Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 24: Tấn công



Sau đó Diệp Trăn Trăn lại đến chỗ bác sĩ Trương tiếp nhận thêm hai lần thôi miên, nhưng đều không có hiệu quả rõ ràng, mặt người đàn ông kia cô vẫn không nhìn rõ lắm, điều này khiến cô có chút nôn nóng.

Ở một phương diện khác, cảnh sát điều tra cũng không có thêm đột phá gì. Lý Tín Nhiên hơi bực bội mở văn kiện trên bàn, quay người nhìn Tả Dịch: “Anh nói xem có phải Diệp Trăn Trăn vì muốn thoát tội, cố ý nghĩ ra cái người đàn ông mặc âu phục kia?”

Diệp Khang Bình là người làm ăn, bình thường đều mặc âu phục, mà âu phục màu đen, là trang phục phổ biến nhất. Dù Diệp Trăn Trăn nói bừa, xác xuất cũng phải đến 80% giúp anh ta nắm bắt.

Tả Dịch nhìn chằm chằm vào máy tính, chậm rãi lắc đầu: “Tôi đã hỏi qua bác sĩ Trương trị liệu cho Diệp Trăn Trăn, anh ta nói tỉ lệ nói dối của cô ta rất nhỏ. Còn có…” Anh ta mở ảnh chụp của Tần Không từ trong máy tính, ảnh chụp không quá rõ ràng, giống như lấy từ camera giám sát, “Thời điểm Tần Không rời khỏi thành phố A mặc âu phục màu xám nhạt, nhưng không loại trừ khả năng sau khi anh ta giết người thì đổi bộ quần áo khác.” Dù sao máu của nạn nhân nhất định sẽ bắn lên quần áo của anh ta.

Lý Tín Nhiên nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy Lão đại định nhắm vào Tần Không, anh ta thấy, Diệp Khang Bình và Diệp Trăn Trăn có động cơ nhiều hơn Tần Không, nhưng Lão đại lại luôn nhìn chằm chằm Tần Không không tha, chẳng lẽ… bởi vì anh ta là vị hôn phu của Diệp Trăn Trăn?

Lý Tín Nhiên nghĩ đến đây, liền cảm thấy kết luận của mình thật đáng sợ.

“Suy nghĩ lung tung cái gì?” Tả Dịch ném cuộn băng ghi hình trong tay cho Lý Tín Nhiên, tựa lưng vào ghế duỗi một cái, “Nhìn băng giám sát thêm lần nữa, tìm xem có chỗ nào bị bỏ qua không.”

Lý Tín Nhiên đau khổ lên tiếng, không biết lần thứ bao nhiêu xem video từ lúc bắt đầu điều tra rồi. Anh ta thật sự nghĩ không ra, Diệp gia nhiều tiền như vậy, vì sao không lắp mấy cái camera ở nhà? Bằng không họ cũng không đến mức không có bất kỳ manh mối nào để điều tra! Không có camera còn chưa tính, Diệp gia ở khu vực hẻo lánh, thời gian lại muộn như vậy, ngay cả người chứng kiến cũng không tìm được, thực sự là… nước mắt đầy mặt.

Mà lúc này Diệp Trăn Trăn ở trường học, cũng… nước mắt đầy mặt.

33 điểm, điểm tổng của bài thi tiếng Anh là 100 điểm, cô được 33 điểm.

Lao lực quá độ.

“Trăn Trăn, cậu được bao nhiêu điểm?” Bùi Thúy Thúy cười bỉ ổi đi tới, đặt bài thi được 81 điểm ở chỗ bắt mắt nhất.

Diệp Trăn Trăn: “…”

Vì sao? Vì sao Bùi Thúy Thúy không lên lớp cũng có thể được 81 điểm? Cái này chẳng lẽ chính là cao thủ phòng thi trong truyền thuyết?

Bây giờ cô không muốn nói chuyện.

“Ha ha, cậu vậy mà được có 33 điểm, làm sao cậu thi được qua cấp bốn vậy!” Bùi Thúy Thúy nhìn thấy bài thi trên tay của Diệp Trăn Trăn, khoa tay múa chân như phát hiện ra đại lục mới.

Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, cô thi qua cấp bốn rồi?

Cuối cùng cũng thấy được tí hy vọng.

Cô lấy tay vò bài thi vứt vào trong túi, không quay đầu đi ra khỏi lớp. Bùi Thúy Thúy nhìn theo bóng lưng cô quệt miệng, tiếp tục đắc chí.

Còn chưa ra khỏi cổng trường, điện thoại của Tần Không gọi tới. Trong khoảng thời gian này anh ta rất ít khi tới tìm, Diệp Trăn Trăn suýt thì quên mất sự tồn tại của người này.

“Trăn Trăn, anh nghe nói em điều trị bằng thôi miên, thế nào, nhớ ra cái gì không?” Âm thanh của Tần Không từ trong điện thoại truyền tới, so với ngữ khí trước kia, có phần cẩn thận thăm dò.

Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu mày, đáp lại: “Tôi thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đẩy tôi xuống cầu thang.” Cô cố ý không nói, hiện trường có khả năng còn có người thứ ba.

Đầu dây bên kia yên lặng, Diệp Trăn Trăn chỉ có thể nghe thấy hô hấp rất khẽ của Tần Không. Qua một lúc, anh ta mới nói: “Vậy em có nhìn rõ hắn ta không?”

“Không.” Sau khi nói xong câu này, cô cảm giác đầu bên kia thở phào một hơi, đương nhiên, còn khả năng đây là ảo giác của cô.

“Không sao, nếu như nhớ được người mặc đồ đen, rất nhanh sẽ nhớ được những thứ khác.” Âm thanh của Tần Không dịu dàng, giống như đang an ủi.

Diệp Trăn Trăn “ừ” một tiếng, đang định cúp điện thoại thì Tần Không lại nói: “Tối nay em rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm đi!”

Diệp Trăn Trăn làm bộ như có điều suy nghĩ, cự tuyệt nói: “Ngại quá, hôm nay tôi có hẹn, hôm nào tôi sẽ mời anh.”

Tần Không mặc dù hơi im lặng, nhưng cũng không có ý quấn lấy, dặn dò cô chú ý thân thể rồi cúp điện thoại.

Diệp Trăn Trăn nghe điện thoại báo bận, lông mày không tự chủ nhíu vào. Cô cảm thấy, mục đích Tần Không gọi cuộc điện thoại này, là muốn xác nhận cô có nhớ gì hay không.

Người đàn ông mặc âu phục đen kia, là Tần Không sao?

Cô thở dài một hơi, cất điện thoại vào túi, ngồi vào xe của chú Ngô đến bệnh viện trung tâm. Cô không nói dối, cô đúng là có hẹn, hẹn với bác sĩ Quý.

Mặc dù không cần đến bệnh viện tái khám, nhưng tuần nào bác sĩ Quý cũng đưa cô đến chỗ bác sĩ Trương điều trị, sau đó Diệp Trăn Trăn sẽ nhân cơ hội mời bác sĩ Quý đi ăn cơm.

Cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến ba rưỡi, phải một tiếng nữa bác sĩ Quý mới tan làm. Thế là cô lại qua hiệu sách lần trước đọc sách.

Nhưng lần này, đọc sách tiếng Anh.

Đọc được năm phút, cô quả quyết từ bỏ, những người thi tiếng Anh được 80 điểm, tiếng mẹ đẻ của các người đã tốt chưa? Các người đổi với văn hóa Trung Hoa uyên thâm sâu sắc am hiểu bao nhiêu? Vội vàng sính ngoại, thực sự là… vô cùng đau xót!

Một tiếng sau, cô đúng giờ đứng ở cổng bệnh viện chờ bác sĩ Quý tan làm, tự thấy bản thân quả là hiền thê lương mẫu.

Nhà hàng Diệp Trăn Trăn dự định ăn là nhà hàng cơm Tây nổi danh thành phố A. Cùng bác sĩ Quý hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, Diệp Trăn Trăn nhanh tay lẹ mắt lấy ví chuẩn bị thanh toán. Lần này tuyệt đối không để bác sĩ Quý đoạt trước!

Cô đấu tranh rất thành công, nhưng lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn — bởi vì động tác quá mạnh, bài thi 33 điểm cũng theo đó mà phi ra ngoài.

Quý Triết Ngạn nhìn thoáng qua cục giấy bị vo viên lăn đến chân, xoay người nhặt lên. Câu nói “Để em tự nhặt” còn chưa kịp thoát ra miệng, Quý Triết Ngạn đã mở cục giấy ra xem.

Hai chữ số Ả rập nhìn thấy mà đau lòng, ngay cả bác sĩ Quý luôn bình tĩnh cũng đờ người.

Diệp Trăn Trăn không muốn sống nữa.

Cô đoạt lấy bài thi trong tay Quý Triết Ngạn, vừa xấu hổ vừa tức giận nhét vào trong túi. Quý Triết Ngạn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hơi mím khóe miệng: “Ừm… trượt môn tiếng Anh, nói không chừng không thể tốt nghiệp.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Bác sĩ Quý, anh có thể đừng đâm thêm một đao không, những lúc này chẳng lẽ không nên an ủi cô: “Không sao, tiếng Anh cái gì đó đi gặp quỷ đi!” sao? Sao?

Trong lòng Diệp Trăn Trăn máu chảy thành sông.

“Nếu như cần, anh có thể giúp em bổ túc môn tiếng Anh.”

Diệp Trăn Trăn hai mắt sáng lên, bác sĩ Quý quả nhiên là thiên thần: “Vô cùng cần! Bác sĩ Quý cảm ơn anh! Không bằng tối nay bắt đầu luôn!”

Bác sĩ Quý: “…”

Lần đầu tiên anh thấy có học sinh hiếu học như vậy, quả là cảm động.

“Chờ anh về lập một kế hoạch, rồi mới bắt đầu.” Tiếng Anh cũng phân ra rất nhiều loại, anh cần nghiên cứu một chút rồi đưa ra một kế hoạch hợp lý nhất, “Em đưa anh xem bài thi, anh xem để bài của bọn em một chút.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Quả thực là quá xấu hổ.

Quý Triết Ngạn thấy cô nhăn nhó không động đậy, lên tiếng an ủi: “Không sao, anh đã biết em được 33 điểm rồi.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Thế nhưng anh còn chưa biết, em sai nhiều cái… sáng tạo lắm.

Lúc ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã hơi tối. Diệp Trăn Trăn và bác sĩ Quý đi dạo, cảm giác này thật giống một đôi tình nhân. Cô vốn định hẹn bác sĩ Quý đi xem phim, chỉ là gần đây không có phim bom tấn gì, đành thôi vậy.

Chờ khi phim bom tấn nào chiếu, cô lại có lý do hẹn bác sĩ Quý!

Diệp Trăn Trăn còn đang trong mộng đẹp, bác sĩ Quý đã dừng bước: “Không còn sớm nữa, em về trước đi, nghỉ sớm một chút.” Anh không quên, Diệp gia cách trung tâm thành phố rất xa.

Diệp Trăn Trăn phồng má, mặc dù hơi không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý. Cô gọi điện cho tài xế rồi nói tạm biệt với Quý Triết Ngạn. Anh vốn định chờ tài xế tới rồi mới đi, kết quả bệnh viện gọi tới, nói có bệnh nhân xảy ra sự cố, anh không thể không về gấp.

Một mình Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế dài, tầm mắt nhìn một đôi tình nhân. Cô quệt quệt môi, đi tới quán bán trà sữa ở đầu ngõ nhỏ. Chỗ này không nhiều người, đèn đường lờ mờ, Diệp Trăn Trăn vô thức bước nhanh hơn.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Trăn Trăn nhìn cái bóng kéo dài ở phía sau đang lại gần. Cô nhíu mày muốn chạy đến trước quán trà sữa, miệng bỗng bị người ta bịt kín. Đối phương dùng sức rất lớn, cô căn bản không thoát được, nhanh chóng giơ chân hung hăng đạp vào bàn chân của hắn một cái.

Cô rất may mắn, bởi vì hôm nay muốn hẹn hò với bác sĩ Quý, đặc biệt chọn giày cao gót.

Rõ ràng đối phương bị đau, hơi buông lỏng lực tay, Diệp Trăn Trăn cực nhanh móc bình xịt hơi cay từ trong túi, hướng đầu hắn ta phun lung tung. Trong lúc hỗn loạn hẳn là trúng vào mắt, bởi vì hắn ta buông cô ra, hốt hoảng bỏ chạy.

Động tĩnh bên này kinh động đến chủ quán trà sữa, cô ấy chạy tới, chỉ thấy Diệp Trăn Trăn kiệt sức ngồi bệt xuống đất liền vội vàng báo cảnh sát.

Quả nhiên Tả Dịch tới nhanh hơn 110, Diệp Trăn Trăn cầm một cốc trà sữa nóng ngồi trong quán, đầu tóc lộn xộn, vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta đi tới, ngồi bên cạnh: “Cô sao rồi?”

Diệp Trăn Trăn lắc đầu, đẩy một vật tới trước mặt anh ta.

Là một cây chích điện.

Tả Dịch nhíu mày: “Tìm thấy ở hiện trường?”

“Ừm.” Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Là hắn ta làm rơi.” Diệp Trăn Trăn nghĩ lại, lúc ấy đối phương định lấy chích điện, chuẩn bị làm mình tê liệt, kết quả là cô dùng bình xịt hơi cay, trong lúc hỗn loạn chích điện rơi khỏi tay.

Tả Dịch hỏi xin chủ quán một cái túi nhựa, cẩn thận bỏ cây chích điện vào: “Hãy nói một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.