Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 540: Khó quên (10)



“Tiểu Miên!”

Phùng Quang Hiển vui mừng mà gọi tên cô, cũng mặc kệ là có vi phạm luật hay không, dứt khoát mà ngừng xe lại, mở cửa từ bên trong nhảy ra ngoài.

“Quang Hiển, anh đã về rồi à?”

Mạch Tiểu Miên thấy Phùng Quang Hiển, cũng rất vui vẻ.

Sau khi Phùng Quang Hiển kết hôn với Lãnh Kiều Thi, nghe nói là đi du lịch tuần trăng mật vòng quanh trái đất hơn một tháng.

Bởi vậy nên Mạch Tiểu Miên cũng đã không còn gặp anh ta nữa.

Có điều, anh ta vẫn gửi WeChat cho cô hằng ngày, hỏi thăm tình hình của cô.

Nhưng mà lại tránh né không nói đến hành trình của anh ta với Lãnh Kiều Thi.

Mạch Tiểu Miên cũng không cố tình hỏi đến cùng.

“Đúng vậy, tôi đã về rồi.”

Phùng Quang Hiển nhìn cô trên dưới một cái, sau đó mở hai tay ra, ôm chặt lấy cô, xoay tròn vài vòng, rất vui mừng mà lên tiếng nói: “Tiểu Miên, thật tốt quá, em có thể đứng lên được rồi, thật tốt quá, tôi thật sự rất vui.”

Mạch Tiểu Miên bị anh ta đột nhiên ôm lấy như vậy, khiến cho cô ngây người, cực kỳ xấu hổ nói: “Mau thả tôi xuống! Bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu!”

“Nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi, tôi rất vui, muốn ôm em một cái đấy, không được sao?”

Mặc dù trong miệng Phùng Quang Hiển thì nói lời như vậy.

Nhưng mà anh ấy vẫn thả cô xuống dưới, cặp mắt đào hoa kia, vẫn không kiềm chế được sự phấn khởi như cũ.

Lúc này, một chiếc xe đạp ở trên đường, có một đôi mắt rất không vui mà nhìn hai người bọn họ.

Đó đúng là Mạch Đồng Đồng.

Cô bé đạp xe đạp chuẩn bị đi học, thấy xe của Phùng Quang Hiển, bèn vội vàng hộc tốc đuổi theo, lại thấy anh ấy dừng xe lại, bế Mạch Tiểu Miên lên đang vui mừng mà xoay tròn.

Điều này làm cho cô bé ghen tức!

Ghen tị Mạch Tiểu Miên có thể được anh ấy ôm như vậy.

Nếu anh Quang Hiển chịu ôm cô bé giống như vậy thì tốt rồi.

Cô bé sẵn lòng ngồi xe lăn hơn một tháng.

Vì sao Mạch Tiểu Miên lại may mắn như vậy?

Có Kiều Minh Húc yêu cô như vậy, còn có cả Phùng Quang Hiển nữa.

Lúc cô bé phát hiện ánh mắt của mình nhìn về phía Mạch Tiểu Miên tràn ngập ghen tị và oán hận, thì cũng bị chính mình dọa sợ, vội vàng rủ mí mắt xuống.

Mạch Tiểu Miên đối tốt với cô bé như vậy, cho cô bé tất cả ở hiện tại, sao cô bé có thể ghen tị với cô chứ?

Đồng Đồng, mày cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

Cô bé tự nói với bản thân như thế.

Nhưng mà, lại ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Phùng Quang Hiển nhìn Mạch Tiểu Miên vô cùng dịu dàng, cực kỳ chăm chú, còn rất có ánh sáng, trong lòng cô bé lại rất không thoải mái.

Cô bé cũng biết, Phùng Quang Hiển cũng không yêu Lãnh Kiều Thi, chỉ là nghe lời mà kết hôn thôi.

Anh ấy thích là Mạch Tiểu Miên.

Lại nhớ tới lời hôm đó anh ấy nói với cô bé, sở dĩ anh ấy đối tốt với cô bé như vậy, bởi vì cô bé là em gái của Mạch Tiểu Miên, cho nên anh ấy mới có thể coi cô bé như em gái.

Nếu cô bé mà không có quan hệ gì với Mạch Tiểu Miên, thì kể cả nhìn anh ấy cũng đều sẽ không liếc mắt nhìn cô bé lấy một cái.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bé thật sự khó chịu giống như đang bị vô số rắn độc cắn xé vậy.

“Quang Hiển, tôi không thể trò chuyện với anh thêm nữa đâu, tôi phải đi làm đây, nếu không sẽ bị muộn mất.”

Mạch Tiểu Miên và Phùng Quang Hiển nói mấy câu xong, cô xem thử thời gian, sau đó bèn nói.

“Sao lại phải đi bộ đi làm thế? Thật là, tôi đưa em đi, sẽ không sợ đến muộn.”

Phùng Quang Hiển nói với cô.

“Có thể đi đường là một loại hạnh phúc rồi, tôi đang hưởng thụ loại hạnh phúc này đấy.”

Mạch Tiểu Miên cong môi cười nói: “Lúc trước còn chưa cảm thấy, bây giờ thì đã thật sự cảm nhận được rồi.”

“Nhưng mà tôi vẫn còn muốn tâm sự nhiều hơn với em, em cứ lên xe đi, tôi vừa đưa em đi, vừa trò chuyện, như vậy là có thể không làm chậm trễ cả hai.”

Phùng Quang Hiển rất chờ mong mà nhìn cô nói.

Mạch Tiểu Miên cũng không tiện từ chối, đành phải gật đầu.

“Yeah!”

Phùng Quang Hiển rất là vui mừng mà nhảy lên một cái, nhanh chóng đi tới trước cửa ghế phụ, kéo cửa ra, làm ra một tư thế ga lăng: “Quý cô Tiểu Miên, xin mời lên xe!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.