Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Sau khi xe lăn bánh được một đoạn, trong lòng Lục Diệt phiền muộn, anh đạp phanh lần nữa cho xe
dừng lại.
Nhìn vào kính chiếu hậu, anh có thể thấp thoáng nhìn thấy Kiều Kiều vẫn luôn đứng tại chỗ.
Kiều Kiều thẫn thờ nhìn khoảng bóng tối phía trước, hồi lâu chẳng cử động. Cô ấy sẽ đứng như thế
này bao lâu? Cô ấy không đi đâu sao?
Lục Diệt nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận một cách bất lực.
Kiều Kiều nào còn nơi nào để đi, cô không được đồng bọn thây ma chấp nhận, càng không được nhân
loại tiếp nhận.
Cô không chỗ để đi.
Nhìn cô ở phía xa như thế này, Lục Diệt chợt nhớ đến buổi tối trước khi anh rời khỏi nhà Kiều Kiều.
Cô trở về phòng mình, ngơ ngác nhìn vách tường, cứ thế ngồi cả một đêm; rồi anh lại nghĩ đến ngày
hôm sau, khi anh nhìn thấy cô, trên khuôn mặt ấy đâu nào có vẻ tiều tụy vì ngồi thâu đêm, tất cả
đều bị hân hoan cùng nụ cười thay thế.
Một đoạn thời gian trong quá khứ, từng hình ảnh ở chung với Kiều Kiều lần lượt hiện lên trong đầu
Lục Diệt.
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Kiều, nhóc thây ma bé nhỏ đã đói đến mức da bọc xương,
gầy gò, hốc hác và yếu ớt đến đáng thương.
Kiều Kiều vẫn còn rất nhút nhát, cô thường lộ ra bộ dáng lo lắng và bất an khi đối mặt với anh; bị
bắt nạt bởi những thây ma khác, cô chỉ có thể thu mình lại trong góc, cuộn mình thành một khối và
đợi anh đi tìm. Đến khi anh tìm thấy Kiều Kiều, nhóc thây ma bị thương toàn thân đưa cho anh thuốc
không bị hư hại trong tay như để lấy lòng.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã có thể thấy nụ cười trên khuôn mặt thối rữa của cô, mà
nhóc thây ma cũng học được cách chia sẻ, muốn cho anh ăn “miếng đầu tiên”; đã có thể thấy cô dũng
cảm nhặt con dao găm lên, ít nhất cô sẽ không bị bắt nạt bởi các thây ma khác.
……
Từng việc từng việc, Lục Diệt ngạc nhiên khi phát hiện ra mình có nhiều hồi ức đến nhường này trong
quá trình Kiều Kiều trưởng thành.
Lúc này muốn rời đi nhưng trái tim vốn đã kiên định của anh bỗng dao động.
Giống như anh không nỡ rời bỏ Kiều Kiều.
……Anh thật sự không nỡ rời bỏ Kiều Kiều.
Dù sao cũng là thú cưng mình nuôi, trong khoảng thời gian dài như vậy, chuẩn bị thức ăn cho cô, rửa
tay rửa mặt cho cô, chải đầu cho cô, đương nhiên sẽ có cảm tình.
Thú cưng nhỏ cũng không có chỗ để đi, ở đâu đối với cô mà nói cũng nào có gì khác biệt.
Lục Diệt cúi mặt, anh suy nghĩ, bằng không thì đưa cô rời khỏi thành phố Tô.
Cô cũng muốn đi theo anh.
Con đường này cũng do cô lựa chọn.
Vậy tại sao anh không làm theo trái tim của chính mình?
Lục Diệt nghĩ đến vô số lý do, cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình.
Quyết định đã được đưa ra, Lục Diệt bèn đi về phía Kiều Kiều đang đứng một mình ở đằng xa.
Cô vẫn luôn đứng tại chỗ, ánh mắt mông lung, cuối cùng dán chặt vào trên người Lục Diệt, người đang
đi về phía cô.
Kiều Kiều đâu ngờ được anh quay lại, cô vừa có chút vui mừng lại có chút luống cuống. Cô không kìm
được đã đi về phía trước một bước, rồi lại nhớ tới lời nói tàn nhẫn đi là đi của Lục Diệt, cô vô
thức lùi lại một bước.
Vóc dáng của Lục Diệt cao, chân cũng dài, rất nhanh đã đi tới trước mặt Kiều Kiều. Anh cúi đầu nhìn
nhóc thây ma nho nhỏ trước mắt này, hỏi: “Em có muốn đi với tôi không?”
Kiều Kiều nghe xong vội vàng gật gật đầu, chờ mong nhìn Lục Diệt. “Không hối hận?” Anh hỏi.
Thế giới bên ngoài nguy hiểm hơn thành phố Tô nhiều lắm, Lục Diệt không biết Kiều Kiều có thể thích
ứng tốt hay không.
Kiều Kiều vươn tay túm chặt lấy vạt áo Lục Diệt.
Lục Diệt thấy vậy liền nở nụ cười, anh phá lệ đưa tay, nhẹ nhàng ôm Kiều Kiều bằng một cái ôm nhẹ
nhàng.
“Kiều Kiều, vậy sau này em sẽ theo tôi.”
Kiều Kiều bị anh ôm lấy, cô giật mình vì không kịp thích ứng. Lục Diệt nhanh chóng buông cô ra.
Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt đen long lanh, tựa hồ có chút tủi thân. Sau này anh còn bỏ rơi em sao?
Cô muốn hỏi.
Kiều Kiều thử mở miệng gọi tên anh: “Lục, Diệt…”
Lục Diệt ngẩn ra, nhóc thây ma anh nuôi có thể nói chuyện?
Kiều Kiều cũng cảm thấy rất lạ lẫm, nhịn không được lại gọi tên anh một lần nữa, không có sự đờ đẫn
và cứng ngắc như vừa rồi, giọng nói của cô hiện ra vài phần ngọt ngào mềm mại.
“Lục Diệt.”
Trong lòng Lục Diệt có sự vui mừng chảy xuôi phát ra từ nội tâm. Lúc này giọng nói lạnh lùng trời
sinh của anh không khỏi lẫn theo ý cười: “Tôi đây.” “Đừng, bỏ em lại.” Lúc nói, cô khựng lại một
chút, tốc độ nói cũng thật chậm chạp.
Có lẽ qua một thời gian nữa, Kiều Kiều cũng có thể nói chuyện bình thường như con người, cũng giống
như khi cô hành động bất tiện lúc ban đầu, đến bây giờ đã có thể đi lại bình thường.
Kể từ khi Lục Diệt quyết định quay lại đưa Kiều Kiều đi, anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô lại nữa.
“Sẽ không.” Anh đáp, “Tôi sẽ không bỏ rơi em trừ phi em muốn đi.”
Với việc có thể nói của mình, Kiều Kiều bắt đầu bắt đầu lôi từng chuyện cũ ra kể, cô nói chuyện
không thuần thục, nói đến câu quá dài càng có vẻ lắp bắp: “Đã có, ba lần, đây là, lần thứ ba. Nếu
anh, không muốn em nữa, em, sẽ không, đòi hỏi anh. ”
“Lúc nào mà ba lần?”
Lần đầu tiên là anh để cô ở nhà một mình để tìm kiếm vật tư; lần thứ hai là hôm nay anh bỏ cô một
mình đến bệnh viện thành phố; và lần thứ ba là tối nay anh bỏ cô một mình lại phía sau.
Nhưng may mắn thay, may mắn anh ấy đã trở lại.
Nghe Kiều Kiều tính như vậy, Lục Diệt dở khóc dở cười: “Tại sao em lại ôm thù thế này.”
Kiều Kiều nhẹ nhàng hừ một tiếng.
“Nếu tôi lại bỏ rơi em, cho em cắn tôi đấy.” Lục Diệt chỉ vào cổ của anh: “Cho em cắn ở chỗ này.”
Kiều Kiều nghe mà nuốt nước bọt, nghĩ đến chuyện hôm nay cô đã bỏ một bữa ăn thịnh soạn do Lục
Diệt, có nên đòi lại trên người Lục Diệt không đây?
Ỷ việc vừa rồi Lục Diệt nói rất nhiều lời tốt đẹp, Kiều Kiều bắt đầu lay động. Cô muốn từ trên
người Lục Diệt đòi về, bèn thật sự nhào tới Lục Diệt, nhón chân bắt đầu treo lên người anh.
Lục Diệt: “……”
“Bây giờ không phải lúc để em cắn!” Động tác của Kiều Kiều bò lên người anh nhanh nhẹn quá thể, thế
nhưng động tác kéo cô xuống của Lục Diệt càng lưu loát hơn. Anh còn cố ý nói một cách hung ác: “Nếu
không có sự cho phép của tôi mà em dám cắn tôi, tôi sẽ nhổ răng của em.”
Kiều Kiều nhớ đến sự tàn nhẫn của Lục Diệt khi anh thường xuyên cắt tỉa móng tay cho cô, thế là cô
hoảng sợ che đi những chiếc răng nanh nhỏ của mình.
Lục Diệt nhìn cô ngoan ngoãn mới vừa lòng không ít. Quả nhiên, đối mặt với nhóc thây ma này phải
hung dữ một chút, bằng không sớm muộn gì cô nàng cũng đạp mặt mũi, leo lên đầu anh.
Kiều Kiều che răng nanh nhỏ của mình, giọng nói mềm mại toát ra từ khe hở giữa các ngón tay: “Nhưng
em, đói.”
“Chờ ra khỏi thành phố Tô sẽ tìm đồ ăn cho em, bây giờ em lên xe với tôi trước.”
Kiều Kiều yếu ớt cho hay: “Em đi không được.” Lục Diệt: “……”
“Muốn cõng.”
Nơi này cách xe nào có xa, ngay cả hai bước đi mà nhóc thây ma này cũng không bước nổi.
Không thể chiều cô.
Lục Diệt vừa định từ chối, Kiều Kiều đã vòng ra sau lưng anh, bắt đầu bò lên lưng anh.
Hiện giờ cũng không cần Lục Diệt khom lưng nữa, Kiều Kiều có thể tự đu lên người anh.
Lục Diệt sợ cô ngã xuống bèn đưa tay nâng lấy cô: “Không có lần sau.” Kiều Kiều vùi ở cổ anh lầm
bầm vài tiếng.
Lục Diệt liền cõng cô đi về phía trước.
Kiều Kiều thực sự rất yếu, hôm nay tiêu tốn quá nhiều dị năng, không có ăn, còn phải đuổi theo Lục
Diệt.
Thế mà anh còn không cho cô cắn!
Kiều Kiều nhìn thấy cổ của Lục Diệt ngay trước mắt mình vẫn không khỏi nuốt nước bọt.
Cô còn chưa kịp làm gì thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Nhổ răng cảnh cáo.”
Kiều Kiều: “……”
Rất nhanh đã đi tới bên cạnh xe, Lục Diệt ôm Kiều Kiều vào ghế phó lái, giúp cô ngồi yên, mới đóng
cửa xe đi vòng tới ghế lái, ngồi xuống.
“Áo khoác của em đâu?” Bỗng Lục Diệt hỏi.
Kiều Kiều trì trệ suy nghĩ nên trả lời như thế nào, đoạn chậm rãi nói: “Tặng, bạn rồi.”
Lục Diệt thật sự chẳng nghĩ ra được thây ma Kiều Kiều còn có thể có bạn bè thây ma nào khác, thế là
anh nói nghiêm túc với cô: “Kiều Kiều, em vừa mới học nói chuyện mà đã bắt đầu nói dối rồi sao?”
Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: “Thật sự, là bạn.” Lục Diệt nhìn chăm chăm cô hồi lâu.
Kiều Kiều mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, mặc dù hiện tại nó không còn là màu trắng nữa.
Sau khi trở thành thây ma, cô đã gầy đi không ít, nên chiếc áo đã rộng nay càng rộng thùng thình
hơn, chỉ cần cô cử động, ắt cổ áo sẽ trượt xuống.
Anh lấy áo khoác trên người phủ lên vai cô. “Tự mình mặc vào.”
Kiều Kiều nắm lấy áo khoác có nhiệt độ cơ thể của Lục Diệt, không khỏi mỉm cười với anh.
Anh nghiêng người qua giúp cô mặc quần áo, còn kéo cả khóa lên. Đoạn, anh lại kéo dây an toàn ở một
bên, cẩn thận thắt chặt cho Kiều Kiều trước
khi ngồi trở về.
Sau khi thắt dây an toàn cho mình, Lục Diệt cho hay: “Đi thôi.” Kiều Kiều nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
“Nhắm mắt lại, khi nào tôi kêu em mở mắt thì hãy mở.” “Hả?”
“Nghe lời, nhắm mắt lại.”
Kiều Kiều tin tưởng Lục Diệt vô điều kiện, nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau khi nhắm mắt, nhận
thức của Kiều Kiều về môi trường xung quanh càng trở nên mờ nhạt.
Cô có thể miễn cưỡng cảm nhận được chiếc xe đang di chuyển trơn tru, thỉnh thoảng có xóc nảy song
rất nhanh đã ổn định lại, cho đến khi có tiếng nổ vang lên, chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội, hơn
nữa hồi lâu cũng không có dấu hiệu trở lại bình thường.
Bấy giờ Kiều Kiều có chút hoảng hốt, nhưng cô vẫn không mở mắt vì nhớ đến lời nói của Lục Diệt. Chỉ
là cô không khỏi vươn tay sờ được một góc áo của Lục Diệt, trong lòng mới dần yên bình lại.
Nếu lúc này Kiều Kiều mở mắt ra, cô có thể nhìn thấy bên ngoài xe lộn xộn, phía sau xe là những xác
thây ma đã bị nổ tung, máu thịt trộn lẫn. Lục Diệt không muốn cho Kiều Kiều thấy những thứ này, bởi
lẽ cô nhát gan, sẽ sợ hãi.
Đêm này thành phố Tô vì Lục Diệt mà luôn bị bao trùm bởi tiếng nổ này đến tiếng nổ khác, mãi đến
rạng sáng mới dần yên tĩnh.
Anh đã tạo ra một con đường sống sót.
Nhưng không ai trong số những người sống sót trong thành phố sẽ đi theo con đường của anh.
Tất nhiên Kiều Kiều đâu nào biết hết thảy điều này, cô đang mải mê suy nghĩ lung tung mãi cho đến
khi Lục Diệt cho cô mở mắt, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên ngoài cửa xe bị hư hỏng, cảnh tượng đã khác khôn cùng.
Kiều Kiều nhìn thấy những ngọn núi trập trùng và một khu rừng bạch quả vàng ánh.
Đó là một cảnh đẹp mà cô chưa từng thấy trong ký ức.
Lục Diệt mở cửa xe, tháo dây an toàn, ôm cô ra khỏi chiếc xe đã trở thành phế liệu.
Chân Kiều Kiều giẫm lên bùn đất mềm mại, đôi mắt đen trong của cô ngập tràn ánh sáng lộng lẫy.
Đây là thế giới bên ngoài.
Đối với Kiều Kiều mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Kiều Kiều không kìm được bèn nắm tay Lục Diệt, lời nói toát ra vẻ kích động: “Lục, Lục Diệt, thật
đẹp quá!”
Dị năng hệ hỏa tiêu hao quá mức, làm cho sắc mặt Lục Diệt hơi trắng bệnh, song tinh thần của anh
tốt lắm, cũng vì đã thoát khỏi thành phố Tô.
Anh quay đầu nhìn về phía nhóc thây ma nhỏ đang hưng phấn, ánh bình minh ban sớm vàng ánh rực rỡ,
ấm áp quá đỗi, đang phủ lên khuôn mặt trắng xanh của cô, nhưng cũng làm cho nó lộ ra sức sống mãnh
liệt.
Dù thế giới này bị mạt thế bao phủ nhưng vẫn luôn tràn đầy sức sống.