-ngọt thật đó_nó cười đẹp như thiên thần vậy Tố Tố đơ người trong giây lát rồi thốt lên
-Ji thật đẹp như hồ Cảnh Yên vậy_nó thoáng đỏ mặt rồi lấy nước rửa mặt cho trôi đi những gì trong rừng
-nhà Tố Tố ở đâu_chạy nhảy chán nó mới lại chỗ Tố Tố
-ở đây đâu cũng là nhà của mình nằm xuống đi, mình có thứ cho Ji
Nó cũng tò mò nằm xuống cạnh TT, tựa đầu vào người Mun rất mềm và ấm áp.Cứ yên lặng như vậy cho đến khi mặt trời bắt đầu mọc ánh sáng mỏng manh chiếu xuống mặt hồ, tiếng chim bắt đầu hót, làn gió nhẹ đi qua làm những giọt sương trên những lá cây lăn nhẹ xuống mặt hồ kêu róc rách hòa quyện với tiếng chim sơn ca tạo thành 1 bản nhạc nhẹ nhàng vui tươiii”
Nó kể lại trên môi thấp thoáng 1 nụ cười
-Ji…Ji ơiiiiiii_hắn đang nằm bật giậy làm mọi người giật thót mình.
Nó ra hiệu cho mọi người im lặng ra trốn ở 1 góc khuất
Mọi người hiểu ý bắt đầu diễn màn nước mắt của mình
-hixx hixx
-mọi người Ji đâu_hắn hoảng hốt bật dậy
-Jan nó chết rồi cậu nên chấp nhận sự thật_ba nó ngẹn ngào nói
-không không thể, nãy cháu mới vừa nhìn thấy cô ấy mà_hắn thẫn thờ
-đó chỉ là ảo ảnh thôi_Jan nói trong 2 hàng nước mắt liếc nhìn sang nó cười thầm.
-không không thể nào
-ngày mai sẽ bắt đầu tổ chức tang lễ, cậu nên chuẩn bị_Quân mắt cũng đỏ hoe nhưng không rớt 1 giọt nước mắt nào, nó bắt đầu giận “trù chết thật hay sao mà bảo tổ chức tang lễ”
-cô ấy, không thể_hắn ngất tập tiếp theo
Khải vội vàng đến đỡ
-em có cần ác vậy không, tha lỗi cho cậu ta đi_Khải nhìn hắn mà thấy tội, ngất lên ngất xuống từ khi biết tin tới giờ
-kệ hihi_nó cười xòa, lè lưỡi tinh nghịch
-nói cậu ta thấy đồ của em và máu ở hồ Cảnh Yên nhé, em đi đây_nói xong nó lại trở về bên hồ Cảnh yên nó rất thích ở đó đặc biệt là muốn gặp Tố Tố và Mun cô hứa sẽ trở lại đây lúc chia tay với TT mà
Jan lắc đầu ngán ngẩm, giờ mới nhớ ra tay Khánh vẫn đang ôm eo mình.
-anh đang làm cái trò gì vậy_Jan gắt lên
-anh có chuyện muốn nói với em_nói rồi Khánh nắm tay Jan kéo đi, trước sự bất ngờ của Jan và cả tất cả những người có mặt
Đến 1 cách đồng hoa bồ công anh, Khánh vẫn im lặng Jan cũng vậy không chịu nổi nữa Jan nói trước
-không có việc gì tôi xin phép_lạnh nhạt nhất có thể, mặc dù trong lòng đang nhói đau
Không để Jan đi Khánh ôm chầm lấy Jan
-anh rất nhớ em_Jan bất động vài giây rồi nhanh tay đẩy Khánh ra
-Quỳnh sẽ không thích anh như thế này
-người anh yêu là em, cô ấy chỉ là người cũ tin anh được không, nhất định anh sẽ giải quyết được chuyện này_Khánh run run
-em xin lỗi_mắt Jan ngấn lệ bước đi
-có thể anh không đưa em đến nơi lãng mạn như em mong muốn cũng không có những cây nến xếp thành hình trái tim và những bông hồng, nhưng anh có trái tim chân thành này dành cho em người con gái anh yêu là em và người con gái anh muốn bảo vệ cũng chính là em anh không hứa là sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời nhưng giờ phút này anh tự tin để nói lời này “anh yêu em”_Khánh nhắc lại tất cả những gì Khánh đã tỏ tình với Jan, Jan dừng bước.
-anh vẫn muốn thực hiện những gì anh đã nói, cho anh 1 cơ hội làm ơn Jan à
Jan nhìn xuống tay Khánh vẫn còn đeo chiếc nhẫn đó, cô gỡ chiếc nhẫn đeo trên cổ đưa cho Khánh.
Tim Khánh như ngừng đập Jan đã trả lại chiếc nhẫn cho cậu rồi, tất cả đã kết thúc
-ox không đeo cho bx à_Jan mỉm cười gạt nhẹ dòng nước mắt
Khánh cười mãn nguyện đeo nhanh nhẫn vào tay Jan, cậu hôn Jan 1 nụ hôn cửa hạnh phúc một tình yêu đẹp
Từ xa Quỳnh đã chứng kiến tất cả, 2 hàng nước mắt chảy dài