*Ngày mới.
Nó cùng Bin bước vào lớp dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn trong lớp kể cả trai lẫn gái (ngoài mấy đứa chúng nó thì trong lớp cũng như cả trường không ai biết nó là em họ Bin cả, họ nghĩ nó và Bin là 1 cặp). Bun nhìn nó cười nhăn nhở còn Kan lại ném cho Bin ánh nhìn sắc như dao cạo. Nó thì chẳng nhận ra điều gì ”kỳ lạ” của 2 người này cả nên thản nhiên ngồi vào chỗ và 888 với Yến.
Bin vừa đặt người xuống ghế đã được Kan tặng cho cái liếc xéo chứa chan ”tình cảm” làm anh lạnh sống lưng. Thấy mình tự nhiên phải nhận sự ”ưu ái” của Kan 1 cách ”vô cớ” nên anh thấy hơi bức xúc một tí, Bin cười gian ghé sát tai Kan thì thầm đủ để mình cậu nghe thấy:
– Này, thái độ của cậu với ”anh rể” tương lai là thế à.
– Gì… gì chứ, ai là anh rể. (Kan giật mình)
– Ơ thế là cậu không muốn à, thôi vậy, tớ đành phải tác hợp em tớ cho Bun vậy. (Bin)
– Cậu… có cần phải chơi xấu tớ thề không hả? (Kan)
– Ai bảo cậu giám nhìn tớ bằng ánh mắt kinh khủng đó làm gì.
– Thì… tại cậu… lúc nào cũng kè kè bên Bi, nhìn thân mật như tình nhân… (Kan đỏ mặt lí nhí)
– Cậu ghen??? (Bin cố tình nhấn mạnh)
– Ơ… cái đó… (không biết nói thế nào nữa)
Thấy Kan ấp úng Bin cũng thôi không muốn chọc thêm nữa, anh ngước lên nhìn nó vẫn đang ríu rít trò chuyện với đám bạn 1 cách hồn nhiên làm anh chỉ còn biết lắc đầu thương thay cho 2 thằng bạn vì chót yêu cô bé vô tư quá đáng như nó.
Bên cạnh Bin, Bun khẽ thở dài, ánh mắt cậu nhìn lên chỗ nó, cái nhìn ấm áp, thiết tha nhưng dường như có cả nỗi buồn và sự đau đớn. Thật ra Bun đã nghe thấy hết những gì Kan và Bin nói nãy giờ, có lẽ Kan yêu nó còn nhiều hơn cả những gì Bun nghĩ, và bây giờ cậu hiểu được điều đó. Kan_ người bạn luôn kiêu ngạo của cậu đã thay đổi rất nhiều, cậu ấy vì nó mà đã không còn là chính bản thân nữa. Bun nghĩ… có lẽ… cậu đã đúng khi quyết định việc mình sắp làm, cậu tin người thật sự cần cho nó không ai khác chính là Kan, người bạn thân thiết nhất từ nhỏ của cậu.
*giờ ra chơi.
Sân sau trường bình yên và tĩnh lặng, không có nắng chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng hương thơm hoa lá. Giữa bãi cỏ xanh mượt, một dáng hình con trai hoàn hảo nổi bật hơn bất cứ điều đẹp đẽ nào xung quanh đó. Bun đứng lặng lẽ và trầm tư, ánh mắt xa xăm ẩn chứa muôn vàn điều thầm kín. Mái tóc hạt dẻ khẽ bay bay trong gió, bóng dáng cậu dường như trở nên cô độc hơn bao giờ hết.
– HÙ…
Bun giật mình quay lại. Khuôn mặt với nụ cười tươi tắn đáng yêu của nó lại 1 lần nữa làm trái tim cậu lỗi mất 1 nhịp. Cậu thật sự rất khó có thể điều khiển được nhịp đập con tim mình mỗi lần bắt gặp hình ảnh thiên thần ấy. Tự trấn tĩnh lại bản thân, Bun mỉm cười nhìn nó:
– Cậu đến rồi hả?
– Ơ hay, hỏi kỳ nha, tớ chưa đến mà cậu nhìn thấy tớ thế này à. (nó nói giọng tinh nghịch)
Bun đành chịu thua cái tính bướng của nó, chẳng lúc nào nó chịu nói chuyện cho ”tử tế” với cậu cả, và đặc biệt là với Kan nữa chứ, lúc nào cũng nói được những câu làm người khác nghẹn họng và nó luôn là người chiến thắng sau mỗi trận tranh luận. Nhưng chính cái tính hay móc máy đó lại làm nó đáng yêu hơn thì phải, hay tại cậu yêu nó nên đã yêu tất cả những gì thuộc về nó nhỉ?
– Này, cậu kêu tớ ra đây để ngắm cậu à?
Thấy Bun cứ ngẩn ra nó đành phải lên tiếng kéo hồn cậu từ trên mây trở về. Nhận ra mình vừa mới thả hồn theo gió mà quên luôn cả ”nhiệm vụ” của mình, Bun hơi bối rối gãi đầu:
– À ừ, tớ có chuyện muốn nói ý mà. Một chuyện quan trọng.
– Quan trọng??? (nó nheo mắt hỏi lại)
Bun gật đầu, cậu hít 1 hơi thật sâu để lấy thêm can đảm, thật chẳng dễ dàng gì để có thể nói ra những gì cậu đã suy nghĩ suốt thời gian qua, nhưng nhất định giờ phút này cậu sẽ nói…