Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

Chương 43



Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa

Ngày hôm sau.

Trải qua một đêm trong toà kiến trúc đổ nát không có lấy một bóng người khiến Tuân Liệt thấy hoài

nghi nhân sinh, gã hoài nghi đồng đội của mình đều là giả, nếu không sao có thể thật sự bỏ gã một

mình ở đây suốt đêm.

Gã chỉ đơn thuần là không thể vứt mặt mũi đi mà ngồi chung một chỗ với thây ma vừa đánh nhau thôi

mà! Mấy đồng đội không thể khuyên nhủ gã, cho gã bậc thang đi xuống sao?

Một đêm qua đi, cơn giận hôm qua của gã dẫu lớn mấy thì cũng sắp sửa tiêu tan, liệu… gã có nên tới

đó xin lỗi không?

Tuân Liệt nghĩ ngợi rồi đứng dậy.

Sau đó gã trông thấy một bóng người cao lớn đứng ngoài cửa.

“Anh Lục!” Tuân Liệt suýt nữa cảm động rớt nước mắt: “Sao anh lại đến đây?”

Bả vai Lục Diệt hơi ẩm ướt, không biết đã đứng ngoài bao lâu. Anh nhìn Tuân Liệt, hỏi: “Bình tĩnh

chưa? Hết giận chưa?”

Tuân Liệt ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Rồi rồi, là em sai.” “Thế thì đi thôi, tôi dẫn cậu qua đó.”

“Dạ vâng!” Tuân Liệt rảo bước đuổi theo, sau đó tò mò hỏi: “Vậy chị dâu nhỏ là thây ma thật ạ?”

Hôm qua Lục Diệt đã muốn hỏi: “Ai dạy cậu gọi chị dâu nhỏ hả?”

“Ninh Chu ạ. Lúc trước chị ấy từng kể với chúng em chuyện chị dâu nhỏ ở chỗ đám thây ma. Mới đầu em

còn hiểu lầm chị dâu nhỏ ở chỗ đám thây ma để giết thây ma chứ.” Tuân Liệt nói, giọng đầy vẻ khâm

phục: “Chị dâu nhỏ giỏi quá là giỏi.”

“Kiều Kiều đúng là rất giỏi.” Nghe Tuân Liệt khen Kiều Kiều, Lục Diệt cũng thấy vinh dự lây, nhưng

anh vẫn không quên dặn: “Có điều đừng gọi chị dâu nhỏ vội.”

“Sao thế ạ?”

Bởi vì cô nhóc thây ma kia có hiểu gì đâu.

Lục Diệt nhớ tới tối hôm qua, anh định hôn cô lại bị cô cắn ngược lại. Nếu không phải anh phản ứng

nhanh thì chắc miệng đã trầy da.

Bên kia, trong lúc Lục Diệt đi tìm Tuân Liệt, Kiều Vọng chờ đợi suốt đêm cuối cùng cũng tìm được cơ

hội để nói chuyện với Kiều Kiều, nhưng cô luôn ngồi cùng đám đồng bọn thây ma, không đoái hoài gì

tới cậu ta.

Ninh Chu nói: “Bây giờ cô ấy không quen cậu, cậu đợi Lục Diệt về rồi kể cho anh ấy.”

“Vì sao phải đợi đội trưởng về? Em mới là em trai chị ấy mà!” “Lục Diệt sẽ giành phần làm em trai

của cậu chắc?”

Kiều Vọng a một tiếng: “Anh ấy muốn giành phần làm em trai của em sao? Anh ấy đang giành chị gái

với em thì có!”

“Thế cũng tính là giành?” Ninh Chu cười nhạo cậu ta: “Lúc hai người họ ở bên nhau không biết cậu

đang ở xó xỉnh nào đâu. Này, tôi hỏi cậu, lúc trước nhà cậu sao lại không dẫn Kiều Kiều theo thế?”

Kiều Vọng lặng thinh một chốc, đáp: “Lúc ấy chị ấy không ở nhà.” “Không định đi tìm cô ấy à?” Ninh

Chu nghe xong, bất giác nghĩ ngợi, một cô bé mười tám tuổi vừa tốt nghiệp, chưa hiểu chuyện đời,

phải một mình vật lộn hòng sống sót ở mạt thế, nếu không phải về sau cô biến thành thây ma thì…

“Em có tìm, tìm suốt hai ngày trời, nhưng mà, nhưng…”

Ninh Chu thấy cậu ta xoắn xuýt đến độ đỏ hoe mắt, không khỏi nói: “Ơ này, cậu khóc đấy à?”

Kiều Vọng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Kiều Kiều đang nói cười rất vui vẻ với đám đồng

bọn ở bên kia.

Đó là nụ cười xán lạn lâu lắm rồi cậu ta không nhìn thấy. Hóa ra rời khỏi cái nhà ấy, chị lại thật

sự vui vẻ.

Lục Diệt không ở đây, Đàm Thiện bèn nhiệt tình nấu rất nhiều món ăn dành cho con người. Khi bữa

sáng nóng hôi hổi bày trước mặt, Ninh Chu suýt nữa đã bật khóc vì vui sướng.

Diệp Thi như nghĩ ngợi gì.

Kiều Kiều thì lại đứng ở cửa nhón chân chờ đợi, chờ Lục Diệt trở về.

Lâu Dương Lăng cười nhạo: “Đến mức đó luôn à đại ca, chị dâu mới đi có bao lâu đâu.”

“Cậu không có ai nuôi, cậu không hiểu đâu.”

Lâu Dương Lăng: “…” Cậu ta cảm thấy mình vừa chịu một cú đấm vô hình.

Đàm Thiện chọc chọc vào người cậu ta: “Sao cậu lại gọi như thế?”

“Gọi gì cơ?” Lâu Dương Lăng nghĩ ngợi rồi ngộ ra: “Anh Kiều rất trâu bò nên em tôn kính gọi anh ấy

là đại ca. Đàm Thiện anh cho em ăn, anh cũng là anh của em.”

“Ý tôi là xưng hô chị dâu cơ.” Tuân Liệt đã muốn hỏi từ trước, may mà anh chàng họ Lục kia không

nghe hiểu tiếng thây ma.

Lâu Dương Lăng không hề có khái niệm giới tính nói: “Hai người họ là một cặp mà, nếu em không gọi

đại ca chị dâu chẳng lẽ lại gọi đại ca đại ca à.” Trong lúc Đàm Thiện và Lâu Dương Lăng thảo luận

chuyện xưng hô, Lục Diệt và Tuân Liệt đã trở lại. Lâu Dương Lăng vừa thấy Tuân Liệt đã sầm mặt

xuống, thậm chí cậu ta còn không muốn chia đồ ăn cho Tuân Liệt.

Tuân Liệt gãi gãi đầu, quyết định tới xin lỗi.

Mà Kiều Kiều thì chẳng hề biết thẹn thùng gì mà nhào vào lòng Lục Diệt, sau đó kéo anh ngồi xuống:

“Đàm Đàm nấu cơm ngon lắm ạ.”

Lục Diệt đang nhìn Lâu Dương Lăng và Tuân Liệt nghe vậy thì dời mắt về phía Đàm Thiện thân thiện

vượt qua khoảng cách giống loài, thoáng kinh ngạc.

Thời nay thây ma cũng biết nấu cơm. Chẳng qua mùi vị này có hơi quen quen.

“Kiều Kiều, em giúp anh hỏi xem ai đã dạy anh ta nấu thế.” “Không cần hỏi, em biết.” Kiều Kiều nói:

“Là một anh họ Tống.” Hình như Lục Diệt biết là ai rồi.

Kiều Kiều không kìm được nói: “Anh kia chắc chắn là người tốt. Lúc đầu mạt thế, anh ấy chẳng hề chê

bai Đàm Đàm là thây ma.”

“Anh ấy quả thật rất tốt.” Tống Giản không giống anh, anh sống lại nên có nhiều lúc khuyết thiếu

lòng trắc ẩn. Nhưng Tống Giản thì khác, Tống Giản vẫn thân thiện, nhiệt thành như xưa.

“Anh quen anh ấy ạ?”

“Ừ.” Lục Diệt gật gật đầu: “Anh ấy là bạn anh.”

Kiều Kiều nghe vậy thì cười nói: “Những người tốt như các anh luôn gặp được người tốt giống mình.”

Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, ăn xong bữa sáng vẫn chưa dứt.

Trang Vưu kêu đói ầm ĩ, Kiều Kiều đang tính lấy mấy quả trái cây cho gã gặm, đã thấy Quý Sương lôi

một chiếc hộp ra, bên trong đều là trái cây ngon ngọt.

Sương Sương cưng Khăn Đỏ thật.

Rõ ràng trước kia hai người họ vừa gặp là choảng nhau ngay. Chẳng biết quan hệ tốt lên từ bao giờ.

Quý Sương nhìn Trang Vưu ăn trái cây, khẽ nói với gã: “Ăn no thì đừng nhìn chằm chằm mấy người họ

mà chảy nước miếng nữa nhé.”

Trang Vưu gật gật đầu.

Kiều Vọng im lặng suốt bữa sáng, rốt cuộc cũng điều chỉnh xong tâm trạng, đi về phía Kiều Kiều đang

nói chuyện với Lục Diệt.

Kiều Kiều nhìn cậu ta một cái, không kìm được nói: “Tôi không quen cậu thật mà.”

“Chị, em tìm đội trưởng.” “Anh sẽ quay lại ngay.”

Hai người đi sang bên cạnh nói chuyện.

Kiều Vọng hỏi: “Đội trưởng, anh thích chị em ạ?” “Ừ.”

“Bây giờ chị em đã mất trí nhớ, cái gì cũng không biết. Nếu là người khác, em chắc chắn không yên

lòng. Nhưng nếu là đội trưởng thì thật ra em rất yên tâm.”

Lục Diệt vẫn ung dung nhìn cậu ta, thằng nhóc này cũng biết nịnh bợ thật. “Vậy nên anh rể này, anh

có thể nói với chị em rằng em là em chị ấy thật không.”

Kiều Kiều nhớ rõ Quý Sương, thậm chí ngay cả Tống Phái cũng nhớ, lại chẳng mảy may nhớ gì về người

nhà.

Lục Diệt không khó đoán ra cuộc sống của cô trong nhà ra sao.

Nếu đó là những hồi ức không tốt đẹp, những người không tốt đẹp, Lục Diệt thà rằng Kiều Kiều không

nhớ ra.

Vậy nên anh hỏi: “Có cần không?”

“Em biết em đã không bảo vệ được chị ấy… Nhưng em thật sự đã tận lực…” Kiều Vọng nóng nảy.

Qua màn kể lể lộn xộn của cậu ta, Lục Diệt đã biết từ nhỏ đến lớn Kiều Kiều trưởng thành trong một

gia đình như thế nào.

Kiều Kiều và Kiều Vọng là chị em sinh đôi, tư tưởng bố mẹ vẫn cũ kỹ như ở thế hệ trước, thiên vị

con trai vô bờ bến. Tốt xấu gì Kiều Kiều cũng là con

ruột nên họ không đến nỗi hễ chút là đánh chửi song những thứ như quan tâm và yêu thương thì Kiều

Kiều lớn như vậy cũng chưa từng nếm trải.

Cho nên trước mạt thế, cô cực kì nhút nhát, tự ti, thiếu tự tin.

Sau đó, mạt thế bùng nổ, Kiều Vọng ra ngoài tìm Kiều Kiều suốt hai ngày nhưng không tìm thấy cô,

thế rồi thành phố Tô thất thủ không chốn dừng chân, nhà họ Kiều buộc phải rời đi. Đây cũng là

chuyện không thể tránh khỏi.

“Cậu là đứa bé tốt, nhưng bố mẹ cậu thì không phải bố mẹ tốt. Nếu Kiều Kiều có thể nhớ lại những ký

ức ấy, tôi sẽ không ngăn cản cô ấy, nhưng tôi không hy vọng cậu buộc cô ấy phải nhớ ra. Hiểu

không?”

“… Em hiểu.” Kiều Vọng hạ giọng: “Hơn nữa chị em đã biến thành thây ma, bố mẹ em sẽ không nhận chị

ấy đâu.”

Lục Diệt sửa lại: “Cô ấy không cần mấy người nhận, là cô ấy không muốn nhận mấy người.”

“… Em xin lỗi.”

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi đến đây là kết thúc, Kiều Vọng cũng không lượn lờ gần Kiều Kiều nữa.

Lúc chạng vạng, Ninh Chu tới tìm Lục Diệt và Kiều Kiều.

“Đội trưởng Lục, nếu đã tìm được Kiều Kiều thì anh còn muốn tới căn cứ Rạng Đông nữa không?”

Nhiệm vụ này do Ninh Chu tự nhận, Lục Diệt vốn không muốn sa vào vũng nước đục này, bây giờ đã tìm

thấy Kiều Kiều, đương nhiên anh phải nghĩ cho Kiều Kiều trước.

Ninh Chu vừa nhìn vẻ mặt anh đã biết ngay.

Cô bĩu môi: “Chẳng phải là đi lấy mẫu vật sao? Thiếu anh chúng em vẫn làm được.”

Kiều Kiều phải chịu cảnh long đong nhiều lần, bây giờ phòng thí nghiệm Hy Vọng đã rơi đài, Ninh Chu

không mong bọn họ phải chia lìa nữa, nên cô không ép.

“Chu Chu, vua thây ma khó đối phó lắm.” Kiều Kiều nhắc nhở cô ta: “Tôi đã giao chiến với hắn, phải

tĩnh dưỡng một thời gian rất dài mới khỏe lại đấy.”

“Cô không đánh lại chẳng phải rất bình thường à?” Kiều Kiều: “… Lục Diệt, cô ta bắt nạt em!” “Ngốc,

phải gọi là anh Lục, anh ấy thích thế.”

Lục Diệt nhắc Ninh Chu lại lên cơn: “Cô thôi được chưa?” “Lại còn ngượng nữa, da mặt Kiều Kiều dày

hơn anh nhiều.” Lục Diệt: “…” Cái miệng ngứa đòn.

Ninh Chu cảm thấy hai người này chẳng thú vị gì cả, một kẻ chẳng hiểu gì, một người cứ lặng thinh,

chẳng thà cô đi xem Đàm Thiện dạy Diệp Thi nấu ăn còn hơn.

Sau khi Ninh Chu đi, Lục Diệt hỏi: “Em từng đánh nhau với vua thây ma?” Anh nắm lấy tay Kiều Kiều,

phát hiện ba tia dị năng hệ Hỏa đã biến mất.

Lúc ấy Kiều Kiều phát tác, cứ thế dùng sạch toàn bộ dị năng hệ hỏa mạnh mẽ.

Nhưng tên vua thây ma kia vẫn không hề hấn gì, đủ thấy thực lực của hắn đáng sợ cỡ nào.

“Hắn thật sự rất lợi hại, còn dữ dằn nữa, quá đáng hơn cả là hắn chê em xấu.” Kiều Kiều nhớ tới

chuyện này thì thấy tủi thân vô kể, cô đáng yêu xinh đẹp vậy mà.

“Kiều Kiều rất xinh đẹp.”

Kiều Kiều được khen thì đỏ bừng mặt.

Lục Diệt không kìm được nghĩ, nếu một ngày nào đó Kiều Kiều đỏ mặt không phải vì anh khen cô thì

hẳn là anh đã khổ tận cam lai.

“Kiều Kiều, em ủng hộ việc con người và thây ma chung sống cùng nhau đúng không?” Lục Diệt đặt câu

hỏi.

“Dạ.” Kiều Kiều nói: “Có thây ma tốt, có người tốt, nếu ai nấy đều tốt thì sao lại khăng khăng giết

chóc nhau chứ?”

“Đương nhiên, còn một nguyên nhân nữa.”

Kiều Kiều nhìn Lục Diệt, nói: “Tuy trước giờ anh thường bảo người và thây ma là kẻ thù, nhưng em

không muốn làm kẻ thù của anh.”

Cô không hiểu yêu là gì, cô chỉ hiểu câu thành ngữ này theo nghĩa đen. Kiều Kiều chỉ muốn có cùng

chí hướng với Lục Diệt, không muốn làm kẻ thù của anh.

Nhưng Kiều Kiều không biết, Lục Diệt nghe vậy thì lại thấy rung động nhường nào.

“Lục Diệt, em muốn có cùng chí hướng với anh.” Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.

Lục Diệt hơi há miệng, giọng có chút khàn khàn: “Kiều Kiều, để anh sửa đúng một chút nhé.”

“Dạ?’

“Chúng ta không phải là kẻ thù.” Anh nói: “Vì anh thích em, nên chúng ta không phải là kẻ thù.”

Cô nghe xong thì vui sướng vô cùng: “Em đây cũng thích anh!”

Lục Diệt thử dẫn dắt cô: “Kiều Kiều, thích mà anh dành cho em, nhiều hơn thích bình thường rất rất

nhiều. Đó là gì?”

“Là gì ạ?”

“Là yêu.” Yêu?

Cô ngộ ra: “Ý anh là anh yêu em?”

“Ừ, anh yêu em.” Sau khi anh thử thăm dò thốt ra ba tiếng này thì tai đỏ ửng lên.

Nhưng mặt Kiều Kiều chẳng đỏ tẹo nào. Biết ngay.

Lục Diệt nhụt chí.

Còn chẳng bằng lúc anh khen Kiều Kiều.

Ít ra khi ấy cô nhóc đỏ mặt thật sự rất đáng yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.