Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Chương 6: Charlie biết điều bí mật



“SAO VẬY, BESS?” TÔI HỎI.

“To chuyện rồi,” Bess trả lời, rồi vọt ra ngoài, chạy tới trước đầu xe, dựng capo lên. George và tôi cùng xuống phụ một tay. Tôi cũng săm soi phía trong, mặc dù thật tình làm như vậy cũng chẳng giúp tôi biết được gì hơn. Bess mới là thợ máy của đội.

“Biết ngay mà,” Bess nói ngay. “Mất tiêu cái nắp đậy bộ chia điện rồi.”

Bess luôn khiến người ta khâm phục mỗi khi đụng tới xe cộ – hay bất cứ thứ gì liên quan tới máy móc. Nó trông như mấy đứa con gái mà ngay cả cái nắp đậy bộ chia điện với cái nắp trục bánh xe khác nhau thế nào cũng chẳng phân biệt được. Ấy vậy mà nó lại biết rất rõ. Nếu nó đã nói là mất nắp đậy bộ chia điện thì bạn cứ tin chắc đúng là vậy như thật.

“Tao cá là mấy thứ đó không thể dự phòng được, đúng không,” tôi nói, rồi lôi điện thoại ra nhấn số năm. Ai cũng cười khi biết tôi cài số điện thoại của Charlie ở chế độ gọi nhanh. Nhưng đó luôn là một ý hay. Và hôm nay thì đó quả là một ý rất tuyệt vời.

“May quá, Charlie đang ở tiệm. Cậu ấy sẽ đến ngay.” Tôi nhìn đồng hồ. “Được rồi, ba mươi giây nữa là một giờ. Đến lúc tụi mình đếm ngược thời gian cho Ned rồi đấy. Chớ để anh ấy biết chuyện xe cộ nhé.”

“Chẳng phải anh ấy nên được biết là đang có chuyện gì sao?” Bess hỏi.

“Không. Chưa cần đâu,” tôi trả lời. “Không phải vào lúc bắt đầu chặng đua này. Anh ấy cần tập trung hoàn toàn vào việc đánh bại Evan Jensen. Tôi không muốn anh ấy sao nhãng khỏi việc đó.”

“Mà biết chuyện cái nắp bị mất thì Ned cũng có làm gì được đâu,” George nói thêm.

“Chính xác,” tôi tán thành. “Nếu Charlie đến nhanh, tụi mình có thể tiếp tục lên đường ngay, và Ned thậm chí còn không biết đã có chuyện rắc rối gì. Còn nếu chẳng may bị kẹt ở đây lâu thì gọi báo sau cũng được mà.”

Chúng tôi chạy đến mép đường chỗ Ned đang ngồi trên xe đạp, giữ thăng bằng bằng cách chống chân trái xuống đường.

“Mười chín… mười tám… mười bảy…” tôi đếm.

Hai bên thái dương tôi rộn lên liên hồi khi anh chúi người về phía trước. Đột nhiên có gì đó hiện lên trong đầu tôi. Cái nắp đậy bộ chia điện phải chăng cũng là trò chơi khăm của đội Deirdre? Nếu bọn ấy có thể làm trò đó ngay trước mắt tụi tôi thì liệu chúng có làm gì với cả xe đạp của Ned không?

Còn sợi xích gãy hôm trước, rồi vụ xe hơi nằm ở mép sông nữa? Chơi khăm hay tội ác? Chơi xấu hay tấn công? Nếu đã làm được mấy thứ đó, liệu bọn nó còn có thể nghĩ ra chuyện gì nữa đây?

“Mười… chín… tám…”

Tôi lắc đầu, xua đi nỗi lo lắng. Ned đã kiểm tra xe từ đầu tới cuối rồi, không có vấn đề gì. Bess thậm chí cũng đã kiểm tra rồi mà. Bấy nhiêu là đủ. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Ned liếc sang cùng với một nụ cười chiến thắng và giơ ngón cái lên.

“Ba… hai… một!”

Anh đạp đi ngay lập tức, không hề ngoái lại nhìn. Bess, George và tôi chạy ra lòng đường cổ vũ với một tràng hò reo hồ hởi.

Chúng tôi nghe một tiếng la vang dội sau lưng mình. Tôi quay lại nhìn đúng lúc Evan Jensen lao về phía trước. Tôi đẩy Bess và George lên bãi cỏ, rồi nhảy theo sau hai đứa. Sau đó khoảng sáu trăm mét, Deirdre, Malcolm, và Thad vẫn đang vừa reo hò vừa chạy về xe tải.

“Thằng ngốc đó thậm chí còn không thèm lách qua tránh tụi mình nữa!” George nói.

Với một tiếng gầm, xe tải của Deirdre lao đi. Deirdre, Malcolm, và Thad vẫy tay cười khi bọn nó chạy ngang qua chúng tôi.

“Bọn khỉ đó biết xe tụi mình không chạy được,” George lầm bầm. “Bởi vì chính bọn nó giở trò mà!”

“Ít nhất mười lăm phút nữa Charlie mới đến đây,” tôi nói. “Thật không thể chịu nổi nếu cứ phải đứng đợi thế này. Tôi đi kiểm tra xe đạp đây.”

“Đúng đấy,” George nói. “Nếu bọn nó quậy xe tải được thì xe đạp chắc cũng dính lắm – mà hồi sáng bọn khỉ đó đã làm thật đấy thôi.” Nói rồi George nằm lên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời đầy mây. “Tao mong đến sáng mai lắm rồi,” nó lẩm bẩm. “Tao sẽ nghiền nát thằng lỏi Jensen đó xuống đường cho mà xem!”

Tôi nhấc xe của mình khỏi giá và bắt đầu xem xét từng ly một để chắc rằng chiếc xe, cũng như tôi, đã sẵn sàng đấu với đội Deirdre.

“Bess, sao bà không gọi ban tổ chức để báo họ biết chuyện gì đã xảy ra đi,” tôi gợi ý. “Khi kiểm tra GPS của đội mình, họ sẽ thắc mắc sao tụi mình vẫn còn ngồi đây.”

Bess bấm số và bắt đầu nói gần như ngay tức khắc.

“Và báo là tụi mình sẽ đi đường tắt để theo kịp Ned luôn,” tôi nói thêm.

Bess gật đầu, rồi nói vào điện thoại. Gọi xong, nó gập máy. “Không sao. Tôi đã nói với bà trong ban tổ chức là Charlie đang đến, và tụi mình sẽ lên đường ngay khi có thể. Bà ấy nói khi nào tụi mình đi thì không cần báo lại cũng được, họ sẽ theo dõi trên GPS. Bà ấy nói là đuổi theo Ned bằng đường tắt cũng không sao.”

“Được rồi, tao chỉ hỏi một câu thôi,” George nói cùng với nụ cười nhếch mép. “Đứa nào trong đội Deirdre đã chôm cái nắp của tụi mình? Chắc chắn cái nắp đó vẫn còn lúc mới đến đây, cho nên vụ chôm chỉa kia phải xảy ra vào lúc nào đó trong khi tất cả đều đang ở đây. Và ngoài bốn đứa tụi mình ra thì chỉ còn mỗi một đoàn khách đến thăm thôi – Deirdre và băng đảng của nó.”

“Băng đảng là từ rất chính xác,” tôi càu nhàu. “Và tao cũng chả thấy ai khác quanh xe – thậm chí quanh khu vực này cũng không.”

“Nhưng đội Deirdre đứng với tụi mình cả buổi mà,” Bess nói. “Bọn nó bước tới, tụi mình nói chuyện với bọn nó, rồi cả bọn bỏ đi.”

“Nè, trừ một tên,” tôi nói. Tôi bước lại chỗ ăn trưa, nơi bọn tôi đã chạm trán đội kia. “Chỉ có Deirdre và hai anh em sinh đôi tới thôi. Chứ Malcolm không đi cùng.”

“Bà nói đúng, Nancy!” Bess nói. “Malcolm là tài xế của tụi nó. Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi cũng đã để ý thấy hắn không đi chung, có điều khi ấy tôi nghĩ chắc hắn đang kiểm tra lại xe của bọn nó thôi.”

“Thằng khỉ ấy kiểm tra xe của tụi mình thì có,” George nói.

“Tụi mình đâu có biết chắc,” Bess nói.

“Còn sai vào đâu nữa chứ!” George nói. “Chỉ có hai đội cắm trại ở đây thôi. Tao bắt đầu nổi điên về mấy cái trò chơi khăm này rồi đấy.” George lại bắt đầu đi lui đi tới, giống như sắp nổ tung người vì quá giận.

“Tao cũng nghĩ bọn nó làm hơi quá rồi,” tôi nói với bạn ấy. “Thật ra tao nghĩ bọn nó đã quá quắt lắm rồi khi đẩy xe Ned xuống sông – có thể chính bọn nó đã làm điều đó. Nhưng trừ phi tụi mình tìm thấy dấu vân tay của Malcolm trên mui xe tải, còn thì không thể kết luận hắn có liên quan đến cái nắp bị mất đâu. Và tao có cảm giác hắn quá khôn ngoan để mà lưu lại dấu vết cho tụi mình lần theo.”

“Nhưng giờ đã có cả một đống các sự việc khác nhau xảy ra rồi,” Bess vạch ra, “thế chưa đủ giúp tụi mình đặt nghi vấn về bọn nó sao? Cộng thêm mấy vụ trùng hợp kỳ cục này nữa, chẳng nhẽ không đủ để ít ra cũng nhờ cảnh sát chất vấn bọn nó sao?”

“Ừ,” tôi đồng ý. “Khi cuộc đua này kết thúc, chắc chắn là tụi mình sẽ nghĩ đến chuyện chính thức làm điều gì đó về tất cả những vụ chơi xấu này. Nhưng hiện giờ phải ưu tiên cho Quỹ Mở rộng Trái tim trước đã.”

“Được,” George và Bess đồng thanh khẳng định.

Chúng tôi cùng nắm chặt tay và vung lên không. Nhiệm vụ đã rõ ràng.

Tôi quay lại chỉnh xe đạp của mình. Bess tiếp tục kiểm tra chiếc xe dự phòng, và George hoàn tất thu gom rác của bữa ăn trưa.

Chiếc xe tải dịch vụ sửa chữa của Charlie Adams lăn bánh đến đúng lúc tôi sắp hoàn tất việc kiểm tra xe đua của mình. Cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ. Charlie vẫy tay với chúng tôi khi chạy đến gần.

“Ê, Nancy. Các cậu đang gặp rắc rối hả?” Charlie hỏi với nụ cười ấm áp.

“Tớ rất mừng là cậu chịu đến giúp, Charlie ạ.” Tôi nói. “Tụi tớ thật sự phải đuổi kịp Ned càng nhanh càng tốt. Tớ không thích bị anh ấy bỏ xa đâu. Chắc chắn là cậu có mang cho tụi tớ một cái nắp đậy bộ chia điện ngon lành, đảm bảo giúp tụi tớ thắng giải đúng không Charlie?”

“À, lúc nãy tớ không biết rõ tình hình thế nào,” Charlie nói. “Nhưng tớ mang tới nhiều lắm, cho chắc ăn ấy mà. Bọn mình sẽ tìm được một cái thích hợp – tớ hứa đấy.”

Charlie và Bess ra phía trước đầu xe. George và tôi dắt xe đạp ra sau, chất lên giá. Rồi tôi đi vòng lên tham gia với Charlie và Bess – cũng là để moi tin tức từ Charlie. George đi theo tôi.

Bess đang vặn thử một cái nắp vào bộ chia điện, nhưng có vẻ không cùng kích cỡ. Charlie cầm hai cái khác trong tay. Thấy tôi đến, cậu ấy liền cúi xuống mui như muốn trốn vậy.

“Vậy thông tin mới nhất về cuộc đua là gì hả, Charlie?” tôi hỏi. “Cậu biết tất cả mọi thứ mà, đúng không? Có chuyện gì đang diễn ra mà tớ nên biết không, Charlie?”

Charlie thò đầu ra nhìn tôi, rồi lập tức nhìn sang chỗ khác. Cậu đảo mắt một vòng, và nhìn về phía George, rồi nhìn xuống đất. Dường như Charlie đang hồi hộp và thấy không thoải mái.

“Ờ, phải, đúng là có… nhưng tớ không nói được,” Charlie trả lời. Mắt vẫn nhìn xuống đất.

Bess thò đầu ra khỏi mui. “Cái này không vừa,” nó tuyên bố. “Đưa hộ tớ mấy cái kia xem.”

Charlie đưa Bess hai cái nắp còn lại. Charlie cười với tôi một cách yếu ớt, rồi quay qua Bess.

“Ai cũng đang nói đội tụi này là Số Một chứ gì, cá luôn,” George nói.

“Ừm… ừm,” Charlie lẩm bẩm.

“Charlie,” tôi nói bằng giọng ít đe dọa và nhẹ nhàng nhất của mình. “Chuyện mà cậu không thể cho bọn tớ biết là gì vậy?”

“Lần này tớ không thể nói đâu, Nancy,” Charlie nói. “Chuyện này thật sự nghiêm trọng lắm… người nói ra chuyện này đã bắt tớ phải thề không được tiết lộ dù chỉ một câu.” Giọng Charlie hơi vang vì cậu ấy vẫn không chịu rút đầu khỏi capo.

“Nè Charlie, cậu biết tớ sẽ không nói với ai mà,” tôi thúc khuỷu tay vào người Charlie. “Không có gì thiêng liêng hơn sự cam kết bảo mật giữa một thám tử và người cung cấp thông tin cho cô ấy. Tớ sẽ không để ai biết là cậu đã tiết lộ tin mật cho tớ đâu mà. Hơn nữa, hồi đó tới giờ tớ chưa từng phản bội cậu bao giờ, đúng không nào, và chắc chắn từ giờ trở đi điều đó cũng không thay đổi.”

“Còn họ?” Charlie nói. Rõ ràng Charlie muốn ám chỉ Bess và George, nhưng cậu ấy hành động như thể cả hai không có mặt ở đây vậy.

“Charlie à, các bạn ấy không chỉ là thành viên trong đội đua,” tôi nói với Charlie, “mà còn là những thành viên đáng tin cậy trong đội thám tử của tớ. Cả hai cũng như tớ đều phải giữ im lặng về bí mật của cậu.”

“Ờ, thôi được,” cậu nói nhỏ. “Chuyện này lớn đó, Nancy, lớn ghê gớm lắm. Người kể cho tớ nghe chuyện này biết cả những chuyện chẳng mấy ai biết được đâu.”

Trời ạ, tôi chỉ muốn thò cả hai tay vào trong mồm Charlie để lôi cái tin ấy ra ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh. Đôi khi việc thuyết phục Charlie chịu nói cho nghe chuyện gì đó cũng hệt như việc lôi một con mèo ra khỏi gầm giường để đưa nó đến bác sĩ thú y vậy.

“Tớ biết rồi mà,” tôi nói khẽ. “Nhưng là chuyện gì thế?”

Tôi nín thở chờ nghe Charlie nói ra điều đó lâu đến mức tôi cảm thấy hai gò má mình nóng bừng lên.

“Là chuyện tiền,” rốt cuộc cậu cũng nói. “Tiền ủng hộ cho giải đua xe đạp ấy.” Cậu lắc lắc đầu, hai mắt mở to gần như thành hình tròn luôn.

“Tiền làm sao?” tôi giục, mặc dù đã có cảm giác biết Charlie sắp sửa nói gì rồi.

“Mất rồi,” Charlie nói. “Mất sạch.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.