Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Ngoài trừ bị chặt đầu chết, thây ma cũng có thể chết đói. Thây ma hung tợn kia bị xé bụng, nội tạng
thối rữa rơi xuống đất, sợ không sống được bao lâu, cũng bởi kẻ này thực sự không thể ăn.
Nếu mặc kệ, gã sẽ chết đói.
Kiều Kiều suy nghĩ nghiêm túc, cô cứu gã mà gã còn muốn làm tổn thương cô, cô sẽ cắt đầu gã và đào
lấy tinh hạch.
Dù sao đây cũng là rừng rậm, là địa bàn của cô.
Rừng rậm loạn hay không loạn đều do Kiều Kiều toàn quyền định đoạt. Nghĩ như vậy, cô liền nhấc bước
đến bên cạnh thây ma nọ, giúp gã nhét nội tạng bị heo rừng giẫm bừa bãi trở lại.
Thây ma nhìn chằm chằm Kiều Kiều một cách hung dữ và há miệng toan cắn cổ cô — dù sao cũng là đồng
loại có dị năng hệ mộc, gã sẽ không chết sau khi ăn thịt cô.
Cô thừa dịp gã đang suy yếu bèn tát vào đầu gã, hung dữ nói: “Anh dám cắn tôi thì tôi sẽ cho heo ăn
nội tạng của anh.”
Thây ma: “…”
Con heo đột biến đang ăn ngon dường như cảm nhận được điều gì đó, nó liếc sang đây thì thấy tất cả
đều là thịt thối rữa. Thế là con heo quay mặt đi với vẻ chán ghét, tiếp tục há miệng gặm thức ăn.
Kiều Kiều cũng không thích: “Heo cũng không ăn thịt anh rồi.” Thây ma: “……”
Gã nghiến răng và nghĩ chờ đến khi không còn yếu nữa, gã phải ăn sống tên đồng loại này.
Sau khi nhét nội tạng của gã trở về, tay Kiều Kiều đã đầy máu, nhưng nơi này không tiện cho cô hành
động.
Sau khi hỏi đại thụ có dòng suối ở đây hay không, cô đứng dậy, ôm đầu gã, cố sức kéo gã về phía cây
lớn đã chỉ.
Chẳng bao lâu tìm thấy một dòng suối, Kiều Kiều đá gã xuống, sau đó nắm lấy đầu gã mà rằng: “Đừng
để bị cuốn trôi đấy.”
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì!”
Cô nhét lại nội tạng đã bị nước rửa trôi một lần nữa và đáp: “Anh quá bẩn, tôi thích sạch sẽ.”
Tuy rằng hiện tại Lục Diệt không có ở đây, nhưng cô cũng yêu sạch sẽ, sạch sẽ mới có thể trông xinh
đẹp ngời ngời.
“Cô thích sạch sẽ thì tự mình nhảy xuống kéo tôi đi!”
Kiều Kiều bị tiếng gầm làm cho choáng váng nên có chút tức giận: “Anh hung dữ cái gì…”
Cô vừa lẩm bẩm, vừa kéo thây ma đã được nước rửa sạch không ít.
“Anh nặng thật đấy.” Cô vừa oán giận vừa che tay lên vết thương trông kinh hoàng làm người ta sợ
hãi trên bụng gã.
Nể mặt Kiều Kiều đang giúp mình trị liệu, gã thây ma nào có nói một lời, song trong lòng đã mưu
tính lúc nào nên xông lên cắn gãy cổ họng cô.
Kiều Kiều hỏi: “Anh đã nghe qua truyện Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám chưa? Tôi không nhớ rõ lắm,
nhưng nếu anh muốn nghe, tôi sẽ kể cho anh nghe.”
“Tôi không muốn nghe.”
“Không, anh nghe thử xem.” Kiều Kiều vỗ vỗ móng vuốt chờ chực thăm dò cổ mình của thây ma, rồi tiếp
lời, “Ngày xưa, có con sói lớn xấu xa đi thăm sói bà ngoại, nhưng trên đường đi con sói lại gặp một
cô bé quàng khăn đỏ bị thương. Cô bé quàng khăn đỏ có lòng tham không đáy muốn ăn con sói, nhưng
con sói lại lấy ơn báo oán, đã trợ giúp cho cô bé quàng khăn đỏ.” “Lòng gian xảo của cô bé quàng
khăn đỏ vẫn còn đó, thế nên con sói đã mở bụng cô bé, đặt một hòn đá nặng vào đó…”
Nói đến đây, cô gom dị năng, cố hết sức để di chuyển một tảng đá lớn bên cạnh, như thể nó sẽ được
nhét vào bụng gã ta trong giây phút tiếp theo.
Cô ôm hòn đá lớn và nói: “Sau khi bụng của cô bé quàng khăn đỏ chứa đầy đá, con sói đã khâu bụng cô
ấy và cô bé đã chết đói.”
Thây ma: “……!”
Đầu óc gã không tốt không có nghĩa là gã không biết thây ma nữ trước mắt là “sói xám lớn”, mà gã là
“cô bé quàng khăn đỏ” nhỏ yếu, bất lực và có bụng bị nhét đá kia.
Không, gã không muốn chết đói.
Kiều Kiều cẩn thận đặt tảng đá lớn sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục chữa trị cho gã ta.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, dùng tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy vết thương
trên bụng gã bắt đầu chậm rãi khép lại, mãi cho đến khi bị một tầng thịt thối mới xuất hiện bao
lấy.
Kiều Kiều vỗ tay: “Được rồi, lần này anh ăn cái gì cũng không bị rớt nữa, cũng sẽ không chết đói.”
Sẽ không bị chết đói sao?
Thây ma cười dữ tợn một tiếng, vừa đứng dậy đã nhào về phía Kiều Kiều. Cô bèn “Grừ” với gã một
tiếng làm gã sợ tới mức giật mình, lập tức che lấy bụng mình lại.
Sau đó…… Kiều Kiều chạy như bay.
Dù có đánh cũng đánh không lại, cứu xong khẳng định phải nhanh chóng chạy trốn đi chứ.
Thây ma nào ngờ cô lẻn nhanh nhường này, gã tức giận đến độ rống to một tiếng, chấn động khiến chim
biến dị trong rừng đều bay ra mổ gã, song lại bị gã giết sạch.
Kế đó, gã lại nghĩ đến con heo béo đánh lén mình, tức giận cắn răng, gã nắm chặt nắm đấm đi tìm con
heo báo thù.
Xem con heo đó như con sói xám Kiều Kiều để làm thịt, phát tiết nỗi nhục trong lòng gã!
Ở phía bên kia, cuối cùng Kiều Kiều đã chạy đúng hướng và rời khỏi khu rừng thành công.
Trước khi đi, các cây lớn đã gửi cho cô rất nhiều trái cây ngọt ngào và giòn rụm, đủ để cô ăn trong
nhiều ngày.
Kiều Kiều cảm thấy thật ra ngoại trừ thịt, những trái cây này cũng rất ngon. Cô một đường đi về
phía bắc, trên đường rất khó gặp người nào, dẫu sao đã mạt thế được nửa năm, phần lớn nhân loại đều
đã rút vào căn cứ.
Song cô lại gặp nhiều đồng loại đói khát trên đường, những người bắt đầu ăn tươi nuốt sống đồng
loại mình.
Kiều Kiều cảm thấy bọn họ thật đáng thương, cũng không thể nhét đầy bụng, vì thế cô đã chia trái
cây cho bọn họ dùng, bọn họ còn ăn rất vui vẻ. Mặc dù về sau khi hái trái cây sẽ bị mấy cây lớn
quất lấy quất để.
Mặc dù cô đi một mình, nhưng với bản tính lạc quan trời sinh, cô luôn có thể nhìn thấy những cảnh
đẹp mà mình chưa từng thấy trước đây.
Thời gian trôi qua, cô ở chốn này một chút, chỗ kia một chút, vào một ngày tháng hai, rốt cuộc cô
cũng tìm được thành phố Tô.
Lúc này thành phố Tô sau khi trải qua quá trình sụp đổ, tái thiết, thất thủ, giải cứu và thất thủ
đã trở thành một thành phố chết chóc chỉ toàn thây ma. Ngay cả nhân loại ngẫu nhiên đi qua cũng
tránh không kịp nơi này, bởi vì trong thành phố này ẩn chứa không biết bao nhiêu là thây ma.
Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào thành phố, dấu vết cháy đen do dị năng hệ hỏa mà Lục Diệt để lại và
con đường sống anh mở ra lúc ban đầu vẫn còn đó. Tâm trạng của cô có chút phức tạp, có cảm giác
cảnh còn mà người mất. Sau đó cô nhấc bước, chậm rãi bước vào thành phố Tô.
Số lượng thây ma trong thành phố Tô vẫn rất nhiều, hiện giờ bởi vì nhân loại đều bị ăn hết, thế là
họ đang chơi trò ăn tươi nuốt sống lẫn nhau.
Có thây ma dựa vào hơi thở đã biết Kiều Kiều chính là con thây ma gà rù trước kia hay đi sau mông
bọn họ kiếm ăn, bèn đồng thanh kêu lên với Kiều
Kiều.
Kiều Kiều nhếch môi, rống lên một tiếng về phía bọn họ. Bất ngờ chưa, con gà rù phản công?!
Lũ thây ma kia đột nhiên yên lặng như gà.
Lúc này Kiều Kiều mới một đường không bị cản trở dựa vào ký ức trước đây, tìm được bệnh viện thành
phố.
Cô thử mở miệng ra gọi tên Quý Sương, chỉ có mấy con tang thi rải rác học bộ dáng của cô mà kêu gào
tên Quý Sương.
Kiều Kiều: “…… Đừng kêu, Sương Sương là của tôi, không phải của mấy người.”
Cô nhớ đến “căn cứ bí mật” mà Quý Sương đã đưa cô đến, vì vậy cô lần mò đi đến nhà xác bệnh viện.
Mạt thế đã rất lâu, nơi từng là chỗ quá lạnh giờ đây trở thành một là một nơi quá âm lãnh.
Kiều Kiều trông thấy một bóng lưng mảnh mai, cô nàng mặc một cái áo khoác quen thuộc và ngồi trên
một bậc thềm cao. Xung quanh trống rỗng, cái gì cũng chẳng có, chỉ có một mình cô ngồi thinh lặng,
trông thật cô đơn và tịch liêu.
Bả vai Quý Sương còn đang khẽ khàng lay động, là đang khóc sao? Mũi Kiều Kiều chua xót, nghẹn ngào
hô một tiếng: “Sương Sương…” Bóng lưng Quý Sương hơi cứng đờ, sau đó mờ mịt xoay lại.
Kiều Kiều thấy cô nàng đang cầm một miếng thịt không biết là thịt gì, còn đang nhai, rõ ràng là ăn
một cách ngon lành và vui vẻ.
Kiều Kiều: “……”
Xin lỗi, thì ra chỉ ăn mà thôi, không phải đang khóc vì cô đơn.
Quý Sương đặt miếng thịt lên bàn, sau đó nhảy xuống, mạnh mẽ nhào vào người Kiều Kiều.
“Cậu đã về rồi.”
Kiều Kiều té vì bị Quý Sương bổ nhào vào, cô vui vẻ mà đáp: “Đúng rồi, tớ ở đây để chơi với cậu.”
Quý Sương vươn móng vuốt sắc bén, trái phải kéo khuôn mặt trắng ngần mềm mại của Kiều Kiều, đoạn
thở dài nói: “Đi ra ngoài có một chuyến, sao lại biến thành như vậy? Thịt đã biến mất, quá xấu xí.”
Kiều Kiều: “!” “Tớ không xấu!”
“Ừ thì Kiều Kiều không xấu.” Quý Sương kéo cô lên, nói nhẹ nhàng, “Cậu mà có xấu thì vẫn là bạn tốt
của tớ như trước, tớ không chê cậu.”
Quý Sương cao hơn cô nửa cái đầu, Kiều Kiều ôm cô, đáp bằng giọng rầu rĩ: “Sương Sương, tớ nhớ cậu
quá.”
“Tớ cũng nhớ cậu, còn luôn chờ cậu đây. May là cậu đã trở về rồi, tớ đã chờ cậu đấy.”
Quý Sương đã sớm quên mất tất cả mọi thứ khi làm người, chỉ nhớ mỗi Kiều Kiều, hơn nữa vẫn chưa bao
giờ quên; Kiều Kiều cũng từng mất trí nhớ, nhưng Quý Sương là ngoại lệ khi không bị cô lãng quên.
Đây là một cảm xúc mà con người khó có thể có được.
………
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Kiều thương hiệu sói xám lớn.