Nữ Hoàng Huyền Thoại

Chương 38: Chương 38



Im lặng.
Cốc… cốc…
Ồn ào, làm hỏng giấc ngủ của nó, khó chịu, nó lôi chăn chùm kín đầu, bịt chặt tai lại… ngủ tiếp.
Rầm… rầm… rầm…
Cái tiếng gì mà dã man quá vậy, bịt tai rồi mà vẫn còn nghe thấy.
– Bi, mở cửa, mở…
Cái giọng quen quen, hình như không phải Bin, là Kan, cậu ta làm gì mà mới sáng sớm đã hét ầm ĩ vậy, không định để cho người ta ngủ à.
– Làm gì vậy, để yên tớ ngủ.
Nó nói với ra bằng giọng ngái ngủ. Nó thật sự rất muốn ngủ, nhưng mà người bên ngoài đâu có chịu để yên:
– Cậu không mở, tớ không khách sáo đâu…
RẦM!!!
Cánh cửa tội nghiệp bật tung, rất may là vẫn còn bám được vào tường. Tiếng động mạnh làm nó tỉnh hẳn ngủ, giật mình bật dậy thì khuôn mặt nhăn nhở của Kan đã đập ngay vào mắt nó. Liếc xéo Kan 1 cái rồi nó bước xuống khỏi giường uể oải lê từng bước vào NVS làm VSCN, cái chân vẫn còn hơi đau nên đi lại không được thoải mái.
ở ngoài, Kan cứ tủm tỉm cười 1 mình như kẻ vừa ”trốn trại”.
Cạch! Nó bước từ trong NVS ra, thấy Kan vẫn đang đu cột điện trông ”ngu” không tả được. Nó nhún vai bước qua rồi buông 1 câu nhẹ nhàng:

– Cậu… đồ BNT2.
Kan giật mình:
– Là gì???
– Ra ngoài cho tớ thay đồ.
Nó không trả lời câu hỏi của Kan mà ”đuổi” cậu khỏi phòng. Kan đành ngậm ngùi ra ngoài chờ nó.
5 phút sau.
– Đi thôi.
Kan gật đầu rồi nhanh chóng bước đi bên cạnh nó.
– 3 người kia đâu rồi? Chợt nhận ra không thấy Yến và 2 ông anh yêu quý đâu nó quay sang hỏi Kan. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không biết nhưng thật ra là chính cậu đã ”đuổi” 3 người họ đi trước để cậu đi chơi riêng với nó đấy chứ.
Nó bắt đầu thấy có gì đó kì lạ, hôm qua nó bị đau chân thế mà Bin lại nỡ lòng ”bỏ rơi” nó, bình thường là anh phải vội vàng bế nó về chăm sóc vết thương cho nó rồi chứ, hôm nay thì lại không sang gọi nó dậy, xong rồi đi đâu mất tiêu, cả 2 người kia cũng thế. Vậy là sao??? Nhưng mà thôi kệ đi, ít ra vẫn còn có Kan chịu đi chơi cùng nó, vậy cũng đỡ hơn là phải đi 1 mình.
Bãi biển giờ này đông ngịt người, già có, trẻ có, trai có, gái cũng có, không những không khí náo nhiệt mà còn đầy màu sắc, màu của những bộ đồ bơi sặc sỡ.
– Này, sao chúng ta không xuống bơi nhỉ?
Kan bất chợt lên tiếng vì cậu đang nghĩ nó rất thích biển tại sao lại không hề nhắc đến muốn đi bơi mà chỉ dạo loanh quanh trên bờ.

– Không thích.
Nó trả lời ngắn gọn. Đó là lí do duy nhất có vẻ hợp lí mà nó nghĩ ra lúc này bởi nó không thể nói nguyên nhân thật là vì nó không thể xuống bơi được, nếu vậy mặt nạ của nó sẽ tiếp xúc với nước muối và dễ dàng bong ra mất.
Kan định mở miệng hỏi gì thêm nhưng đúng lúc đó lại có 1 cô gái thân hình khá chuẩn, mặt cũng khá xinh ưỡn ẹo đến trước mặt nó và cậu, cô ta cất giọng nhẹ nhàng mà nó nghe vẫn thấy chua như giấm:
– Chào anh, em có thể làm quen với anh được không? Tối nay em mời anh đi chơi nhé.
Kan không thèm liếc qua cô ta lấy 1 cái, cậu ung dung định bước đi thẳng thì bị nó kéo lại, cậu nhìn nó khó hiểu, nó thì mỉm cười:
– Anh này, người ta đã chào hỏi thì anh cũng nên lịch sự đáp lại 1 chút chứ, sao lại bỏ đi như thế. (nó nói bằng cái giọng ngọt đến tận xương)
SOCK… Kan đơ như cây cơ, cậu giương mắt nhìn nó không chớp. Nó vừa gọi cậu là ”anh” cơ đấy, cái từ ”anh” sao mà nghe ngọt ngào đến thế, nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của cậu thôi chứ nó thì chẳng quan tâm cái cách nó vừa nói có ý nghĩa gì với cậu đâu, cái nó quan tâm là cô nàng ”trơ trẽn” đang đứng trước mặt kia kìa. Nó vẫn giữ cái nụ cười hết sức ”trong sáng” và khuôn mặt tự nhiên tươi tắn, nó nắm tay cậu kéo lại sát bên mình rồi nhìn cô nàng kia với vẻ rất thân thiện:
– Để em giới thiệu anh cho chị ấy nhé. Chị, chị có cần em giới thiệu anh này cho không???
Nghe vậy Kan giật mình, nó đang định ”giao trứng cho ác” à, cho dù không thích cậu đi nữa thì cũng không nên nhiệt tình làm mối cậu cho người khác thế chứ, chẳng nhẽ nó thật sự muốn cậu đi với cô gái khác à, nó không cần cậu 1 chút nào sao, vậy mà vừa mới hôm qua cậu còn nghĩ nó đã có chút tình cảm với mình cơ đấy, là cậu tự biên tự diễn thôi, một cảm giác hụt hẫng, cậu nhếch môi cười, một nụ cười chua xót…
– Ơ… có, cảm ơn em. (cô ta hớn hở)
– Dạ, giới thiệu với chị: anh ấy tên là Dương Triệu Vũ, là 1 thiếu gia hào hoa phong độ, rất đẹp trai, lại chung thủy, và hiện đang là… CHỒNG SẮP CƯỚI CỦA EM ạ. (nó cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối)
Nghe nó nói xong Kan lại đơ thêm một lần nữa, hóa ra là nó muốn chơi đểu cô gái kia, vậy mà cậu lại tưởng nó thật sự vô tâm với cậu như vậy. Cậu khẽ mỉm cười, một niềm vui len lỏi trong trái tim.
Cô nàng cứng đơ không biết nói gì, cứ như là cô ta chết đứng luôn rồi ý. Thấy thế nó cười thầm trong bụng, cũng chẳng hiểu sao nó lại thấy ghét cô ta thế, người gì đâu mà vừa nhìn đã không có cảm tình, nhìn thấy trai đẹp là mắt sáng lên lại còn trơ trẽn hẹn tối đi chơi nữa chứ, thật là không có tí xấu hổ nào. Đó là tất cả những lí do nó đưa ra để biện hộ cho hành động của mình, nghe có vẻ cũng rất hợp lí đấy chứ. Nhưng chỉ mới thế thôi còn chưa đủ, nó phải cho cô ta thêm 1 cú nữa mới được, nhìn cô ta 1 lượt từ trên xuống dưới, mắt nó sáng lên:

– Anh này.
– Hả… à, gì vậy?
Nghe nó gọi cái kiểu đó Kan thấy sao sao, có lẽ là chưa quen lắm, nhưng cậu cũng biết nó đang cố tình diễn kịch thôi, vậy thì cậu cứ cùng nó diễn cho xong đi, biết đâu giả lại thành thật thì chẳng phải rất tốt sao. Giọng nó lại ngọt ngào:
– ở đây là bãi biển mà, sao người ta lại phải dựng cột đèn giao thông nhỉ, anh thấy lạ không chứ?
– Ý em là sao? (Kan vẫn không hiểu nó muốn nói gì)
– Thì đấy, anh nhìn ngay trước mặt mình nè, không phải có cái cột đèn giao thông đang dựng sừng sững đây à.
Kan bây giờ mới chú ý hơn đến cô gái trước mặt. Tóc vàng hoe, bộ bikini cô ta đang mặc không hiểu sao phần trên thì màu đỏ, phần dưới lại màu xanh, nhìn tổng quát thì đúng là 3 màu của cột đèn giao thông. Cậu mím môi cố nhịn cười để giữ hình tượng, còn nó thì chả cần ý tứ gì, nó ôm bụng tuôn ngay 1 tràng cười ngặt nghẽo.
Nhận ra mình vừa bị nó đem ra là trò, cô nàng tức đỏ mặt nhưng cũng không giám làm gì đành hậm hực quay đầu bỏ đi một mạch.
* * * *tối hôm ấy…
Đại sảnh khách sạn trở nên đông vui náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hầu như tất cả các khách đều đang tập chung ở đây, ai ai cũng ăn mặc cực kỳ sang trọng và lộng lẫy, đặc biệt là các nam thanh nữ tú. Nam thì đều mặc những bộ vest lịch sự còn các cô gái diện những chiếc đầm ôm sát cơ thể quyến rũ và gợi cảm. Không khí có vẻ giống như một buổi dạ hội.
Từ trên cầu thang, chúng nó đang từng bước đi xuống thu hút biết bao ánh mắt với muôn hình vạn trạng, ngưỡng mộ có, mơ mộng có, ghen tị cũng có…
Quả thật là trông chúng nó hôm nay rất đẹp, 1 vẻ đẹp cao sang quý phái và cả lịch lãm nữa. Tuy nhiên điều đó chỉ để nói về 3 chàng và Yến thôi, còn nó, vẫn phong cách đơn giản và trắng như thường ngày. Nó mặc chiếc váy trắng tinh khôi, phần trên ôm lấy ngực và eo rất vừa vặn, chân váy gấp những đường sóng uốn lượn mềm mại buông xuống quá gối, mái tóc mượt mà buông xõa tự nhiên, khuôn mặt với lớp mặt nạ không phấn son như bình thường. Nó mang vẻ đẹp giản đị, trang nhã và trong sáng hiền dịu. Nếu như gian phòng này là 1 vườn hoa toàn những bông hoa quý phái thì nó sẽ như 1 nhành hoa dại, đẹp tự nhiên đơn thuần và tràn đầy sức sống.
Yến mặc chiếc đầm xanh lơ đính những hạt đá lấp lánh ôm sát từng đường nét cơ thể, mái tóc ép phồng ôm lấy khuôn mặt thanh tú với làn da trắng hồng nổi bật, đôi môi căng mọng tự nhiên được phủ 1 lớp son bóng nhẹ nhàng tươi tắn, ở nhỏ toát lên vẻ kiêu sa và tươi trẻ.
Ba chàng trai cùng 1 phong cách, vest trắng, giày nâu trẻ trung và lịch thiệp, tuy nhiên ở họ vẫn toát lên 3 vẻ đẹp riêng biệt, Bin_cool, Kan_hot và Bun_baby, xung quanh 3 chàng như tỏa ra muôn vàn ánh hào quang rực rỡ khiến những người đang nhìn vào phải chói mắt nhưng không cách nào rời mắt khỏi 3 khuôn mặt ấy được.
Cả bọn đều biết là sẽ như vậy nên cũng không quan tâm lắm đến những ánh mắt ”biết nói” ấy. Nói thật là nó không thích mấy cái buổi như tiệc tùng này lắm, nó đã định ở trên phòng… ngủ một giấc cho khỏe nhưng mà 4 người kia cứ lôi bằng được nó xuống.

Nó chán nản nhìn khắp lượt, chẳng thấy có gì thú vị, mặc dù là có đông vui nhộn nhịp và đẹp thật đấy, nhưng mà nó không thích cái kiểu long trọng như thế này, không thoải mái.
Tuy nhiên dù thế nào cũng phải nhận xét khách quan một chút, rằng gian phòng, chính xác là cái đại sảnh này giờ đây trông nguy nga chẳng khác nào bên trong của 1 tòa lâu đài. Nhìn sơ qua cũng phải thấy tới mấy trăm bóng đèn với đủ loại đang hoạt động hết công suất chiếu sáng đến từng ngóc ngách, thậm chí chiếu cả dưới gầm bàn luôn.
– Chào mừng tất cả các quý vị đã đến với buổi party kỉ niệm 3 năm thành lập khách sạn BIỂN XANH.
Tiếng nói giõng dạc đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả chúng nó. Tất cả hướng ánh nhìn lên phía khán đài, nơi anh chàng MC bảnh trai đang đứng nhìn xuống dưới nở nụ cười thân thiện. Anh chàng tiếp tục với giọng ấm áp đầy hào hứng:
– Và nhân dịp đặc biệt này, giám đốc khách sạn đã trở về từ Mỹ để trực tiếp giao lưu với quý vị, nào bây giờ hãy cùng chào đón vị giám đốc tuyệt vời của chúng ta.
Anh chàng MC nói rồi đưa tay hướng lên phía cầu thang nơi bọn nó vừa bước xuống.
Lại một lần nữa mọi ánh mắt đều bị một vẻ đẹp hoàn mỹ thu hút.
Chàng trai với mái tóc nâu vuốt keo cá tính, nụ cười tỏa nắng để lộ chiếc răng khểnh rất duyên, anh diện trên người bộ vest trắng ca-vát đỏ nổi bật, một phong cách trẻ trung thanh lịch khiến người cùng phái ghen tị mơ ước, người khác phái người khác phái ngưỡng mộ yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bin có vẻ không quan tâm lắm, Kan, Bun và Yến thì khá bất ngờ trước sự xuất hiện của anh chàng. Riêng nó lại vô cùng kinh ngạc và có chút khó chịu. Bởi chàng giám đốc trẻ tuổi đó không ai khác lại là Dương Tuấn Tú.
Tú bước từng bước nhẹ nhàng tiến lên phía sân khấu, gương mặt luôn ánh lên niềm vui với nụ cười thân thiện khiến các cô gái chết mê chết mệt. Không biết là nó có nhìn nhầm hay không nhưng hình như anh ta vừa nháy mắt với nó thì phải, chẳng hiểu có ý gì mà tự nhiên nó thấy 1 làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải anh ta định nhân dịp này làm gì đó để ”trả thù” nó đấy chứ??? Mà thôi mặc kệ, nó cần gì phải sợ, anh ta có thể làm gì nó khi mà nó có cả 3 ”chàng vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh thế này chứ.
– Cảm ơn sự có mặt của các vị trong buổi tối ngày hôm nay.
…. Một lần nữa xin cảm ơn và chúc các vị có một buổi tối thật vui vẻ. Sau đây để bày tỏ sự biết ơn, tôi với tư cách là giám đốc khách sạn xin gửi tặng quý vị 1 món quà, đó là một ca khúc, và đặc biệt bài hát này tôi muốn dành tặng tới 1 cô gái, cô gái ấy đã cướp mất 1 nửa linh hồn của tôi ngay từ lần gặp đầu tiên ”em ở bên dưới, nếu nghe được những lời này, hãy lắng nghe bài hát và cho tôi 1 cơ hội em nhé”.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên, các cô gái thi nhau đoán già đoán non, nhiều người đang tự viễn tưởng rằng mình là cô gái được anh chàng giám đốc tuyệt vời kia nói đến.
Tuy nhiên có 4 người đã rất tinh ý nhận ra ánh mắt say đắm của Tú khi nói lên những lời ấy đã luôn hướng về phía một người con gái. Bin, Bun và Yến lắc đầu chán nản vì lại có thêm một kẻ nữa bị tiếng sét ái tình đánh trúng tim, và người tạo ra tia sét đó vẫn ngây thơ không biết gì, người đó là nó. Kan cũng nhận ra cô gái mà Tú vừa nói đến chính là nó, cậu bỗng dưng cảm thấy có chút tức giận, có chút lo lắng, hai bàn tay Kan nắm chặt, ánh mắt cậu nhìn lên sân khấu phát ra hàng ngàn tia lửa điện như muốn thiêu cháy người con trai đang nhún nhảy theo điệu nhạc trên đó.
Giọng hát ngọt ngào của Tú vang lên, cả gian phòng chìm trong mê đắm, chỉ có tiếng nhạc nhịp nhàng cùng tiếng hát của anh chàng ngập tràn lan tỏa khắp không gian khiến các cô nàng không ngừng mơ mộng:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.