Vừa bước vào tiệm, Mạc Nhu Nhi liền bị lôi đi tô tô chát chát lên mặt, vốn đường nét trên khuôn mặt nàng đã mỹ lệ sẵn nên cũng ko mất quá nhiều thời gian trang điểm.
” Oa, tất cả chỗ váy này sao?” Mạc Nhu Nhi trợn to mắt.
” Vâng, tất cả đều là do Phong tổng đích thân cử những nhà thiết kế hàng đầu tới làm “
” Thật đẹp! Nhưng nhiều thế này sao tôi thử đươc hết a ” Mạc Nhu Nhi mặt ỉu xìu.
” Tiểu thư, cô có thể chỉ chọn những bộ mình thích nhất “
Mạc Nhu Nhi loay hoay một lúc khẽ thở dài một hơi rồi đưa ra kết luận ‘ bộ nào nàng cũng thích’. Mà nếu như thay hết đống này nàng ko ngất thì xương cốt cũng sẽ rã rời a.
Nhân viên đứng đó thấy nàng như vậy cũng áy náy, có lẽ cô nên ra chọn giúp nàng vài bộ phù hợp
” Tiểu thư, bộ này rất hợp với cô ” Tay cầm một chiếc váy cưới màu trắng vai trần ôm sát cơ thể đến gần qua vùng hông một xíu toả tròn xoè ra. Phần cổ được thiết kế hình chữ V khoét sâu xuống vùng rốn, đằng sau được thiết kế tinh xảo có một chiếc nơ con bướm ở phía thắt lưng, bên trên lộ ra vùng da thịt trắng nõn. Đây là sự kết hợp tài tình giữa duyên dáng đáng yêu và táo báo quyến rũ, cô nghĩ nó sẽ rất hợp với vị tiểu thư này bởi thực sự thân hình nàng quá đẹp, chỗ lồi chỗ lõm đều rõ ràng chuẩn tỉ lệ mà ngay cả người mẫu cũng hiếm được, tuy nhiên trái ngược với thân hình đó lại là vẻ mặt trẻ con non nớt.
Mạc Nhu Nhi nhìn mình trong gương, khuôn mặt mĩ lệ ửng đỏ. Quả thực rất đẹp, nhưng…” Thế này có vẻ thiếu vải a “
Cô nhân viên đứng đó nở nụ cười dịu dàng ” Bộ này thực sự rất hợp với tiểu thư a, với lại bộ này so cũng ko thể gọi là thiếu vải được, nó chỉ hở một chút xíu phần lưng thôi, mấy phần khác đều ko hề bị lộ a “
Mạc Nhu Nhi dù ngại ngùng nhưng rất nhanh đã bị thuyết phục, đi ra ngoài đã thấy Phong Diệc Thần mặc một bộ vest trắng vắt hai chân ung dung ngồi đọc báo. Nhìn hắn giống như một hoàng tử bach mã bước ra từ trong truyện cổ tích, ko còn dáng vẻ lạnh lùng lãnh khốc mà thay bằng vẻ nho nhã ôn nhu, tuy nhiên khí phách lãnh khốc doạ người vẫn ko hề giảm sút
” Thần..” Mạc Nhu Nhi gượng ngùng má ửng hồng nhẹ nhàng gọi
Phong Diệc Thần ngẩng mặt lên, nhìn thấy nàng trong bộ váy kia liền cau mày. Rốt cuộc là ai lại dám làm ra chiếc váy cưới này? Nếu để hắn biết được thì chắc chắn người kia sẽ phải sớm rời nghề. Hở hết chỗ này đến chỗ khác, mặc vậy là để bị người khác nhìn thấy hết sao?!!
Mạc Nhu Nhi thấy hắn mãi vẫn ko nói gì bất mãn lên tiếng ” Thần… rất khó nhìn sao “
” Đúng vậy, vào thay “
” Nhưng tôi thấy đẹp a ” Mạc Nhu Nhi còn cố chứng minh bằng cách xoay tròn một vòng trước mặt hắn và hiển nhiên phần lưng sau… bị hắn nhìn thấy, lửa giận trong người lại càng lên cao
” Em có cần tôi vào giúp em thay đồ?! ” Giọng nói hắn lạnh đi vài phần, đối lập hoàn toàn với bộ vest ôn nhã
Mạc Nhu Nhi đành uỷ khuất chạy vào trong phòng thay chiếc vây cưới này ra. Cô nhân viên đứng cạnh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề tại sao Phong tổng giận, phải công nhận, sự chiếm hữu của hắn rất cao, ko hề muốn cho cô gái nhỏ của mình có bất kì bộ phận nào hở ra ngoài dân chúng
Cô ra lấy một bộ khác kín đáo hơn mà cũng ko kém phần lộng lẫy đưa cho nàng. Đây là một bộ váy trắng cúp ngực, ôm sát phía trên đến vòng eo thì xoè to ra, được điểm rất nhiều viên kim cương hồng theo sát đường viền cúp, có một dây thắt màu hồng thành hình chiếc nơ nhỏ phía đằng sau. Mạc Nhu Nhi mặc nó lên toát ra vẻ hồn nhiên thanh thuần của thiếu nữ
Cô nhân viên ngắm nhìn một lúc, thấy ko có chỗ nào hở ra ngoại trừ vùng vai, chắc Phong tổng cũng sẽ ko tức giận như vừa nãy chứ!
Mạc Nhu Nhi đi ra nhìn Phong Diệc Thần bằng ánh mắt ai oán