Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Thanh Mai Trúc Mã

Chương 5



20

“Mặc dù mẹ Tô Tô nấu cơm rất ngon, nhưng cậu không thể ăn nữa!” Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tôi chỉ vào hộp cơm, bất cần đời nói.

Ánh mắt Ngụy Hòa Quang dừng trên người tôi, anh ấy nhẹ nhàng đáp: “Ừm, biết rồi.” Sau đó anh tiếp tục.

“Hiện tại tôi không sống gần nhà Tô Tô nữa, nên chúng tôi sẽ không đi học cùng nhau nữa.”

Nói đến đây, anh ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, như thể yêu cầu tôi khen ngợi điều gì đó.

Tôi cảm thấy hai má hơi nóng lên, dưới ánh mắt của Ngụy Hoà Quang, tôi hơi ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, gật đầu khen: “Ừm ừm, không tệ, cậu hiện tại là học một biết mười. Rất tốt, rất tốt.”

Ngay sau đó, một bàn tay chạm nhẹ vào má tôi.

Tôi chuyển mắt lại nhìn anh ấy.

Ngụy Hòa Quang nhẹ dùng đôi tay đó để lật mặt tôi sang một bên lần nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với anh ấy và chớp mắt.

Ngược lại, giọng nói của anh hơi nhẹ và đôi mắt mang ý cười: “Bạn gái, cậu đang đỏ mặt.”

Tôi nhìn Ngụy Hòa Quang thật lâu, không lên tiếng, nhìn thấy Ngụy Hòa Quang sắc mặt dần dần lộ ra vẻ khó hiểu, tôi mới chậm rãi mở miệng nói: “Đừng có trêu tôi.”

Nghe vậy, Ngụy Hòa Quang chỉ cười nhẹ nói: “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tôi liếc nhìn anh, nghĩ rằng sáng nay anh rất vội vàng, hỏi: “Cậu sống ở đâu? Có xa trường không? Cậu không thường xuyên đổ mồ hôi nhưng sáng nay tôi thấy trên trán cậu đổ mồ hôi.”

“Bây giờ đang ở Bác Nhã Uyển.”

Suy nghĩ một lúc Ngụy Hòa Quang nói tiếp: “Hôm nay là một tai nạn. Tôi quên taxi không được phép vào khu vực đó.”

Bắc Nhã Uyển là một khu chung cư sang trọng nổi tiếng, hầu hết những người sống ở đó đều có ô tô riêng và luôn coi trọng tính bảo mật, do đó, taxi thực sự không được phép vào Bắc Nhã Uyển.

Tôi nhìn anh ta, im lặng một lúc rồi nói: “Cậu sống ở Bác Nhã Uyển?”

Anh ta gật đầu.

“Lời tôi nói lúc nãy cậu không xem trọng có đúng không?” Tôi nghiêm túc nói.

“Vậy sao chỉ có một trăm thỏi son thôi?”

Giờ nghỉ trưa, tôi cùng Ngụy Hòa Quang đi ăn cơm rồi trở về lớp học.

Mặc dù điều kiện của trường Nhất Trung tương đối tốt, nhưng học sinh vẫn phải ngủ trên bàn trong giờ nghỉ trưa, thỉnh thoảng học sinh nội trú về ký túc xá ngủ lại, nhưng cũng không có quá nhiều, cơ bản chỉ cần ở trên lớp nghỉ ngơi một lúc là được rồi.

Ngụy Hòa Quang thường không ngủ nhiều trong giờ nghỉ trưa, nhưng có lẽ do tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt nên hôm nay nằm trên bàn nghỉ ngơi.

Anh khẽ nhắm mắt lại, nhìn rất dễ thương.

Không giống như Ngụy Hòa Quang, tôi thường nghỉ trưa, nhưng hôm nay lại không muốn ngủ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Ngụy Hòa Quang đang nằm ở bên cạnh mình.

Nước da của Ngụy Hòa Quang vốn trắng đến mức có chút tái nhợt, bây giờ lại tái xanh, sắc mặt còn kém hơn những ngày trước.

Tôi dựa vào và nhìn bàn học của anh. Vài cuốn sách gọn gàng, không dính nước. Nhưng khi tôi vừa định ngẩng đầu lên, thì đã thấy người nằm trên bàn đã mở mắt, đang uể oải nhìn tôi, đôi mi hơi cụp xuống.

“Có chuyện gì vậy?”” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi lắc đầu.

Ngụy Hòa Quang lại nhắm mắt lại, có thể là do tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, buổi sáng vội vàng đi học, trông thật sự rất mệt mỏi.

Lúc này, anh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quen thuộc, Ngụy Hòa Quang chưa kịp mở mắt thì viên kẹo mát lạnh đã chạm nhẹ vào môi, đồng thời ngón tay ấm áp của cô gái cũng không tránh khỏi chạm vào môi anh.

Ngụy Hòa Quang mở mắt, cầm lấy viên kẹo và nhìn thấy ngón tay của cô gái đang đặt trên môi mình.

Anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi trước khi tôi kịp phản ứng.

Tôi liếc nhìn những ngón tay của mình, rồi nhìn anh, ngập ngừng hỏi.

“Sao vậy, cậu còn muốn?”

Đôi mắt Ngụy Hòa Quang vốn dĩ có màu sáng, lúc này anh ấy đang nghiêm túc nhìn tôi, với viên kẹo dừa tôi vừa nhét vào miệng, khiến một bên má anh phồng lên.

Nghe tôi nói, anh ấy như nở một nụ cười trong mắt, xong lại khẽ lắc đầu và buông những ngón tay của tôi ra.

“Ăn ngon không?”

Tôi cúi người nhẹ giọng hỏi anh: “Tôi thấy kẹo dừa này ngon lắm. Tôi có để một túi lớn trong ngăn kéo của cậu.”

Khoảng cách rất gần, nhưng Ngụy Hòa Quang đột nhiên lại tiến sát thêm, tôi giật mình, nhưng lại nghe thấy giọng nói đều đều của anh từ từ vang lên:

“Tôi đã thấy rồi, nó rất ngon, tôi rất thích.”

21.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, trong trường cũng không có tiết tự học buổi tối nên tôi muốn cùng Ngụy Hòa Quang đi tiệm sách.

“Có gì không hiểu thì cậu có thể hỏi tôi.” Ngụy Hòa Quang nói với tôi trong khi thu dọn sách vở.

Tôi lắc đầu: “Không, tôi không đi mua tài liệu học. Tất nhiên là tôi đi mua sách triết học.”

Ngụy Hòa Quang liếc nhìn tôi, rõ ràng là không tin.

“Mua xong, nhân tiện tôi sẽ để chú Trần đưa cậu về nhà. Tôi có một căn nhà ở Bác Nhã Uyển, xe hơi vào được.” Tôi ngáp dài nhìn anh ấy sắp xếp đồ đạc.

Ngụy Hòa Quang: “Chà…”

Có lẽ bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, hôm nay trong hiệu sách ngoài trường có rất nhiều người, tôi lôi kéo Ngụy Hòa Quang một hồi, chợt nhớ ra anh ta đã nói gì, nên quay đầu lại hỏi: “Cậu còn nhớ khi nãy cậu đã nói gì chứ? “

Nhưng rõ ràng Ngụy Hòa Quang không muốn cho mình có cơ hội ôn lại chuyện cũ, nên thẳng thừng trả lời: “Không.”

“…” Tôi nghiến răng cười. “Không sao, tôi nhớ.”

Tôi chậm rãi tiếp tục: “Tôi cũng không biết là ai đã nói là “đừng dựa vào gần như vậy.” “

Ngụy Hòa Quang nâng bàn tay đã bị tôi bắt lấy, lắc nhẹ, khôngchút kinh hoảng.

“Không phải là tôi.”

Tôi: “Cậu có biết bây giờ cậu trông thế nào không?”

“Thế nào?”

Tôi muốn nói “kẻ vuốt đuôi”, nhưng cảm thấy không ổn, vì vậy tôi đã thêm một tính từ: “Một kẻ vuốt đuôi xinh đẹp.”

Ngụy Hòa Quang không kìm được mà bật cười.

Nó khiến cô gái nhỏ bên cạnh cứ nhìn vào.

Tôi có thể hiểu được điều này, nhưng một số bạn học nam vẫn luôn đổ dồn ánh mắt vào đây, mặc dù tôi không xấu, nhưng tôi luôn cảm thấy đó không phải là lý do.

Vào hiệu sách, Ngụy Hòa Quang không có gì để mua, nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất bạn trai của mình sau khi bước vào đây, say mê đọc mấy cuốn sách triết học.

Sau khi tôi chọn ra vài cuốn sách, tôi nhìn lại và thấy Ngụy Hòa Quang đã đi từ lúc nào.

Tôi nhìn xung quanh, không tìm thấy Ngụy Hòa Quang, nhưng tôi thấy hai người quen thuộc – Tô Tô và Tiêu Linh.

Tiêu Linh bảo vệ Tô Tô chen vào giữa đám đông.

Tiêu Linh há không phải đã già rồi sao…

Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, nếu không nghĩ lại sẽ có chút nóng mắt, rõ ràng hai người đi cùng nhau có thể coi là tuấn nam, mỹ nữ.

Chỉ là hôm nay có quá nhiều người trong hiệu sách nên cuối cùng tôi cũng bỏ qua hai người họ và tập trung vào mục đích tìm sách của mình. Tôi đã lướt liên tiếp vài cuốn nhưng không tìm được cuốn nào ưng ý. Khi tôi cúi xuống đọc, qua kẽ hở của kệ sách tôi nhìn thấy Tô Tô và Tiêu Linh.

Tôi: “…” Tội nghiệt gì thế này?

Đặc biệt là trong môi trường ồn ào này, giọng nói của Tô Tô và Tiêu Linh rõ ràng đến nỗi tôi có thể nghe thấy rõ họ ở phía bên kia giá sách.

“Tô Tô, ở đây đông đúc quá, sao cậu lại muốn đến hiệu sách này?” Tiêu Linh hỏi.

Tô Tô: “Mấy hôm trước tôi có hỏi Hòa Quang vài cuốn tài liệu nên muốn đến đây tìm mua.”

Tiêu Linh lẩm bẩm: “Tại sao cậu lại nghĩ đến việc học tập chăm chỉ?”

Giọng nói của Tô Tô có chút ngưng trọng: “Không có chuyện gì. Ngụy Hòa Quang học tốt như vậy, tôi cũng muốn đuổi kịp cậu ấy.”

“Tại sao luôn là vì Ngụy Hòa Quang, Tô Tô, ngoài việc cậu ta trông đẹp trai hơn tôi một chút thì tôi có gì thua kém cậu ta?” Tiêu Linh có chút bất mãn.

Tôi lắng nghe một cách thích thú sau giá sách, không hiểu sao tôi cảm thấy nam phụ Tiêu Linh này, khá là có năng khiếu trong vai trò diễn viên hài.

Hai người đang thoải mái trò chuyện, tôi nhìn lướt qua cuốn sách trên đầu, định kiễng chân lấy một cuốn rồi xuống đọc.

Nhưng mà trước khi tay tôi có thể chạm vào cột giá sách đó, một đôi tay phía sau đã nhanh hơn tôi chạm tới cuốn sách.

Cùng lúc đó, một mùi thanh khiết của núi non thoang thoảng bao trùm lấy tôi.

Giật mình, tôi nhanh chóng quay mặt lại.

Giọng nói của Ngụy Hòa Quang nhàn nhạt vang lên sau lưng tôi: “Sao thế…”

Nhưng lời còn chưa nói xong, có lẽ không gian giữa hai người quá nhỏ, động tác xoay người lại có vẻ hơi lớn.

Tôi quay lại, Ngụy Hòa Quang – người có chút bối rối – tình cờ cúi đầu, vì vậy môi tôi không tránh khỏi trượt xuống cổ họng anh ấy.

Thật may, vẫn là yết hầu…

Yết hầu của Ngụy Hòa Quang hơi nhấp nhô.

22.

Môi tôi lúng túng dừng lại trên yết hầu của Ngụy Hòa Quang.

Tôi không di chuyển và anh ấy cũng vậy.

Tuy rằng thường ngày thích giở trò lưu manh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của tôi còn non, lúc này chỉ cảm thấy môi mình hơi nóng. Và giọng nói của Tô Tô và Tiêu Linh từ phía sau giá sách tiếp tục vang lên.

“Tiêu Linh, cậu nói xem Ngụy Hòa Quang hẹn hò với Lâm Xuân Tường là vì cậu ấy thực sự thích cô ta à?” Đó là giọng của Tô Tô.

Còn Tiêu Linh ngập ngừng trả lời cô: “Nhưng cậu ấy không chọn cứu cô ta lúc bị rơi xuống nước… À, cũng không phải.” Như thể nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó không tốt cho mối quan hệ của mình với Tô Tô, Tiêu Linh đổi miệng nói: “Hai người bọn họ bây giờ không phải chỉ là ở cùng nhau sao? Tô Tô, Ngụy Hòa Quang là đồ cặn bã.”

Vừa nghe lời này, tôi lập tức quay mặt đi, Ngụy Hòa Quang cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, anh ấy vẫn như bình thường, đem sách trên giá ra, đưa cho tôi: “Là cái này?”

Tôi thậm chí còn không quay mặt đi, không biết nó là cuốn sách nào nên tôi vội vàng cầm lấy, ai ngờ cuốn sách này nặng quá, suýt chút nữa tôi đã làm rớt nó.

May mắn thay, Ngụy Hòa Quang đã kịp thời đưa tay ra và đặt tay anh ấy xuống dưới tay tôi.

“Sao lại nặng như vậy.” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà nhìn xuống.

Ngụy Hòa Quang: ” Là Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao.”

Tôi: “?”

Bầu không khí mơ hồ vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Tôi ngẩng đầu lên và hỏi.

“Cậu nghĩ tôi muốn xem cái này?”

“Đầy triết lý, trên hàng này…” Ngụy Hòa Quang ngẩng đầu, nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Xem ra cái này là duy nhất.”

Tôi cũng nhìn theo tầm mắt của anh ấy và nhìn lên, sau đó hất cằm một chút về hướng đó, và nói. “Nó là cuốn ở bên trái.”

“…” Ngụy Hòa Quang vẻ mặt phức tạp, đem quyển sách đặt xuống, trầm mặc một lát, đưa cho tôi: “Ba mươi sáu sách lược báo thù người vợ thế thân?”

Khi cầm lấy nó, tôi bối rối nói: “Thật lạ, tại sao Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao lại xuất hiện ở đây.”

Ngụy Hòa Quang cầm lấy Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao trước, đặt ở giá sách đối diện, đưa tay ra: “Đưa sách cho tôi, tôi cầm cho.”

“Ừ.” Tôi lịch sự đặt vài quyển sách vào tay anh ấy.

“Cậu có nghe thấy những lời vừa rồi không?”

Ngụy Hòa Quang nhẹ gật đầu: “Nghe thấy rồi.”

Tôi thốt lên một tiếng dài “Ồ”, sau đó quay lại nhìn anh đang đi phía sau tôi: “Vậy tôi có thể hỏi, Ngụy Hòa Quang tiên sinh nghĩ gì về cuộc trò chuyện vừa rồi?”

“Tôi không phải là đồ cặn bã.” Ngụy Hòa Quang nhanh chóng đuổi kịp tôi. “Có cứu cậu hay không cũng không liên quan gì.”

Tôi quay đầu nói với anh ta: “Tôi cảm thấy bây giờ cũng không cần thiết phải nói việc cứu hay không cứu.”

“Cậu còn giận à?” Ngụy Hoà Quang như muốn cười.

“Không được…” Trước khi tôi có thể kết thúc từ “sao”, tôi vấp phải thứ gì đó dưới chân, còn Ngụy Hòa Quang đang đứng sau tôi dù nhanh tay nhanh mắt nắm được cánh tay của tôi——

Tôi bị bong gân bàn chân.

Vẻ mặt nặng nề ngồi trên mặt đất, một tay vẫn bị Ngụy Hòa Quang nắm chặt.

Những người xung quanh nghiêng người nhìn tôi như con khỉ đang bám trên cây.

“Cậu bị bong gân à?” Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của tôi, Ngụy Hòa Quang đặt quyển sách trong tay xuống, cúi người hỏi tôi.

Tôi thở dài nói: “Hôm nay có chút không may.”

“Còn đau không?” Ngụy Hòa Quang nhìn chân tôi.

Tôi ứa nước mắt nhìn anh: “Anh à, bây giờ tôi đã xấu hổ đến mức không còn cảm thấy đau nữa”.

Ngụy Hòa Quang không kìm được dùng ngón tay chọc vào trán tôi, buông tay tôi ra hỏi: “Cậu còn muốn mấy cuốn sách này không?”

“Muốn.” Tôi nói chắc nịch.

Anh ấy đứng trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, quay lưng lại với tôi, nhẹ nhàng nói: “Cậu leo lên được không?”

Trong lòng vô cùng đau đớn, tôi vươn tay nắm lấy cổ Ngụy Hòa Quang.

Ngụy Hòa Quang một tay đỡ lấy tôi, tay kia cầm sách vở dưới đất lên, hơi quay đầu lại: “Ôm chặt, được không?”

“Hiểu rồi.” Tôi thở dài, gối đầu lên cổ anh, nhưng tôi nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, nên ghé vào tai Ngụy Hòa Quang nhẹ nhàng nói:

“Lái xe–“

Cơ thể Ngụy Hòa Quang hơi khựng lại khi anh định đứng thẳng dậy.

Giọng nói của anh ta lãnh đạm: “Lâm Xuân Tường, cậu có muốn tôi ném cậu xuống không?”

“Anh à, tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ thay đổi mà.” Đúng là chết tiệt mà.

Tôi không biết là do tôi hay là do Ngụy Hòa Quang, tôi cảm thấy ánh mắt của những người trong tiệm sách này đang rất lo lắng dán vào tôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của câu “như ngồi trên đống lửa”.

Và trong số đó, tự nhiên có một trong những điều khó tin nhất-

Tô Tô siết chặt tập bài tập trong tay, cắn môi nhìn Ngụy Hòa Quang như đã hạ quyết tâm.

23.

May mắn thay, hai ngày tớ là cuối tuần, nếu không tôi thực sự không muốn đi đâu với bàn chân sưng tấy của mình.

Khi tôi đang ở nhà xem “Ba mươi sáu sách lược báo thù người vợ thế thân”, tôi đột nhiên nhớ ra rằng tôi phải đồng ý lời mời kết bạn của Ngụy Hòa Quang.

Ngay sau khi đồng ý với yêu cầu kết bạn của Ngụy Hòa Quang, tôi đã nghĩ đến việc thay đổi biệt hiệu cho anh ấy và gửi một tin nhắn tới đó:

[Em trai Ngụy Hòa Quang]: Mắt cá chân thế nào rồi

Tôi nhìn vào tin nhắn trên điện thoại và tấm ảnh đại diện đen thui, suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại với anh ấy.

[Sailor Moon]: Tại sao cậu không đặt một dấu chấm hỏi?

Im lặng một lúc, một tin nhắn khác được gửi đến.

[Em trai Ngụy Hòa Quang]:?

[Sailor Moon]: Tôi hỏi cậu tại sao không có dấu chấm hỏi trong câu cậu hỏi tôi?

[Sailor Moon]: Một câu hỏi nhưng không có dấu chấm hỏi sao?

[Sailor Moon]: Anh ơi, sao anh thiếu chính xác thế!

Tôi nhìn [bên kia đang soạn tin] trên điện thoại một lúc, nhưng tôi không thấy bất kỳ tin nhắn nào tới, cho nên tôi đã gõ lại.

[Sailor Moon]: Anh à, cậu độc thân bao lâu rồi, đánh máy chậm thế?

Tin nhắn được gửi đến đó một cách nhanh chóng.

[Em trai Ngụy Hòa Quang]: Dấu “?” vừa rồi là những gì tôi đã thêm vào câu trên.

[Em trai Ngụy Hòa Quang]: Tại sao cậu không thêm một dấu chấm hỏi vào “Cậu độc thân bao lâu rồi”? Nó không phải là một câu hỏi?

Tôi: “…?”

Ha ha, đúng là một người con trai lòng dạ sắt đá.

Trong thâm tâm tôi đã rộng lượng tha thứ cho anh ta.

[Sailor Moon]: Mắt cá chân không sao, tôi đã đi khám bác sĩ rồi, không sao cả.

[Em trai Ngụy Hòa Quang]: Ừm.

“Ừm”? Tôi nhìn từ “Ừm”, một lúc sau cũng không có tin nhắn nào khác tới.

Chỉ như thế?

Tôi đặt điện thoại xuống và tiếp tục xem cuốn sách “Ba mươi sáu sách lược báo thù người vợ thế thân “

Sau khi xem một hồi, tôi liếc nhìn điện thoại di động vẫn không có thông báo nào, rồi tắt máy đi ngủ.

Thời gian cuối tuần trôi qua quá nhanh, tôi gần như không thể thức dậy vào sáng thứ hai.

Chắc chắn rồi, điều đau đớn nhất trên đời là dậy sớm.

Tôi mặc quần áo một cách khó khăn và khập khiễng đi xuống cầu thang.

Hôm nay bố Lâm không có ở nhà.

Vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một người con trai đứng bên ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, thân hình gầy gò, đeo một chiếc túi màu đen trông không nặng nề.

Dường như anh ta nghe thấy tiếng bước chân của tôi, người con trai khẽ quay đầu lại, gió thổi nhẹ làm lộ ra nốt ruồi đẹp như tranh vẽ kia.

Tí thạch như ngọc liệt, tùng như thúy,* nhưng chỉ có vậy thôi.

(出自宋代佚名的《白石郎曲》Núi ngọc do đá tạo thành, cây thông xanh đứng. Ý nghĩa của ngọc và khí chất của cây thông đều được dùng để mô tả vẻ đẹp và phẩm chất của một người đàn ông. Bạn có thể tưởng tượng anh ta là một người đàn ông độc nhất vô nhị.)

Tôi dựa vào cửa, tặc lưỡi một tiếng.

Ngụy Hòa Quang khó hiểu nhìn tôi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tôi gật đầu tán thành: “Rất tốt.”

Ngụy Hòa Quang chưa kịp nói, tôi đã mỉm cười tiếp tục tán thưởng: “Mới sáng đã được nhìn thấy một mỹ nhân thế này, không tệ không tệ. Cảnh đẹp nên tâm trạng cũng tốt, đúng là bổ mắt mà.”

Ngụy Hòa Quang rời mắt khỏi mắt cá chân của tôi, rồi chậm rãi nói: “Tôi đang hỏi, cậu cảm thấy mắt cá chân của mình thế nào?”

Tôi:”…?”

Anh ấy chậm rãi đi tới, cầm giúp tôi cái túi trong tay: “Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, chắc cũng gần giống nhau.”

“Không, hiện tại mắt cá chân của tôi lại bị đau.” Tôi nhìn anh ta và nói một cách chắc chắn.

Nghe được lời nói của tôi, Ngụy Hòa Quang cúi người dùng ngón tay chạm nhẹ vào mắt cá chân của tôi: “Đau ở đâu?”

Tôi cũng từ từ cúi xuống nói vào tai anh cười nói: “Tôi đã nói dối đấy.”

Anh ngước mắt lên, mỉm cười bất lực.

“Nhưng làm thế nào mà cậu đến được đây hôm nay?” Tôi vừa hỏi, vừa chọc vào nốt ruồi xinh đẹp của anh ấy.

Ngụy Hòa Quang nắm lấy tay tôi, ngăn không cho ngón tay tôi cử động, anh ấy nói: “Tôi đi qua, hôm trước lúc đưa cậu về bảo vệ đã thấy mặt tôi rồi.”

“Mặc dù cách Bác Nhã Uyển không quá xa, nhưng cũng cách một đoạn đúng không? Cậu vừa đi bộ tới đây bằng đôi chân của mình à?”

“Ừm.” Anh siết chặt ngón tay tôi.

Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh ta: “Này, chỉ tôi mới có thể động tay động chân thôi, cậu không được làm gì.”

Ngụy Hòa Quang nhẹ nhàng buông tay ra: “Lâm Xuân Tường, cậu không cảm thấy mình ngang ngược lắm sao?”

“Sailor Moon chính là độc đoán như thế.” Tôi mỉm cười.

“Chẳng qua là tôi để cậu quá thoải mái. Anh Hòa Quang, cậu là người kỷ luật đấy.”

Thế là anh ấy lại chọc vào má tôi.

Chính xác mà nói, nó chọc vào lúm đồng tiền của tôi.

“Đi thôi, đi học.” Ngụy Hoà Quang dang tay cười với tôi.

“Làm ơn đi, chị Lâm.”

Tôi phát hiện Ngụy Hòa Quang đã trở nên cười rất nhiều, mặc dù vẫn còn mờ nhạt, nhưng thực sự rất ưa nhìn.

Đang miên man suy nghĩ, tôi đặt tay lên lòng bàn tay anh, nhân tiện còn đưa cho một viên kẹo dừa: “Chị Lâm thưởng cho anh.”

Và anh khẽ nắm tay tôi bước lên xe.

24.

Mặc dù mắt cá chân của tôi vẫn còn băng bó, nhưng tôi không cảm thấy đau mấy.

Tuy nhiên, một tay Ngụy Hòa Quang xách cặp của tôi và của anh ấy còn tay kia thì dìu tôi.

Nên tôi đã rất xúc động và nói: “Cậu có cảm thấy cảm động không?”

“Cái gì?” Bạn trai tôi hơi cúi đầu.

“Tôi nhẹ như vậy nên cậu không có cảm giác nặng nề.” Tôi cười nhẹ, sau đó quay đầu thật nhanh.

“Cậu không được chọc vào lúm đồng tiền của tôi.”

Ngụy Hòa Quang cười một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Cậu xem, tôi còn tay nào để chọc vào núm đồng tiền của cậu đâu?”

“Cũng có lý.” Cuối cùng tôi cũng từ từ quay đầu lại.

Thực ra bây giờ tôi đã đi vào trong sân trường rồi, nhiều bạn học đi ngang qua cũng xì xào bàn tán. Ở Nhất Trung, những cặp đôi như vậy cũng rất phổ biến nhưng là do Ngụy Hòa Quang thuộc loại nổi bật nhất nên mới bị chú ý đến vậy.

Và vẻ ngoài nổi bật này, ngoài việc thu hút ánh nhìn của các bạn cùng lớp, cũng sẽ thu hút một số giáo viên.

Vì vậy, tôi, Ngụy Hòa Quang và chủ nhiệm lớp đang đưa mắt nhìn nhau.

Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn tôi, sau đó nhìn về phía Ngụy Hòa Quang, ánh mắt ông dừng một chút trên tay hai chúng tôi: “Bạn học Ngụy, bạn học Lâm, các em như vậy là?”

“Bị thương.”

“Bạn gái.”

Hai người nói gần như cùng một lúc, nhưng không nghi ngờ gì câu trên là tôi đã nói, câu tiếp theo chính là do Ngụy Hòa Quang nói.

“…” Sắc mặt của chủ nhiệm biến đổi từ trắng thành đen, đen rồi lại trắng, giống như một bàn nhiên liệu.

Tôi ngẩng đầu nhìn Ngụy Hòa Quang bên cạnh, sắc mặt anh nhẹ đi, dường như cũng không cho rằng những gì vừa nói là sai.

Chủ nhiệm lớp mở miệng, sau đó mỉm cười, chậm rãi nói: “Tốt lắm, học sinh Ngụy chủ động giúp đỡ bạn gái bị thương. Ồ, không phải bạn gái mà là bạn học Lâm mới đúng, rất tốt. Bạn sinh cùng lớp là yêu thương giúp đỡ lẫn nhau như vậy đó.”

Tôi nghĩ ông ấy chỉ thiếu chút nữa là vỗ tay tán thưởng Ngụy Hòa Quang và tôi.

Ngụy Hòa Quang nhẹ gật đầu về phía chủ nhiệm, trầm giọng nói: “Được.”

Vậy nên chủ nhiệm nhẹ nhàng bước đi.

Tôi giơ ngón tay cái cho Ngụy Hòa Quang: “Anh à, tôi mãi mãi ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của cậu.”

Ngụy Hòa Quang lịch sự đáp: “Cảm ơn.”

Ngày hôm nay thật ra cũng rất bình thường, nếu không phải buổi tối tự học, cuối cùng Tô Tô cũng đã tới.

“Xin lỗi, tôi muốn tìm Ngụy Hòa Quang của lớp các cậu.”

Có tiếng gõ cửa, hóa ra là Tô Tô học lớp bảy ló đầu ra.

Lúc này, giờ tự học buổi tối đã kết thúc được một lúc, trong phòng học chỉ còn lại rải rác mấy người, giáo viên cũng đã đi rồi. Vì vậy, sự xuất hiện của Tô Tô là không bình thường.

Nghe được giọng nói quen thuộc này, tôi ngẩng đầu nhìn Tô Tô ở cửa lớp.

Nó không quan trọng, chỉ cần xem xét-

Trông rất… xinh đẹp.

Dù là mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm có mục đích hay những bộ trang phục chất lừ khiến người ta tỏa sáng, rõ ràng đêm nay Tô Tô có ý đồ rất rõ ràng.

Chẳng lẽ…

Tôi liếc nhìn Ngụy Hòa Quang bên cạnh.

Đồng thời, Ngụy Hòa Quang cũng nhìn tôi, thấp giọng hỏi: “Tôi đi được không?”

“Đi đi.” Tôi muốn xem Tô Tô muốn làm gì.

Sau khi Ngụy Hòa Quang đi ra ngoài, tôi còn lo lắng anh ta và Tô Tô sẽ không ở trong tầm mắt, Tô Tô cũng không biết có phải cố ý hay không, nên chọn cửa sổ sát chỗ tôi.

Tôi: “…?” Đó là một sự khiêu khích trắng trợn.

Nhưng tôi có một số điều cần tìm hiểu.

Sau khi suy nghĩ về một số điều về giấc mơ đó lần trước, tôi không còn quan tâm đến hầu hết những nghi ngờ nữa, tôi tin rằng tôi có thể phân biệt giữa mơ và thực. Nhưng khi những vấn đề này chuyển sang Ngụy Hòa Quang, tôi phải chú ý.

Tôi khẽ thở dài, và chắc chắn, tôi đã bị nhan sắc mê hoặc.

Nhưng mà, Tô Tô đối với Ngụy Hòa Quang là sự tồn tại như thế nào? Tôi không muốn tin vào cái gọi là “tiểu thuyết thanh mai trúc mã” trong giấc mơ đó, nhưng ngay cả trong thực tế, Ngụy Hòa Quang và Tô Tô đã biết nhau hơn mười năm. Tôi không hỏi Ngụy Hòa Quang nghĩ gì, qua đủ thứ chuyện, tôi không muốn tin rằng Ngụy Hòa Quang chỉ đang ép Tô Tô nên mới qua lại với tôi.

Nhìn hai bóng người ngoài cửa sổ, tôi nhẹ nhàng nghĩ, Ngụy Hòa Quang, tôi lựa chọn tin tưởng vào anh, tôi tin tưởng vào người tôi đã tận mắt chứng kiến ​​và nghe thấy.

Hai người đứng ngoài cửa sổ thật lâu không nói chuyện.

Ngụy Hòa Quang mở miệng hỏi: “Tô Tô, có chuyện gì sao?”

Giọng anh vẫn đều đều như thường lệ.

Về phần Tô Tô, cô ta cắn môi, ngẩng đầu, nói từng chữ:

” Hòa Quang, tôi thích cậu.”

25.

Các bạn học trong lớp gần như đã về hết, từ cửa sổ ở gần Ngụy Hòa Quang nhất, anh có thể thấy Lâm Xuân Tường vẫn còn ngồi đó.

Rõ ràng muốn nghe trộm, nhưng lại giả vờ như không phải là nghe trộm.

Nhìn bộ dáng của người nọ khiến Ngụy Hoà Quang không khỏi có chút thất thần.

Tô Tô nhìn bộ dạng lơ đễnh của Ngụy Hòa Quang, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra vẻ bối rối khó hiểu, muốn vươn tay kéo ống tay áo Ngụy Hòa Quang nhưng lại bị cô đè xuống.

” Hòa Quang…” Cô thu hết can đảm, ngước mắt lên, lại nói: “Tôi đã nói là tôi thích cậu.”

Ngụy Hòa Quang định thần lại, ánh mắt thu lại rơi vào trên người Tô Tô, suy nghĩ một chút.

Một lúc sau, trong ánh mắt căng thẳng của Tô Tô, Ngụy Hòa Quang nhẹ giọng nói: “Tô Tô, tôi có bạn gái rồi.”

“Nhưng… nhưng cậu không thích cô ấy mà.” Tô Tô lập tức đáp lại, như thể sợ Ngụy Hòa Quang từ chối cô, cô hỏi lại với vẻ nài nỉ: “Có phải không, Hòa Quang?”

Ngụy Hòa Quang lắc đầu: “Không có.”

Anh nhìn Tô Tô, chậm rãi nói: “Tôi thích cô ấy.”

“Cậu…” Tô Tô nắm chặt tay, vẻ mặt sinh động đáng yêu thường ngày tràn đầy vẻ khó tin.

“Cậu làm sao có thể thích Lâm Xuân Tường? Hòa Quang, cậu không thích tôi sao? Ở bên bể bơi, cậu đã cứu tôi nhưng lại không cứu cô ấy! “

Vẻ mặt Ngụy Hòa Quang nhẹ nhàng như thường: “Tô Tô, cậu biết không, đây là điều tôi hối hận nhất. Hơn nữa, tôi sẽ không cứu cậu chỉ vì tôi thích cậu, nếu không cứu cậu cũng không phải vì tôi không thích cậu. Cậu không biết bơi, nhưng Xuân Tường biết. Với cả đối với sự giúp đỡ của cha mẹ cậu và cậu đã dành cho tôi trong mười năm qua, tôi không thể không cứu con gái duy nhất của họ. Nhưng nếu tôi biết Xuân Tường không biết bơi thì giữa cậu và cô ấy, tôi nhất định sẽ chọn cô ấy. ”

Vừa nói xong, Ngụy Hòa Quang dừng lại, nhìn Tô Tô, nhưng trong mắt không còn sự đấu tranh: “Thật xin lỗi, chuyện này có thể là quá ích kỷ.”

Tô Tô cắn chặt môi, cố gắng hết sức để nước mắt không rơi. Ngụy Hòa Quang là hàng xóm của cô hơn mười năm, anh luôn điềm đạm và lễ phép, nhưng trước mắt Lâm Xuân Tường, anh chưa bao giờ nói nghiêm túc với cô như vậy, chẳng lẽ là mối quan hệ hơn mười năm cũng không thể sánh bằng với những ngày ngắn ngủi này?

Tô Tô chăm chú nhìn Ngụy Hòa Quang, chậm rãi nói: ” Ngụy Hòa Quang, trước kia không phải cậu thích tôi sao?”

Nghe câu hỏi của Tô Tô, Ngụy Hòa Quang sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Tô Tô, thật ra, ngày trước khi tôi hẹn hò với Lâm Xuân Tường, tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này. Tôi đã từng thích cậu chưa? Trước kia có lẽ tôi có một chút thích cậu. “

Khi anh ta nói lời này, hai mắt Tô Tô lại sáng lên, nhưng ngay sau đó, giọng nói của Ngụy Hòa Quang lại chậm rãi vang lên.

“Nhưng sau khi cậu và Lâm Xuân Tường cùng rơi xuống nước, tôi không nghĩ rằng mình đã từng thích cậu. Đối với tôi, cậu có thể…” Ngụy Hòa Quang cười và nói tiếp. “Là ghen tị. Có lẽ đôi lúc là ghen tị?”

“Cha mẹ của cậu, gia đình của cậu. Xem ra, nếu là ở bên cạnh cậu, tôi cũng sẽ giống như cậu, tôi cũng sẽ có những thứ đẹp đẽ xa xôi đó.”

“Tôi từng nghĩ rằng mình thích loại cảm giác này, nhưng không phải. Tôi không muốn nghĩ về những cảm xúc phức tạp của con người trên thế giới này, cho dù đó là của tôi hay của người khác. Nhưng Lâm Xuân Tường thì khác, lúc cô ấy không vui, tôi sẽ nghĩ xem tại sao cô ấy không vui, mình đã làm gì sai và mình đã làm gì không tốt với cô ấy rồi?” Anh ngửa người ra sau cửa sổ.

“Tô Tô, tôi không phải là người hoàn hảo. Tôi có nhiều khuyết điểm, chẳng hạn, tôi không bao giờ muốn tôi trở thành người thay thế.”

Anh chậm rãi nhìn Tô Tô đang nước mắt lưng tròng, giọng đều đều: “Lúc mẹ tôi còn sống, tôi chỉ là một lựa chọn. Sau này ba tôi trở về, tôi vẫn là một lựa chọn. Còn với cậu bây giờ, tôi cũng chỉ cũng là một lựa chọn thôi.”

Tô Tô đột nhiên hiểu ý Ngụy Hoà Quang.

Cô ngước đôi mắt run rẩy lên nhìn chàng trai trẻ tuổi với nước da thường ngày, nốt ruồi xinh đẹp thanh tú, trong lòng cô không biết là sợ hãi hay buồn bã.

Anh biết, anh đã luôn biết…

Biết rằng cô đang do dự giữa Ngụy Hoà Quang và Tiêu Linh.

“Nhưng Hoà Quang, tôi thích cậu. Tôi… chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi, nhưng ngay cả một chút cảm giác với tôi cậu cũng không có…” Tô Tô lắc đầu, như muốn phủ nhận tất cả những gì anh ta nói.

“Không phải, Hoà Quang à, cậu thật sự rất quan trọng trong tim tôi”.

“…”

Ngụy Hoà Quang im lặng một lúc, anh nghiêm túc nói: “Tô Tô, tôi chưa bao giờ thích cậu. Có thể tôi đã xuất hiện và lang thang trong quá trình tình cảm phức tạp của cậu, nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu chỉ đơn giản là tình cảm đơn thuần chứ tôi chưa từng thích cậu. ”

“Tô Tô, tôi thật sự hi vọng cậu hạnh phúc, bởi vì chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, với tư cách là hàng xóm và bạn bè, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu và tôn trọng cậu. Tôi tin rằng tôi đã không làm bất cứ điều gì vượt quá phạm vi này.”

Tô Tô không ngừng lắc đầu, giọng nói run run: “Không phải như thế này, không phải thế này…” Vừa nói, cô vừa vươn tay ra, cố gắng nắm lấy tay Ngụy Hoà Quang.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang lên từ phòng học phía sau, đồng thời là tiếng hét hoảng hốt của một cô gái.

“A!”

26.

Nghe thấy giọng nói này, Tô Tô còn chưa có phản ứng gì, chỉ thấy sắc mặt của người thanh niên trước mặt liền thay đổi, xoay người chạy vào phòng học.

Cô nhìn bóng dáng anh, kìm nước mắt, chậm rãi đi đến trước cửa lớp.

Cô vẫn không tin, cô không tin Ngụy Hoà Quang không thích cô…

Anh ta chỉ đang nói dối cô, anh ta tức giận, tức giận vì cô còn cân nhắc đến Tiêu Linh.

Nhất định là như thế!

Tô Tô tựa vào cửa lớp nhìn vào.

– —

Vốn dĩ tôi đã lén theo dõi Tô Tô và Ngụy Hoà Quang trong phạm vi trò chuyện bình thường, nhưng ai có thể nghĩ rằng Tô Tô lại động chạm với Ngụy Hoà Quang?

Liệu Sailor Moon Lâm Xuân Tường tôi có thể chịu đựng được điều này không?

Thế là tôi vừa đẩy ghế vừa sợ hãi kêu “A”.

Cụ ông Lâm đang câu cá, để xem những người tình nguyện cắn câu—

Vậy là Ngụy Hoà Quang chạy vào.

Tôi không nói, nhưng Ngụy Hoà Quang có cảm giác như anh ấy đã chạy được 800 mét dù chúng tôi cách nhau không xa.

Trong lớp không có ai, anh chạy đến bên cạnh tôi cúi xuống, giọng hơi chột dạ: “Sao vậy?”

Tôi nằm xuống ghế giả vờ yếu ớt, nói: “Chân em đau”.

Tôi không biết tại sao, nhưng thật ra trên trán Ngụy Hoà Quang có vài hạt mồ hôi, anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo không giống như ánh trăng ngoài cửa sổ, mà giống như mây tầng sâu thẳm bên cạnh ánh trăng, cái nốt ruồi chút xinh đẹp ấy, như trăng lưỡi liềm hay như một ngôi sao, dường như đang đung đưa trước mắt tôi, sắp rơi vào trái tim tôi.

“Bị đau ở đâu?”

Giọng anh hơi trầm.

Tôi vươn tay đặt lên vai Ngụy Hoà Quang, dùng những ngón tay đó nhẹ nhàng siết chặt bộ quần áo trắng như tuyết của anh, cảm giác làn da nóng dần lên từ dưới tay.

“Chỗ nào cũng đau.”

Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng giọng nói của tôi sẽ nhẹ nhàng như vậy.

Ngụy Hoà Quang nhất thời sửng sốt, trên gương mặt xinh đẹp như bạch ngọc chợt thoáng chốc ửng hồng, đôi mắt hơi chớp động và nốt ruồi mỹ nhân thấp thoáng dưới tóc mái, bất kể gió trăng sáng ngời, nó đã rất nhuốm màu vào thời điểm này. Thời khắc này cả thế giới như được đắm chìm trong làn gió xuân.

“Anh à, cả người em đều đau.” Tôi khẽ tiến lại gần anh, liền thấy hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ rung động, đôi mắt sâu thẳm bên dưới đang nhìn gương mặt anh dịu dàng, tựa như thở dài nhưng không phải thở dài, quay đi quay lại cả ngàn lần, trong mắt có vô số ý nghĩ sâu xa, chỉ là không biết mà thôi.

Và mảng màu đỏ thẫm đó, dưới lòng bàn tay đang dần bao phủ của tôi, giống như ngọn lửa.

Người thanh niên vẫn luôn bất hủ như một bài thơ phong cảnh bằng nét mực tàu, khi lòng bàn tay ta phủ lên má, bỗng nhiên vươn tay ra, ôm eo tôi.

Tôi lúng túng vòng tay qua cổ anh, khoảng cách giữa hai người bị kéo đến cực điểm trong tích tắc.

Hơi thở của anh vừa phả vào tóc tôi.

Mái tóc đen của tôi rơi nhẹ trên bộ quần áo trắng của người thiếu niên và tôi cũng rơi nhẹ trong vòng tay anh ấy.

Anh ấy nhìn xuống tôi một lúc.

Tay tôi vòng qua cổ anh hơi siết chặt.

Và trong ngàn đôi mắt ẩn hiện ấy, giờ phút này như mây phủ sương mù, chẳng nhìn thấy sắc bên trong, chỉ biết rằng tình dài như ngày muốn nhấm chìm tôi.

Thiếu niên chậm rãi đặt tôi trên bệ cửa sổ, thân thể hơi hơi gần, nhẹ giọng nói, như ma mị thì thào: “Đau ở chỗ nào?”

Lúc này tay tôi đang đặt trên xương quai xanh bên cạnh cổ anh, làn da nóng đến mức gần như thiêu đốt tôi. Tôi khẽ liếc nhìn anh ấy, dưới ánh trăng sáng, không biết bao lâu, những hạt mồ hôi lăn dài trên tóc anh ấy, từ trán xuống cằm, rồi cuối cùng chạm vào mu bàn tay tôi đang đặt trên xương quai xanh của anh ấy.

Tôi đã không trả lời anh ấy. Tầm nhìn của tôi, từ những ngón tay anh khẽ siết quanh eo tôi, đến đôi môi đỏ như hoa anh đào mùa xuân, đến đôi mắt sâu và nốt ruồi xinh đẹp của mỹ nhan, đọng lại và lưu luyến.

Ngón tay anh bất giác siết chặt.

“Lâm Xuân Tường.”

Dưới ánh trăng, chàng thiếu niên đẹp như tiên tử, nhẹ nhàng gọi tên tôi. Đôi mắt anh mờ đi, lông mày hơi cau lại, giọng nói như gió thổi hương thơm vô biên, lưu luyến lâng lâng, như một giấc mộng.

“Em đây.”

Cuối cùng ánh mắt tôi cũng rơi vào Tô Tô vẫn đang đứng ở cửa lớp.

Có lẽ trong giấc mơ của tôi, cô ấy là nữ chính.

Nhưng trên thực tế, tôi sẽ mãi là nữ chính duy nhất trong cuộc đời anh ấy.

Tôi cười nhẹ, liếc nhìn tiểu thanh mai bé bỏng ấy, rồi thu hồi ánh mắt, nói nhỏ vào tai chàng trai: “Anh à, mồ hôi của anh rất nóng…”

Yết hầu anh ấy trượt lên truợt xuống, cuối cùng đưa tay ra lên muốn chạm vào mặt tôi.

Tuy nhiên giây tiếp theo tôi chậm rãi rời khởi người anh ấy, đau khổ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cứng đờ của cậu thiếu niên, cười ngọt ngào nói: “Không được đâu anh, chúng ta vẫn là học sinh cấp ba.”

“Lâm Xuân Tường, anh…”

Thiếu niên đột nhiên mỉm cười mà nghiêng người chậm rãi nói: “Em không biết là hiện giờ mặt và lỗ tai em rất đỏ sao?”

Anh bắt lấy ngón tay đang dang ra của tôi, tôi khẽ ngước mắt lên nhìn anh.

Đúng là đồ giả nhân giả nghĩa, chỉ cần xen lẫn một chút cám dỗ thì sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.

Tôi rơi xuống vực sâu.

Còn anh ấy, nắm nhẹ tay tôi, áp nó lên môi tôi—

Người thanh niên cúi đầu.

Hoa anh đào rủ nhau rơi.

– HOÀN CHÍNH VĂN – 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.