau một lúc lâu im lặng, Trịnh Cường nói: “Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng cậu đi đời nhà ma rồi chứ! May mà không sao, nếu không sau này ông đây gây chuyện bị bắt thì ai cứu tôi ra ngoài đây?”Tôi cười ha ha: “Hóa ra tên đều nhà anh làm quen với tôi là vì chuyện này à?”“Còn không à? Cậu tưởng mình có giá lắm chắc?”Trịnh Cường vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng tôi cũng không để bụng.Tôi lại nói chuyện với hắn một lúc, khi thấy trời đã tối, Ôn Hân nói: “Phương Dương, hay chúng ta đi dạo đi?”Tôi gật đầu, vốn đang do dự không biết có nên gọi cho Đồng An Chi hay không, nhưng tôi đã thôi.Chắc chắn ông ấy biết tôi đã quay về, nếu đến giờ, ông ấy vẫn chưa có tin gì thì tôi cũng chẳng buồn làm phiền người ta nữa.Trước khi chuyến bay của chúng tôi xảy ra chuyện, Đồng An Chi bảo tôi và Triệu Thư Hằng sang Xiêng La bàn việc.
Bây giờ, chúng tôi đã xảy ra chuyện mấy tháng rồi, chuyện bên ấy chắc cũng đã giải quyết xong.Nghĩ vậy, đột nhiên tôi lại thấy hơi thiếu nghĩa khí, nên bèn gọi cho Đỗ Minh Cường.Nghe thấy giọng tôi, Đỗ Minh Cường cũng rất vui.
Ông ta nói những ngày qua, ông ta cũng đã sai người đi lòng vòng khắp nơi ở vùng biển xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì, không ngờ bây giờ, tôi đã sống sót quay về.Tôi mắng ông ta rằng anh còn mong tôi chết ở đó à?Ông ta cũng mỉm cười cho qua, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, rảnh thì sang Xiêng La tìm ông ta.Tôi nhớ lại lúc quen Đỗ Minh Cường ở trong tù, hỏi: “Sau này, anh không định về Hoa Hạ phát triển nữa à?”Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát rồi nói: “Tất cả tài sản của tôi đều ở Xiêng La và Đông Nam Á.
Nếu trong nước trong chứa được tôi thì tôi cũng không về nữa.
Mấy anh em các cậu nhớ thường xuyên sang Xiêng La thăm tôi là được”.Tôi lặng lẽ gật đầu, ở lại Xiêng La đúng là cách tốt nhất với Đỗ Minh Cường.Sau đó, ông ta nói cho tôi biết chuyện ở bên đó đã giải quyết xong.
Bọn họ thật sự không biết một cái gì về những chuyện này, may mà Đồng An Chi đã cử người sang xử lý, nếu không đến giờ, họ vẫn mù mờ, chắc chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty làm ăn ngày một thất bát thôi.Nói đến đây, Đỗ Minh Cường còn bảo với tôi khoản hoa hồng đầu tiên đã chuyển cho tôi từ mấy hôm trước rồi..