Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

Chương 56: Nắm Tay Nhau Cùng Chung Sống



Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa

Kiều Kiều vừa dứt lời thì cửa bị phá hỏng. Ngay sau đó, Lục Diệt và đám Ninh Chu xông vào.

Trì Nhất Lộ kéo Kiều Kiều dậy, nắm ống tiêm đặt lên cổ cô.

“Giơ tay đầu hàng đi.” Kiều Kiều không có vẻ gì là sợ ống tiêm đó, khẽ nói.

Trì Nhất Lộ cười khẩy một tiếng, không ngó ngàng tới Kiều Kiều mà nhìn xoáy vào Lục Diệt.

“Tao vẫn luôn không hiểu, tao đã đắc tội gì bọn mày mà bọn mày lại cứ như bầy chó điên cắn riết

không nhả thế?” Trì Nhất Lộ đã bị dồn vào chân tường, chiếc mặt nạ ôn tồn lễ độ bị xé xuống, mặt

hắn nhăn nhúm, hai mắt đỏ ngầu trông cực kỳ đáng sợ.

Kiếp này, Trì Nhất Lộ phải trả giá cho những tội lỗi hắn gây ra kiếp trước, nhưng hắn vĩnh viễn

không biết điều đó.

“Buông Kiều Kiều ra!” Sắc mặt Lục Diệt hơi tái đi, đôi mắt anh lạnh băng như trời đông rét mướt,

một ngọn lửa sáng ngời bùng lên trong bàn tay anh, chiếu sáng tất thảy không gian tăm tối này.

Trì Nhất Lộ cười gằn: “Tao có chết ở đây cũng không sao, dầu gì cũng có Kiều Kiều chôn theo tao.”

Hắn biết lần này mình khó mà thoát thân được, cho nên vừa nói xong đã không chút do dự mà đâm ống

tiêm vào cổ Kiều Kiều.

Khoảnh khắc ống tiêm đâm vào cổ Kiều Kiều và chất lỏng màu đen ngấm vào máu cô, ngọn lửa rời khỏi

tay Lục Diệt, bay thẳng về phía Trì Nhất Lộ.

Cùng lúc đó, Kiều Kiều vốn đang bải hoải toàn thân đột nhiên tăng vọt sức lực, cô cắn phập vào cổ

Trì Nhất Lộ một cái khiến hắn phải buông tay ra.

Khi Trì Nhất Lộ bị ép buông tay, hắn đã làm gãy ống tiêm ở cổ cô.

Lục Diệt vội vã bước tới, kéo Kiều Kiều về phía mình, sau đó giơ tay bịt cổ cô lại. “Để anh đưa em

đến bệnh viện.”

Kiều Kiều lắc đầu, nói: “Ống tiêm gãy ấy mà, không sao đâu ạ.”

Cô mang dị năng hệ Mộc nên có chức năng tự chữa lành vô cùng mạnh mẽ, vậy nên liều thuốc lúc trước

Trì Nhất Lộ tiêm vào người cô nhanh chóng mất tác dụng.

Cũng không biết loại độc thây ma kia…

Nhưng cô không muốn Lục Diệt lo lắng nên vờ như không có chuyện gì.

“Kiên nhẫn một chút.” Ngón tay anh đặt lên đoạn kim tiêm gãy, hơi dùng sức rút nó ra, phần đầu tiêm

vẫn còn đọng ít máu tươi màu đen.

Mắt Lục Diệt tối lại.

“Lúc về sẽ bảo giáo sư Chu kiểm tra cho em.” Anh cũng không biết đó là loại thuốc thử gì, nhưng nếu

là thứ Trì Nhất Lộ dùng để đối phó với Kiều Kiều thì nhất định không phải thứ tốt lành.

Kiều Kiều gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đồng loại của em đâu ạ? Bọn họ đều bị nhốt ở đây sao?”

Lục Diệt gật gật đầu.

Ai cũng không ngờ, Trì Nhất Lộ đã đào một cái hố to dưới lòng căn cứ bảo hộ, ở đó có một bộ thiết

bị thí nghiệm đầy đủ, và nhà tù giam giữ thây ma. Đây là bí mật cuối cùng của phòng thí nghiệm Hy

Vọng.

Lục Diệt dẫn Kiều Kiều đi tới nhà tù kia, cô nhìn thấy rất nhiều thây ma đang chen chúc nhau trong

nhà tù thô sơ làng bằng hàng rào sắt thô gỉ.

Bọn họ không ngơi nghỉ, cố sống cố chết cùng nhau lay hàng rào, hằng mong một ngày nào đó có thể

thoát khỏi cái nơi không có ánh sáng mặt trời này.

Không gian nhà tù rất lớn nhưng bị chia ra thành nhiều khoảng nhỏ nên trông rất chật chội. Vì không

có ánh sáng nên khắp nơi đều ngợp mùi xú uế, đám người dị năng đi theo Lục Diệt hầu như không ai

chịu đựng nổi.

Chỉ có Kiều Kiều theo Lục Diệt vào.

Mấy thây ma đó trông thấy bọn họ thì càng kích động hơn.

Kiều Kiều tránh khỏi tay Lục Diệt, bước tới chỗ hàng rào sắt rồi đứng yên đó.

“Tôi tới cứu các người, tôi không biết những lời tôi nói sau đây, các người có thể nghe hiểu

không.”

Đám thây ma kia vẫn khàn giọng gầm rú đòi tự do, tiếng kêu kinh thiên động địa này không hiểu sao

lại thê lương khôn kể. Mỗi một thây ma ở đây hầu như đều bị tàn tật, bọn họ đã từng là vật thí

nghiệm của phòng thí nghiệm Hy Vọng, là vật chứng cho tội ác mà phòng thí nghiệm Hy Vọng phạm phải.

Kiều Kiều nói tiếp: “Tôi biết các người rất thèm khát máu thịt loài người, nhưng bây giờ ở ngoài

kia, loài người và chúng ta sắp cùng nhau chung sống. Sau khi các người được trả tự do thì phải học

cách kiềm chế bản thân.”

“Nếu không, dù có ra khỏi nhà giam này, các người cũng sẽ bị nhốt trong một nhà giam đẫm máu vô

hình. Tôi không muốn các người lại bị cầm tù một lần nữa.”

“Bên ngoài là một thế giới mới tinh mà các người chưa từng biết đến.”

Lục Diệt đón lấy ánh mắt Kiều Kiều, anh tiến lên một bước, không hề chần chờ mà phá khoá.

Thấy hàng rào sắt trước mắt cuối cùng cũng mở ra, đám thây ma bên trong chen nhau đi ra, dường như

muốn lao tới Kiều Kiều và Lục Diệt.

Nhưng khi con thây ma đi đầu đứng lại, đám thây ma kích động đằng sau cũng từ từ dừng bước.

Bọn họ nhìn Kiều Kiều.

Đám người dị năng tụ tập bên ngoài nhà tù nín thở, chỉ chờ lũ thây ma mất khống chế là sẽ xông lên

ngay.

Kiều Kiều vươn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn về phía con thây ma đi đầu. Thây ma ngơ ngác, chần chừ,

rồi đưa bàn tay thối rữa của mình ra.

Hai bàn tay nắm lấy nhau.

“Bây giờ, chúng ta đã là bạn bè.” Giọng cô nhẹ nhàng, khuôn mặt mang nét cười dịu dàng. Tuy cô

không có thịt thối, nhưng cô thực sự xinh đẹp.

Như nữ thần kéo họ lên khỏi vực thẳm.

Niềm thấp thỏm bất an của họ dần lắng xuống, khi đi ngang đám người dị năng đứng ngoài nhà tù, tuy

bọn họ rất đói nhưng vẫn cố kiềm chế cơn thèm khát lao tới họ.

Bọn họ là lớp thây ma đầu tiên buổi đầu mạt thế, bị bản năng thôi thúc phải ăn tươi nuốt sống man

rợ, nhưng bây giờ không giống thế.

Bởi vì Kiều Kiều.

Cô nguyện ý đối tốt với họ, dạy họ làm thế nào để trở thành một “thây ma tốt”.

Thứ ban đầu họ có chỉ là bản năng, nhưng bọn họ có thể học, có thể bắt chước, học cách trở nên văn

minh, thân thiện.

Hiện tại bọn họ nguyện ý yên lặng theo sau Kiều Kiều, đó là minh chứng.

Lục Diệt dẫn theo Kiều Kiều, rời khỏi nơi tối tăm này. Ánh sáng rạng ngời xa xa nơi cửa động dần

dần thắp sáng đôi mắt đen láy của Kiều Kiều.

Bọn họ ra khỏi nhà tù ngầm, theo sau là một đám thây ma thối rữa không hợp với căn cứ. Nhưng những

thây ma vốn nên hung hăng kia, lúc này đều ngoan ngoãn đi theo Kiều Kiều. Vô số người bủa vây bốn

phía, bọn họ nhìn cảnh tượng kinh người này mà khó lòng vơi đi nỗi khiếp sợ trong lòng.

Mãi đến khi Ninh Chu mang thi thể dở sống dở chết lại còn có dấu hiệu bị thây ma hóa của Trì Nhất

Lộ ra ngoài, ánh mắt của quần chúng vây xem mới chuyển từ khiếp sợ sang chán ghét.

Kiều Kiều không quay lại phòng thí nghiệm Vọng Hòa ngay, mà nhờ Chân Chân chuẩn bị đồ ăn lấp no

bụng cho đám đồng loại đáng thương trước.

“Bọn họ chưa thích hợp để ở lại căn cứ bảo hộ. Đợi họ ăn no thì hãy thả họ đi đi.” Ngoài kia là một

thế giới rộng lớn hơn, tự do hơn.

Tự do tới muộn của bọn họ.

Giải quyết đâu đó xong xuôi, Kiều Kiều mới theo Lục Diệt về phòng thí nghiệm Vọng Hòa.

Dọc đường đi, Lục Diệt đều chẳng nói chẳng rằng.

Kiều Kiều biết anh giận cô tự ý hành động, bèn kiếm chủ đề nói chuyện: “Lục Diệt, khi mọi chuyện

kết thúc, chúng mình tới Hòa Châu nhé anh?”

Lục Diệt không nói gì.

“Anh đừng giận, sau này em sẽ không tự ý làm bậy nữa…”

Cô nói xong, ngoảnh sang nhìn anh, vừa rồi đứng dưới lòng đất tối tăm không thấy gì, giờ cô mới

phát hiện sắc mặt Lục Diệt rất khó coi.

Kiều Kiều như sực nhớ ra điều gì, vội túm lấy tay Lục Diệt xem sao thì bị anh né đi.

Lục Diệt hơi uể oải nói: “Đến phòng thí nghiệm Vọng Hòa đi, để bọn họ kiểm tra thân thể cho em một

chút.”

“Nhưng anh…” “Nghe anh.”

Kiều Kiều cắn môi, trông như sắp khóc, nhưng cô vẫn nghe lời Lục Diệt, ngoan ngoãn để người trong

phòng thí nghiệm dùng dụng cụ kiểm tra qua một lượt.

Giáo sư Chu nhận được báo cáo cơ thể Kiều Kiều, trong mắt ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó ông

mời Lục Diệt ra, bảo muốn nói chuyện riêng với Kiều Kiều một lát.

“Trì Nhất Lộ của phòng thí nghiệm Hy Vọng đã tiêm vào cơ thể cô một loại vi rút còn đáng sợ hơn cả

độc thây ma, nhưng Kiều Kiều, cô là một kỳ tích.” Vị giáo sư già nhìn Kiều Kiều, vô cùng kích động

nói: “Tôi không ngờ trong một thời gian ngắn như vậy mà cơ thể cô lại tự động tiêu diệt loại vi rút

này!”

Kiều Kiều nói: “Tôi luôn rất đặc biệt.”

“Kiều Kiều, lúc trước nhờ cô làm vài thí nghiệm nhỏ, nay đã có kết quả rồi.” Giáo sư Chu nói tiếp:

“Sở dĩ cô có thể biến thành hình người không phải không liên quan tới dị năng hệ

Mộc trong cơ thể cô, nói vậy bây giờ cô có thể nhanh chóng tiêu diệt loại vi rút kia cũng là vì dị

năng hệ Mộc của cô không giống như những người khác.”

“Có lẽ vậy, ngay lúc đầu mạt thế tôi đã có lý trí thuộc về loài người.”

Giáo sư Chu nói rất khẩn thiết: “Kiều Kiều, không giấu gì cô, hiện tại phòng thí nghiệm của chúng

tôi đã dốc toàn lực nghiên cứu ra một loại huyết thanh có tên “Cuộc sống mới”. Cô có dị năng hệ

Mộc, nhất định có thể đóng góp vĩ đại cho quá trình thí nghiệm của chúng tôi. Cho nên, tôi muốn mời

cô gia nhập thí nghiệm của chúng tôi.”

“Huyết thanh?”

“Phải, nếu có thể chế tạo thành công, đó chắc chắn là một phát minh cực kỳ vĩ đại! Cuộc sống mới,

tên sao nghĩa vậy, có thể thay đổi hệ gen của con người và thây ma, sau khi tiêm sẽ trở thành một

“người” hoàn toàn mới.”

“Là huyết thanh có thể biến thây ma thành con người à?”

“Không, là huyết thanh có thể giúp con người và thây ma trở thành một giống loài mới. Nói đơn giản

là, là… con người mới.”

Con người mới?

Bất luận đó là gì, thật lòng Kiều Kiều đều không muốn.

Bởi vì những trải nghiệm kiếp trước nên cô rất bài xích thí nghiệm, nói gì tới chuyện tự nguyện gia

nhập thí nghiệm?

Cô sợ bọn họ sẽ lấy cô làm vật thí nghiệm.

Giáo sư Chu nhìn ra sự do dự của cô, bèn nói: “Kiều Kiều, cô cứ từ từ suy nghĩ, tôi sẽ chờ câu trả

lời của cô.”

Kiều Kiều mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng nghiên cứu, Lục Diệt ngồi ngoài băng ghế dài bên ngoài

đợi cô.

Thấy cô ra, anh đứng dậy đi tới ngay.

Hai ngươi cùng nhau quay lại phòng họ ở đây.

Là một không gian được bài trí rất ấm áp, cửa sổ bày đầy cây xanh, chan hòa ánh sáng. “Em không sao

cả, nhưng giáo sư Chu bảo với em rằng muốn em giúp bọn họ chế tạo một loại huyết thanh.” Không đợi

Lục Diệt hỏi, vừa ngồi xuống, Kiều Kiều đã tự giác khai ngay.

Thật ra Lục Diệt đã biết chuyện này, kiếp trước anh từng nghe nói, nhưng đến lúc anh chết, loại

huyết thanh kia vẫn chưa được chế tạo thành công.

“Kiều Kiều muốn đi à?”

“Em không biết nữa.” Kiều Kiều thật thà đáp.

Lục Diệt nói: “Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, đừng bị người khác tác động. Em muốn làm gì, anh đều ủng

hộ em.”

Kiều Kiều gật đầu, sau đó lặng thinh.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có một tia ráng chiều rọi vào, sắc vàng lộng lẫy trông rất xinh đẹp. “Thật

ra em biết có anh ở đây, em sẽ không gặp chuyện gì nên mới dám làm thế.” Cô khẽ khàng nói: “Anh

đừng giận em được không ạ?”

Một hồi lâu sau, cô cũng không nghe tiếng Lục Diệt đáp lại.

Kiều Kiều chợt quay đầu sang nhìn, bấy giờ cô mới phát hiện Lục Diệt đang dựa vào sô pha, dường như

đã thiếp đi.

Cô run run thò tay xuống, khẽ đặt lên tay anh.

Lúc này Kiều Kiều mới phát hiện cơ thể Lục Diệt bất ổn đến nhường nào.

Anh có thể sống lại một lần đã là ân huệ trời cao, lại thêm một lần hao tổn dị năng không gian để

dịch chuyển thời không, sao có thể không khiến cơ thể anh chịu tổn thương chứ? Lúc trước chẳng qua

anh dựa vào dị năng mà cô cho anh ở thôn thây ma mà gắng gượng, nhưng dị năng kia chỉ chữa được

ngọn mà không trị được gốc, kéo dài một thời gian như vậy, khi dị năng cạn kiệt, cuối cùng anh cũng

không chống đỡ nổi nữa.

Kiều Kiều nắm lấy tay anh, chớp mắt liên hồi nhưng vẫn không kiềm nổi nước mắt, nước mắt thi nhau

rơi xuống, rơi xuống tay Lục Diệt.

Một lần nữa, cô lại rót dị năng hệ Mộc vào cơ thể anh, sau đó, cô hạ quyết tâm. “Lục Diệt, anh sẽ

không sao đâu…”

oOo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.