Ranting: nhanh, bựa, hài. :’)), Di Di quay lại với Thiên trong Sách! Đã nói linh hồn hai người tráo đổi rồi~ (chap trước)
– Ô!? Đây là nơi nào!?
Di Di ngẩn người, bên chân phải bị một cái đầu rối xù màu vàng kim làm cho tê cứng. Cô hơi nhúc nhích.
Thượng Cung Thiên vì thế mà tỉnh dậy theo. Ánh mắt mệt mỏi nhìn cô, thật may mắn khi hai mẹ con vẫn bình an.
– Anh, là ai?
Di Di nhìn hắn, hoàn toàn không có chút ký ức gì về anh ta, căn bản là trong đầu cô cũng không có cái gì. Một màu trắng trống rỗng.
Cô đang ở đâu nhỉ? Đây không phải phòng của cô, cô biết điều đó. Nhưng cũng không nhớ lắm về căn nhà của mình ra sao.
– Di Di? Em không nhớ gì sao?
Thượng Cung Thiên ngạc nhiên, hắn đã biết sự thật.
Rất lâu thời gian để suy nghĩ, cuối cùng vẫn là hạ thấp cầu xin ‘Di Di’ giữ lại đứa con của anh và Di Di kia.
Nhưng, vào một ngày nọ, Di Di bị trượt cầu thang, đã hai ngày rồi. Con hắn đã được 6 tháng rồi.
May mà cô ta đã tỉnh, con hắn được cứu rồi.
Nhưng giờ, sao cô ta lại không nhớ gì?
– Tôi, tôi không quen anh, tôi nhớ. Tôi tên Di Di, 25 tuổi, Việt Nam..hết rồi. Làm sao đây? Tôi chỉ nhớ từng đó…
Thượng Cung Thiên nghe tới đó, trừng to mắt nhìn Di Di.
Như vậy, đây… là người hắn yêu? Di Di ‘giả’ sao?
– Đừng sợ, anh là chồng em. . .
Thượng Cung Thiên ôm cô vào lòng, thấy cô hơi kháng cự liền ôm chặt hơn.
– Nhưng, bụng tôi. Sao nó lại to như vậy!?
– Anh không lừa em, đây là con của chúng ta. Tiểu Linh~
Ồ, Di Di có thể cảm nhận sự di chuyển thần kỳ trong bụng. Chẳng lẽ cô thật là vợ hắn!? Hắn là chồng cô!? Đứa con này…Là của cô sao!?
– Tôi tin anh!
Di Di thận trọng nói, khuôn mặt mỉm cười nhìn hắn ta.
– Di Di, anh nhớ em!
Thượng Cung Thiên bây giờ không quan tâm nhiều lắm.
Có chút không tin được, Di Di đã trở về với mình.
Anh rất nhớ cô, nhớ rất nhiều…
– Di Di, nhất định, anh sẽ không để em biến mất nữa.
– …
Vào một ngày bưa bom bão đạn, sấm giật sóng gầm, bầu trời âm u, mây mù sương gió.
Tại ngôi nhà ‘nhỏ’ của Thượng Cung Thiên và Di Di.
– Thiên! Em . . .em sắp sinh . . .ô ô~
Di Di hốt hoảng gào thét.
– Bà đỡ! Bà đỡ đâu!!!
– Đây đây!
– Mau vào đỡ đẻ a! Còn đứng đó!
– Anh đi ra ngoài đi!
– Tôi muốn vào!
– Đàn ông không được vào phòng sinh!
– Mặc kệ! Mấy bà nhanh đi giúp vợ tôi a~ nhanh lên!
Bà đỡ đẻ đành phải vào giúp sức cho Di Di, cô ấy vỡ nước ối rồi a!
– Thiên~ ô ô ~ Đứa con …
– Di Di, em hãy chịu đựng, cố lên..
– A…
– Nếu không chịu được thì thôi! Không đẻ nưa!
– Thượng Cung Thiên!!! Đồ chết tiệt! A!!!
Mấy cô y tá đầu đầy hắc tuyến =__=|||
Nhưng cũng rất cảm động tình cảm của đôi vợ chồng này.
Mấy bọn đàn ông kia chỉ biết lo lắng cho con của họ thôi, còn người mẹ chịu đau đớn thì nào biết gì?
Bất quá, cô gái này cũng rất có phúc cưới được anh chàng yêu thương cô như vậy.
– A… đau quá!
Bà đỡ nhét vào miệng cô một cái khăn, nhất thời cô im bặt. Thượng Cung Thiên tưởng bà ta định làm gì Di Di của hắn liền hung hăng vứt cái khăn kia ra xa.
Di Di hết cái gặm liền cắn lấy cánh tay của Thượng Cung Thiên không buông.
Bà đỡ hết nói nổi, mồ hôi ròng ròng nhìn họ. Thật là…
– Ưm ưm…
– Đau~
Thượng Cung Thiên cũng muốn hét lắm, nhưng không thể mất mặt trước vợ mình được. Liền anh dũng hy sinh cánh tay cho cô gặm cắn thoải mái. Đau lắm a~
Vào một ngày nọ, Tiểu Linh Linh ra đời đã được hơn 5 tuổi, một cô bé đáng yêu mập mạp.
Tiểu Linh Linh được ba mẹ dẫn đi công viên nhỏ.
Tiểu Linh Linh tò mò nhìn xung quanh, ô~ thật náo nhiệt.
– A…a… mama… papa…
Cô đi đâu lạc rồi a? Ba ma đâu? Ô~
Một cậu bé ngồi xuống nhìn cô, khuôn mặt lo lắng hỏi han.
– Bé con? Em bị lạc sao?
– Đúng vậy..
– Anh để lạc mất chú quản gia rồi a~
Cậu bé có chút ảo não ngồi bên cạnh cô. Vừa xoay người, ông quản gia đã đi đâu rồi, làm hắn tìm nãy giờ.
– …
Tiểu Linh Linh tuy mới 5 tuổi nhưng cũng khá thông minh hiểu biết. Nhìn cậu bé bên cạnh bỉu môi, hắn ta cũng bị lạc mà còn ra vẻ ! =__=
– Anh là Nhật Vũ, 6 tuổi. Còn bé con?
– Tiểu Linh Linh, 5 tuổi.
– Bé đi đâu để ba mẹ lo vậy?
– Không biết a. . . Chen lấn liền mất dấu.
– Vậy anh giúp bé tìm ba mẹ?
– Không cần, ngồi đây được rồi
– …
Lại vào một ngày nọ, khi mà Di Di đang nấu bánh cho Linh nhi.. .
‘King koong’
– Đúng thời gian thật đấy!
Di Di nhìn đồng hồ.
– Tiểu Linh Linh!! Con ra mở cửa cho con rể đi!
– Con đã nói không phải!
– Ừ, mau mở cửa cho Nhật Vũ…
‘Cạch’
– Vũ ca thối! Sao lúc nào thứ 5, 5 giờ 5 phút 5 giây anh cũng vác mặt sang đây hả!?
– Tiểu Linh, Vũ ca của muội nhớ muội a~
Nhật Vũ ôm chầm lấy cô nhóc đã 16 tuổi kia, chậc..m ra dáng thiếu nữ a. Rất có cảm giác~
– …
Thượng Cung Thiên cùng Di Di tươi cười nhìn hai đứa nhỏ thầm nhìn nhau ý vị~
Lại một ngày nọ . ..
– Cha, mẹ… con xin hai người đồng ý cho con và Linh Linh kết hôn!
– Đồng ý!!
– Linh Linh, ba mẹ đã ‘bán’ em cho anh rồi! Đi về nhà thôi.
– Ba… mẹ…. cứu con a~ con không muốn~
Đó là vào một ngày đẹp trời, hai vợ chồng Thượng Cung Thiên quyết định giao công ty cho con gái quản lý.
Hai người tung tăng cầm vali đi du lịch. Để lại Tiểu Linh Linh khổ sở quản lý QUEEN BEE.
– Số của tôi~ Thật cmn buồn~ muốn đi chơi thôi a~ huhu~
Ở bên bán cầu kia, hai vợ chồng đang thoải mái nằm phơi nắng trên bờ biển, Thượng Cung Thiên đang mệt mài bôi kem chống nắng cho vợ mình. Còn vợ anh thì đang hướng ánh mắt thèm muốn về phía mấy que kem mát lạnh đầy màu sắc.
‘Bộp!’
– Thượng Cung Thiên! Cái đó đó! Que kem. Mua ít lại ăn nha~
– Được thôi, vợ yêu~ nhưng lần sau cũng đừng đánh chồng nha~ chồng đau lòng lắm Ọ_Ọ
=__= Đúng là lão già đồng! (Già rồi vẫn tính tình trẻ con)
Lại một ngày nọ….
Ông đạo diễn già lau mồ hôi trên trán, hài lòng nói ‘Cut’
Cả đoàn làm phim liền vui vẻ nhảy xuống biển mát lạnh vui vẻ chơi đùa.
Con au nào đó vì sợ đen da đành phải ngồi ăn mấy que kem do bên Crem cung cấp. Ăn đến tiêu chảy liền cong chân chạy đi tìm nhà xí, giải quyết nỗi buồn.. . .
– CMN, đúng là dạo này vệ sinh thực phẩm hoành hành, đến dạ dày ‘sắt’ của mình cũng bị axit ăn mòn =__=
_Round_
Ps: Cho xin cái cmt nhận xét a~
Hết rồi nên an ủi tâm hồn bé nhỏ của Author nha. *vỗ tay*
Cũng không biết sao bản thân lại viết được cái pic độ bẩn bựa tăng vùn vụt thế kia. T^T