Trong buổi triển lãm ‘Tượng sáp ma quái’ Khúc Mịch phát hiện một tử thi nữ, anh lệnh cho Lục Ly triệu tập mọi người, Dĩ Nhu vội vàng tiến lên kiểm tra.
Là một cô gái rất có linh khí! Đây chính là cảm giác đầu tiên của Dĩ Nhu.
Nạn nhân là một cô gái chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt trang điểm nhẹ, lông mày lá liễu, đôi mắt tròn to, miệng chúm chím, mang đậm nét đẹp của mỹ nhân cổ trang.
Cô gái ngồi xếp bằng dưới đất, vững vững vàng vàng, nhìn kỹ phía sau là chiếc ghế bành nhỏ; tương tự như kiểu bàn của người Nhật, ngồi trên chiếu, phía sau là chiếc ghế tựa. Trên người cô ta khoác một bộ xiêm y khá lớn, ống tay áo rất rộng, nếu nhìn kỹ bên trong có đặt một tảng đá lớn để nâng cánh tay của cô ta lên. Được tay áo che lại, tựa như đang nâng cành liễu.
Thật biết cách thiết kế, nâng nữ thi lên mà không lộ ra bất kỳ dấu vết.
Quan sát kỹ hơn một chút, Dĩ Nhu phát hiện mắt, mũi, miệng và tai đều có máu chảy ra. Theo như thời gian quan sát, lượng máu sẽ càng ngày càng nhiều.
Đây chính là áp lực ở bên ngoài nhỏ hơn áp lực của các bộ phận trong cơ thể hoặc do các vi sinh vật sinh sôi gây nên, đây là trường hợp mà người dân thường gọi là ‘Thất khiếu xuất huyết’.
*Thất khiếu xuất huyết: 7 lỗ chảy máu (2 lỗ tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng)
Bên ngoài không thấy có vết thương, muốn tìm được nguyên nhân cái chết, cần phải mang về tiến hành một bước nghiệm thi.
Lục Ly đã qua lấy khẩu cung của hai thanh niên.
Bọn họ đến đây là muốn tìm chút kích thích, trời sinh gan lớn, trông thấy đã có cảnh sát ở đây nên nhanh chóng tỉnh trí.
“Chúng tôi đều là sinh viên Đại học Ngoại thương, nghe nói ở đây có buổi triển lãm ‘Tượng sáp ma quái’, chỉ còn ba ngày cuối cùng, nên đến coi. Chúng tôi dự tính sẽ chụp hình chung với bức tượng sáp kinh dị nhất, sau đó khoe khoang trên weibo.”
Cậu thanh niên mập hơn một chút tiếp lời: “Chúng tôi đi vào nhìn, chẳng trách không bán được nhiều vé, không kinh dị chút nào, chỉ là phần tượng sáp trông thực thôi. Chúng tôi rất thất vọng, không chụp ảnh, và muốn ra về. Đi ngang qua tượng sáp Nữ Oa, thật sự quá mức xinh đẹp. Tiểu Tề nói năm đó Trụ Vương cũng từng đùa giỡn Nữ Oa, nên chúng tôi học theo.
Chúng tôi tiến đến gần, Tiểu Tề nâng cằm người chết, ghé thật sát”, anh ta vừa kể vừa liếc Tiểu Tề ở bên cạnh, sắc mặt Tiểu Tề lúc này trắng mét.
Bọn họ tuy rằng lớn gan nhưng cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thi thể gần đến mức đó.
Lục Ly ra hiệu cậu thanh niên mập nói tiếp: “Lúc đó bạn ấy nói tượng sáp không những tạc như thật, mà ngay cả mang lại cảm giác không khác người thật là bao! Tiểu Tề còn …. Còn ghét sát miệng đến hôn … sau đó phát hiện có điểm bất thường.”
“Bất thường thế nào?” Lục Ly nhìn Tiểu Tề truy hỏi.
Trong phòng nhiệt độ rất thấp, nhưng trán Tiểu Tề đượm đầy mồ hôi, cậu ta không dám quay đầu nhìn thi thể, ngón tay cố gắng khắc chế nhưng cũng không giấu được run rẩy.
“Dũng cảm lên! Cậu không còn lựa chọn nào khác!” Thanh âm Khúc Mịch lạnh lùng vang lên, “Bất cứ chuyện gì nếu phải nhớ đi nhớ lại nhiều lần, nhân tố cảm xúc sẽ từ từ giảm dần, cuối cùng trở nên vô cảm, sợ hãi cũng giống vậy!”
Tiểu Tề nghe thế thì chậm rãi hít sâu một hơi, rồi lên tiếng: “Tôi ghé sát miệng vào, một luồng khí nồng nặc, không thể diễn tả được nhưng thật sự rất khó ngửi. Tôi cho rằng là mùi của chất liệu làm tượng sáp, nên không để trong lòng.
Tôi kề sát môi vào môi người chết, cảm giác lạnh lẽo nhưng mềm mại. Tôi thầm thán phục, hiện tại kỹ thuật quá phát triển, không chỉ làm như thật mà cảm giác mang đến không khác nhau là mấy.
Tôi lại càng bị kích thích, nên … nên … lấy tiến đầu lưỡi vào … bên trong dĩ nhiên là hàm răng, mùi vị buồn nôn càng ngày càng đậm! Tôi nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện khóe mắt nạn nhân có vệt máu nhỏ, mũi và tai cũng có máu chảy ra. Tôi bị dọa chết khiếp, ôm chặt lấy béo, ra sức gào thét.”
Tiểu Tề vừa kể vừa nôn khan, tuy nhiên, sau khi kể lại cảm giác của hắn đỡ hơn lúc nãy một chút.
“Hai cậu tạm thời không thể đi, đứng chờ một bên!” Lục Ly ra ngoài tìm người đứng ra tổ chức buổi triển lãm, hỏi dò người soát vé mới biết chính anh ta cũng là người tổ chức buổi triển lãm, tên Vương Phú Quý.
Bởi vì khi mở cuộc triển lãm không có ai đến xem nên anh ta không thuê người làm. Xong việc thì tìm dịch vụ dọn dẹp, thảy hết bối cảnh và tượng sáp, dàn âm thanh nhét vào trong xe tải. Không ai biết được anh ta ăn ngủ đều ở trên xe tải.
“Những tượng sáp này làm ra ở đâu?” Lục Ly để Vương Phú Quý lau mặt, thay quần áo rồi mới tiến hành thẩm vấn.
Người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, màu da xạm đen, râu ria xồm xoàm, điển hình cho kiểu người phải bươn chải trong cuộc sống.
Anh ta nói giọng của người Giang Nam: “Đồng chí cảnh sát, tại sao chỗ này của tôi lại có người chết? Anh không nhìn lầm chứ? Không ít người trong đó đều nói đáng sợ, có người có gan mà còn bị dọa cho khóc!”
“Hiện tại anh có tình nghi lớn nhất, anh mau trả lời những câu hỏi sau!” Lục Ly cau mày.
“Tại sao tôi lại bị tình nghi? Cho đến bây giờ tôi còn chưa từng giết người nào mà!” Anh ta vội vội vàng vàng biện minh: “Anh cảnh sát, nếu như bên trong có người chết xin đừng lộ ra được không? Tôi kiếm cơm đâu dễ dàng gì, vốn dĩ đã không có nhiều người đến, tin này mà lan ra trên báo chí, làm sao còn có thể kiếm cơm ở mấy khu vực lân cận nữa!”
“Tôi nói anh nghe không hiểu sao? Nếu như anh không khai cho rõ ràng, thì nửa đời sau không cần phải kiếm cơm!” Lục Ly lườm anh ta một cái, rõ ràng tư duy của người đàn ông này và người bình thường không giống nhau, lúc nào cũng nhớ đến chuyện tiền bạc.
“Tôi khai … cái gì cũng khai!” Nghe đến đây anh ta hoảng hốt, nhưng vẫn không quên dông dài: “Đồng chí anh không biết, thời nay kiếm cơm đều rất khó, tôi còn phải nuôi ba mẹ, vợ con …
Tôi vốn dĩ có nghề, có nghiệp, trong mười dặm tám thôn chuyên thu mua đại gia súc. Tuy nhiên thời nay chăn nuôi trồng trọt không còn phát triển như trước, tôi đành phải kiếm cách khác mưu sinh.
Tôi chuyển sang làm công nhân chuyển gạch cho công trường, sau đó quá mệt mỏi; rồi nghe nói ở thành phố dễ kiếm tiến, nên chạy vào trong thành phố. Tôi kiếm việc thời vụ, lau dọn vệ sinh, thu gom rác …”
— Mẹ kiếp! Thằng cha này nói lằng nhằng cái gì đây. Lục Ly cắt ngang lời anh ta: “Tôi đến để hỏi anh về tượng sáp, không phải nghe anh kể khổ!”
“Đồng chí! Anh muốn tôi nói rõ ràng rành mạch, tôi dĩ nhiên phải kể từ đầu. Nếu anh không muốn nghe, tôi sẽ kiếm chỗ quan trọng rồi kể. Trải qua chuyện này tôi giác ngộ được một chuyện, muốn kiếm tiền phải biết vận dụng đầu óc. Tôi nghĩ rất nhiều biện pháp, đọc báo, xem tin tức … Anh cứ để tôi kể. Rốt cục tôi đã tìm được con đường phát tài.” Gương mặt ngăm đen lộ ra vẻ đắc ý.
“Thời điểm ở thị trấn XX, trong cung thiếu nhi ở đó có lớp học làm tượng sáp. Trong lớp các học viên nặn hình thù gì cũng có, học các học sinh làm kiểu gì cũng có, chẳng mất bao nhiêu tiền có thể mua về. Tôi đi mua thêm giấy vụn dựng mấy bối cảnh kinh dị, như vậy buổi triển lãm tượng sáp đã can sẵn sàng.
Trước tôi cũng hợp tác với mấy người, sau này họ rút lui nên còn mình tôi. Một hai năm cũng kiếm được vài đồng, mua thêm được chiếc xe tải và một ít thiết bị. Tôi chuẩn bị làm một vố lớn, đáng tiếc đợt này không dễ ăn. Mọi người được ăn ngon nên lá gan cũng lớn.”
“Ở cung thiếu nhi anh tổng cộng mua bao nhiêu tượng sáp? Phân biệt bằng cách nào? Trong đó có tạo hình Nữ Oa không?” Lục Ly không thể nào không cắt ngang lời anh ta lải nhải.
“Đại quỷ, tiểu quỷ, chỗ nào xấu tôi tu bổ lại một chút cho ngũ quan trông rõ ràng, dáng vẻ chân thực một chút, mua theo kiện. Diêm Vương tôi đặt làm riêng, bỏ ra không ít tiền!” Nói xong anh ta đột nhiên chau mày: “Đồng chí! Anh vừa mới nói cái gì oa oa??? Chỗ này tượng sáp đều là người, không có oa oa gì hết.”
“Anh theo tôi!” Lục Ly nghe anh ta nói thì đưa anh ta vào trong.
Anh ta nhìn nữ thi ngẩn người, trong nhận thức của hắn tử thi phải là máu thịt be bét, hoặc ngũ quan biến dạng. Còn thi thể trước mắt anh ta trông rất sống động, nữ thi chỉ có chút máu nơi khóe mắt tuy nhiên không thể che lấp đi nét đẹp ấy.
“Đồng chí! Đây là thi thể?” Ngữ khí của anh ta đầy nghi ngờ, trông thấy Lục Ly gật đầu, anh ta lắc đầu cảm thán: “Thật đáng tiếc! Cô gái còn quá trẻ và đẹp thế này. Mà làm sao có thể mở mắt, giơ tay được vậy? Hơn nữa ngồi rất chắc chắn! Quá kỳ lạ! Chà chà không biết là ai làm ra?”
“Khi ông thu tượng sáp không hề có tạo hình này?” Lục Ly truy hỏi.
Anh ta lắc đầu một cái, trả lời đây là đầu tiên anh ta thấy tượng sáp này.
“Tôi đến đây được mười ngày, từ ngày đầu tiên của cuộc triển lãm, đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhìn. Những tượng sáp này đặt ở đây, chỉ cần khóa cửa là xong, tôi ăn ở phía dưới.
Lúc đó không phát hiện đã từng bị cạy cửa, chưa từng nghe khách hàng phàn nàn điều gì, càng không biết đã có thêm bộ nữ thi từ khi nào.
Đồng chí, anh hãy tin tôi, tôi là một người nông dân chất phát, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, càng chưa bao giờ giết người, đồng chí …”
Lục Ly thấy anh ta lại ba hoa, không nhịn được vung tay ra hiệu ra im lặng, yên tĩnh một chút.
Bên ngoài có tiếng còi hụ xe cảnh sát, một lát sau điện thoại Khúc Mịch vang lên.
“Phong tỏa hiện trường, người không có phận sự không được vào. Khoa pháp chứng đến cho họ lập tức tiến vào bên trong, mặt khác dẫn một số cảnh viên xuống tầng trệt kiểm tra.”
Khang Bình cầm theo thùng y cụ lên lầu, Dĩ Nhu đeo găng tay, lúc này mới dám chạm vào tử thi.
Cô khẽ vặn tay và chân của tử thi, kiểm tra các khớp, vị trí và màu sắc hoen tử thi.
“Đội trưởng Khúc! Căn cứ bước đầu điều tra, suy đoán nơi đây không phải là hiện trường đầu tiên. Hung thủ giết người ở một nơi khác, sau đó mang đến đây!”
Khúc Mịch gật đầu, lệnh cho Vương Nhân Phủ mở cửa, tắt nhạc, mở rèm để phòng sáng sủa một chút.
Một lúc sau, nhạc tắt, rèm dày được lấy xuống, gian nhà sáng bừng.
Được ánh sáng chiếu rọi, nhìn kỹ mấy tượng sáp, mới thấy mỗi một bức đều là hàng dỏm. Chẳng trách Vương Phú Quý mua được nhiều như vậy, nếu không có âm nhạc rợn người, và ánh đèn lờ mờ thì chẳng có ai thèm mua vé vào xem.
Dĩ Nhu một lần nữa kiểm tra phía bên ngoài của thi thể, “Ngoại bộ không có vết thương, cụ thể nguyên nhân tử vong … Ồ???” Cô nhẹ xoay cổ tử thi, phía trên phát hiện có một lỗ nhỏ như lỗ kim.
“Đội trưởng Khúc! Có phát hiện mới!” Cô liền gọi Khúc Mịch qua nhìn.
Khúc Mịch rảo bước chạy qua, cúi người, quan sát cẩn thận: “Xem ra nạn nhân khi còn sống đã từng được tiêm qua. Bác sĩ Tăng, giải phẫu nạn nhân, quan sát màu sắc của nội tạng, có thể phát hiện được có phải là độc dược hay không, đúng chứ?”
“Trên lý thuyết là như vậy! Tuy nhiên, tiền đề là nạn nhân phải có nội tạng!” Dĩ Nhu cảm giác nạn nhân này có liên hệ với bộ nội tạng bị hun kia.
Cô mở nút buộc quần áo trước ngực nạn nhân, quả nhiên, từ ngực đến phần bụng có một đường dài. Hình dạng, to nhỏ, vị trí, phương thức khâu không khác gì vết thương trên người Đường Ninh!
Vụ án giết người liên hoàn! Hiện tại đã có thể lập án cùng điều tra, Dĩ Nhu liếc Khúc Mịch, chỉ thấy anh cau mày.
Anh đã suy đoán được địa điểm quăng thi thể, thế nhưng vẫn chậm hơn hung thủ một bước.
Lần này hi vọng có thể tìm ra chút manh mối có giá trị, bắt được hung thủ, không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Khoa pháp chứng đến rồi, bọn họ tiến hành lấy mẫu hiện trường, bao gồm mỹ phẩm trang điểm trên gương mặt nạn nhân, và quần áo, tảng đá trong cánh tay nạn nhân, và ghế dựa.
Lục Ly tiến hành thẩm vấn xung quanh. Hách Minh đưa Vương Phú Quý và một số cảnh viên xuống lục soát tầng một, kết quả không có phát hiện.
Mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở lề đường, cảnh sát kéo đường cảnh giới, tránh cho dân chúng đến gần.
Sạp buôn bán lề đường và người dạo phố đứng ở phía xa quan sát, trông thấy một bộ tử thi được khiêng ra, ai nấy đều bàn tán sôi nổi.
Hai chàng trai phát hiện ra xác chết và Vương Phú Quý cũng được đưa về sở cảnh sát. Trước mắt chưa có chứng cứ mới, bọn họ vẫn nằm trong dạng tình nghi.
Khúc Mịch cho công bố hình ảnh nạn nhân lên internet, hi vọng người biết được thân phận nạn nhân mau chóng liên lạc với cảnh sát.
Rất nhanh, bọn họ nhận được điện thoại từ Đại học XX. Bọn họ tự xưng là bạn học của Nghê Giai, cô bạn đã mất tích năm ngày, và cũng là người cảnh sát đang tìm kiếm trên mạng. Bọn họ đã báo án ở đồn cảnh sát địa phương, nhưng vẫn chưa có tin tức.
Ba mẹ Nghê Giai từ nơi khác chạy đến, ở trọ một nơi gần trường đợi tin con gái.
Khúc Mịch thông báo cho ba mẹ Nghê Giai đến nhận thi, quả nhiên chính là con gái của bọn họ! Lại là cảnh tượng bi thương đến đỉnh điểm.
Thân phận nạn nhân đã được xác định, tiếp theo chính là điều tra các mối quan hệ xung quanh nạn nhân.
Nghê Giai có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng, thường hay được mời làm người mẫu tiếp tân, nghĩa là chỗ nào có khai trương sẽ đi đến giúp đỡ việc cắt băng khánh thành. Như vậy, đối tượng tiếp xúc của cô ta khá lớn, phức tạp hơn rất nhiều.
Lục Ly đến trường cô ta điều tra các bạn học, thày cô giáo, tất cả mọi người đều nói Nghê Giai là một cô gái hướng nội, không nói nhiều, thích ở một mình, nên được bạn bè gọi là ‘Lãnh mỹ nhân’.
Cô ta đi làm người mẫu bên ngoài nên khá dư dả, thuê chung nhà ở bên ngoài. Rất hay trốn tiết nên bạn bè cô ta cũng không rõ là mất tích khi nào. Chỉ đến khi lớp trưởng phát hiện cô ta ba ngày vẫn chưa đi học, gọi điện thoại đều tắt máy, lúc này mới nghi ngờ, báo cáo cho giáo viên.
Lục Ly đến căn nhà thuê của cô ta, bạn cùng phòng cũng không biết Nghê Giai mất tích.
“Quan hệ của hai người không tốt?” Nhìn trang phục phối kỳ lạ của cô ta, khẽ nhíu mi.
“Thuê chung nhà, chia tiền nhà, thời này ai còn lo quản chuyện vô bổ? Sinh viên đại học thuê nhà bên ngoài, không phải để thuận tiện có bạn trai, thì chính là tiện cho công việc, tôi không có hứng thú muốn biết!” Cô ta vừa sơn móng tay vừa nói.
“Nghê Giai chết rồi!”
Lục Ly rõ ràng thấy tay cô ta run lên một cái, cọ sơn quẹt ra phía ngoài một mảng lớn.
“Anh cảnh sát đẹp trai, anh đừng làm tôi sợ!” Vẻ mặt cô ta ánh nên tia sợ hãi, “Người khỏe mạnh sống sờ sờ, mấy ngày trước còn gặp mặt, nói chết là chết thế nào? Cô ấy chết lúc nào?”
“Cô đang sợ hãi?” Lục Ly nhìn sắc mặt cô ta.
“Tôi có thể không sợ ư? Tối hôm qua vẫn còn mặc áo ngủ của cô ấy, sơn móng tay này cũng là của cô ấy.” Cô ta vội vã tìm khăn lau sạch đầu ngón tay.
Cô gái này khá thích dùng đồ người khác, Lục Ly tiếp tục dọ hỏi: “Nghê Giai và cô thuê chung bao lâu rồi? Cô có từng nghe cô ấy nói có bạn trai hay tiếp xúc với người đàn ông nào không?”
“Chúng tôi ở với nhau được một năm; bạn cùng phòng của tôi đã lập gia đình, tôi dán bảng tìm người chia phòng thì Nghê Giai tìm đến. Cô gái này có tính cách đặc biệt, bình thường không nói chuyện với tôi. Người ta là sinh viên đại học, xem thường đứa vô học như tôi cũng bình thường thôi, tôi chẳng cần thiết mà phải xum xoe nịnh hót. Mấy chuyện của cô ta tôi không rành, chỉ biết cô ấy làm việc bên ngoài kiếm được khá nhiều tiền.”
“Ồ? Sao cô biết được cô ta kiếm nhiều tiền?” Lục Ly nắm trọng điểm.
“Nhìn quần áo và mỹ phẩm của cô ấy là biết.” Cô ta bĩu môi, “Ai biết được? Hoặc là có đàn ông mua cho … Thế nhưng, cô ta chưa từng đưa đàn ông về đây, cũng chưa từng nghe cô ấy đề cập.”
“Lần cuối cùng cô nhìn thấy Nghê Giai là khi nào? Cô ấy có nói là đi đâu không? Hoặc có cử chỉ gì khác thường không?”
Cô ta suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Tôi gặp cô ấy cách đây sáu ngày, hôm đó ăn mặc rất đẹp. Hình như tâm tình rất tốt, còn cười cười bắt chuyện với tôi. Còn những chuyện khác tôi không nhớ! Anh cảnh sát đẹp trai, phòng bên trái kia là của cô ấy, tự anh qua kiểm tra, tôi thu dọn rồi đi ở chỗ khác, sợ quá!”
“Cho tôi số điện thoại của cô, địa chỉ nhà bạn cô dự định qua ở, không được ra khỏi thành phố, có chuyện cảnh sát sẽ đến tìm!” Lục Ly để cô ta viết thông tin cá nhân lên một tờ giấy, sau đó qua phòng Nghê Giai kiểm tra.
Ở giữa căn phòng là một chiếc giường đơn và bàn trang điểm, một chiếc tủ quần áo đơn giản. Trong phòng nhỏ đặt quá nhiều đồ đạc, chỉ chừa một không gian nhỏ để xoay trở.
Lục Ly mở ngăn kéo trang điểm, bên trong là mỹ phẩm, và vài cuốn sách.
Anna Karenina, Trà Hoa Nữ, Jance Eyre …
Xem ra Nghê Giai thích đọc văn học nước ngoài.
Lục Ly lại mở tử quần áo, bên trong đầy đủ quần áo bốn mùa, không nhiều, nhưng mỗi bộ giá thành có vẻ không rẻ. Phía dưới là kệ giày, chỉ có hai đôi giày thể thao, còn lại đều là giày cao gót.
Trên giường trải drap in hoa li ti, chăn gối rất gọn gàng.
Lục Ly kiểm tra giường, đưa tay vào phía dưới gối, chạm phải một vật khá cứng, lấy ra nhìn, là một quyển nhật ký khá dày.