Ổ Buôn Người

Chương 22



Tại một mỏm núi cách đó hai dặm, bên cạnh thiếu tá Luo là Trần Phách. Mắt ông bỗng đỏ rực lên sau chiếc ống nhòm nhìn đêm đang chĩa về quả cầu lửa đang lao xuống đất với tốc độ kinh hoàng. Bầu trời sáng rực như một ngôi sao chổi đang rơi. Ông bàng hoàng không dám tin Hà Phan và đồng bọn lại có thể tan xác trong vụ nổ trên không đó. Cảnh sát Nam Tu lại phải thêm một núi việc, xét nghiệm ADN các tử thi và điều tra nguyên nhân vụ nổ. Còn phần ông, nếu Han còn sống ắt sẽ lẩn đi khỏi nơi đây. Mục tiêu cuộc truy đuổi vẫn xa vời vợi. Nếu Han đã chết thảm khốc trên chiếc máy bay kia tại nơi khỉ ho cò gáy như thế này, ông lại trở về Việt Nam với bộ mặt không thể ngửng cao. Ông muốn tóm sống rồi lôi Han về tận Hà Nội cho cấp trên và đám nhân viên giương to mắt ngưỡng mộ ông. Nay, động lực để ông trèo đèo lội suối sang đây như bụm khói tản ra nhạt nhòa. Ông buông thõng tay định ném chiếc ống nhòm thì chợt nhận ra đó là cái mượn của ông đồng nghiệp bên cạnh. Trần Phách quay sang quan sát Luo. Ông ta vẫn thản nhiên phới phới ngắm chân trời trong ánh bình minh trước mặt. Cũng phải, vì Han chết hay không, chẳng ảnh hưởng tới thành tích của ông lắm. Nếu bắt được Ma và Han, sớm muộn rồi cũng đem ra pháp trường. Nếu nhẹ thì cũng tù đày nhiều năm và như thế sẽ làm tăng mật độ các trại tù đang quá tải. Chúng nó, lũ bất khả hoàn lương kia tự sát hại nhau sẽ có lợi cho mọi quốc gia mà thôi. Tuy nhiên nghĩ vậy mà không làm vậy, Luo nâng cao tay trái có chiếc bộ đàm. Miệng gầm gừ:

– Đội hai tiếp tục truy kích. Đội một cấp tốc phong tỏa hiện trường vụ nổ đề phòng có kẻ vào phá hoại. Tôi sẽ đích thân tiếp cận ngọn núi Kulin hỗ trợ cùng với đội hai. Trần Phách tỏ ra không mấy lạc quan với lực lượng và chiến thuật của Luo. Việc tội phạm sở hữu thiết bị hiện đại hơn cảnh sát là điều không thể chấp nhận được ở Việt Nam. Nếu vào cương vị của ông chắc chắn phải huy động trực thăng để lùng bắt trước khi chúng có âm mưu di tản. Hoặc, tối thiểu cũng phải tung vào một đơn vị đặc nhiệm cỡ như ông ngày xưa thì lũ Han và Ma có mọc cánh cũng chẳng kịp bay. Đằng này… Trần Phách thở phào cố không để lộ vẻ thất vọng với vị cảnh sát trưởng Interpol. Trung uý Jinkao trung đội trưởng đội cảnh sát cơ động số hai dưới quyền chỉ huy lâm thời của Luo đang dẫn đầu tốp quân. Anh ta tách ra ba nhóm và đích thân cầm đầu nhóm một tiến đến lưng chừng đèo thì một vệt sáng lóe lên phía bên kia dãy núi kèm một tiếng nổ lớn. Jinkao sững người nhìn theo ánh lửa màu da cam khổng lồ mà tiếc hùi hụi vì không mang theo máy ảnh. Đến khi lửa tắt ngấm rồi anh ta mới thúc quân tiếp tục tiến lên đỉnh. Đang lao lên dốc thì máy bộ đàm reo lên bên hông. Anh dừng lại nhăn nhó rút ra và đầu máy bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của viên thiếu tá. Jinkao không thể hiểu nổi khi chỉ còn chừng chục phút nữa để chiếm ngọn đồi thì ông ta lại điều ngược trở xuống để phong tỏa hiện trường vụ nổ cách đó mấy dãy núi. “Tôi sẽ đích thân tiếp cận ngọn núi Kulin hỗ trợ cùng với đội hai’. Không thể chấp nhận được. Điều đó nói lên ông ta tin trên đồi vẫn còn kẻ cộm cán và muốn đích thân lập công. Mệnh lệnh là mệnh lệnh. Viên trung úy gầm lên chỉ tay về phía bắc rồi xua quân đổ xuống.

Trời đã hửng sáng, xung quanh ngọn núi Kulin đã vắng bóng cảnh sát. Có lẽ tất cả cảnh sát Nam Tu đã đổ về phía xác chiếc máy bay. Tuy đã trực tiếp ra tay xóa sổ băng đảng lão Ma nhưng Han và đồng bọn vẫn là mục tiêu truy bắt của cảnh sát. Vấn đề bây giờ chỉ đối phó với cảnh sát mà thôi, từ hai gọng kìm nay chỉ còn một. Xung quanh tĩnh lặng, họ mau chóng xuống đến lưng chừng chân núi thì bất ngờ có tiếng chân người từ xa. Tất cả nấp rạp xuống quan sát. Cách họ chừng hai trăm mét có một nhóm người ăn mặc kiểu quân cảnh. Đi đầu là một người thấp béo và ngay sau là một người cao lớn. Một toán khoảng chục người tay cầm súng len lỏi trong bụi rậm hướng ngược núi. Người đi đầu được Mãnh và Ken nhận dạng, đó là thiếu tá Luo. Người cao lớn đi sau làm Han kinh ngạc hơn ai hết vì ông ta đến từ Hà Nội.

– Quay lại đỉnh núi thôi! – Tiếng Mãnh khẽ rít lên nhưng bị Han phản đối.

– Ngược núi lúc này là tự nhốt vào cũi. Chạy vòng sườn núi rồi rút xuống phía đối diện.Chúng ta quay lại Poshan may ra còn đường sống. Không ai nói gì thêm. Cả nhóm lủi như chồn vòng theo sườn đồi. Tiếng đất lở kèm lá cây cọ vào nhau làm khu rừng động mạnh. Toán cảnh sát lập tức chú ý. Người đàn ông thấp đậm đi đầu dơ cao ống nhòm hướng sườn núi. Tay kia móc chiếc bộ đàm. Toán cảnh sát bất ngờ tăng tốc.

Hội Han chạy như ma đuổi. Mấy gã đàn ông xô nhau bám gót gã quân nhân đã bứt lên hàng đầu. Mãnh thừa biết tụt lại sau không những phải khiêng Hà Vi mà còn bị cảnh sát vồ trước tiên. Con gái lão Ken cũng là dân sơn cước nên không khó khăn để đeo bám cha mình. Hà Vi nhanh chóng rớt lại phía sau rên lên hoảng hốt. Han lùi lại vác gọn gàng cô ta lên vai rồi hì hục ba chân bốn cẳng đuổi theo đoàn. Độ hơn chục phút, Han tụt lại sau cùng và giật mình khi nghe tiếng chó sủa rất gần. Quay lại nhìn, ba con chó đen mang áo rằn ri xám bạc như đám chủ nhân của nó. Nếu tiếp tục chạy trong bụi rậm sẽ làm mồi cho loài chó săn. Phải chạy thật nhanh ra đường quốc lộ.

– Chạy ra đường lớn mau! – Han hét lên.

Trên lưng Han, nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể Hà Vi làm cho hắn đã nóng nực lại như đang ôm thêm một lò lửa trên vai. Mồ hôi hắn vã ra như tắm, chạy thục mạng nhằm con đường lớn. Hắn vấp mấy lần suýt nữa là khụy xuống. Tiếng chó gầm ghê rợn ngay phía phía sau vài bước. Con đường lớn vẫn chưa lộ ra. Chúng tin chắc cả hội sẽ làm mồi cho chó trước khi rơi vào tay cảnh sát. Nhưng một điều kì diệu như trong truyện cổ tích đã bất ngờ hiện ra trước mắt. Ngay trước mặt họ là con đường và một chiếc xe Range Rover màu trắng vô chủ nằm chênh vênh bên lề. Mãnh, Ken cùng hai tên lính kéo cô gái chạy xộc lên nhồi người vào trong xe. Han dốc chút sức tàn cuối cùng ném Hà Vi vào trong ghế lái rồi nhảy phắt vào trước khi hàm răng con chó đi đầu ngoặp trúng kheo chân. Hà Vi vội bò sang ghế bên cạnh. Han thở dốc lần tìm chìa khóa nhưng không thấy đâu. Hắn rút con dao cạy hộp vô lăng lôi mớ dây điện xanh đỏ ra ngoài rồi cuống quýt móc nối vào nhau. Chiếc xe khủng vẫn ì ra như lô cốt. Đàn chó nhảy lên nắp ca-pô và nóc xe cào cấu sủa như phát dại. Bỗng từ trên sườn núi xuất hiện toán cảnh sát vũ trang xộc ra chỉ cách họ vài chục mét.

Thấy họ, Han cuống cuồng đến hoảng loạn. Toán ngồi ghế sau mặt tái mét nhắm mắt cầu khẩn. Bất thình lình tiếng máy rồ lên làm rung chiếc xe nặng gần năm tấn. Han bẻ vô lăng đạp ga rồi dẫm phanh. Tiếng máy rồ đinh tai lẫn tiếng ken két vang lên rát óc. Chiếc xe bất thình lình lồng lên làm một con chó bị bánh trước nghiến trúng lưng. Hai con trên nóc xe bị hất văng xuống đường rống lên thảm thiết. Chiếc xe đã quay được phần đầu hướng ra đường rồi ngoặt về phía Poshan. Toán cảnh sát đã lao ra đến mặt đường dơ súng bắn chỉ thiên. Vừa chạy qua một đoạn dốc, chiếc xe bất thần phanh két làm hai bánh sau vạt ngang đường đẩy chiếc xe quay ngang. Mãnh và Ken kinh hãi hét lên. Phía trước bất thần xuất hiện một chiếc Volkswagen màu đen hung dữ mang súng máy trên nóc hệt như xe bọc thép đang đâm tới. Nhanh như cắt, Han quanh vô lăng vặn thân xe quay ngược lại rồi đạp mạnh ga làm tất cả đổ nhào lên thành nghế. Siêu xe Range Rover 700 sức ngựa rồ máy như phản lực lao về phía Nam Tu. Han nhấn lút ga. Bỗng mắt hắn như sắp nổ tròng khi thấy phía trước một toán lính rằn ri cảnh sát mang súng đứng cạnh một khúc gỗ to đặt ngang đường. Bất tuân lệnh những họng súng đang chĩa vào kính xe, Han nghiến răng nhấn ga. Khúc gỗ lớn bị đẩy bay vạt ngang đường xoay tít gạt hai tên lính té xuống rãnh nước. Tên còn lại đâm sầm và vách núi rồi quay lại chĩa khẩu tiểu liên nã điên cuồng về phía sau chiếc Range Rover.

Trần Phách và thiếu tá Luo từ trong cánh rừng lao ra đúng lúc chiếc Volkswagen chạy tới. Chiếc xe dừng lại cho hai viên cảnh sát leo lên rồi đuổi theo chiếc Range Rover vừa biến mất. Lou hùng hổ lao lên xe, lưng dựa vào thành, chân phải đạp lên bàn, tay rút phắt chiếc máy bộ đàm bên hông. Ông ta nói như báng bổ chiếc máy trong tay. Dắt máy vào bao, ông quay lên quát vào tên lái xe làm chiếc đặc chủng lao như điên dại trên con đường đồi núi. Trần Phách ngước nhìn vị chỉ huy ngồi phịch xuống ghế. Viên thiếu tá lộ rõ vẻ mệt mỏi. Một tay quệt mồ hôi trên vầng trán bóng nhẫy, tay kia thọc xuống bàn lôi chiếc chai gốm lên dốc thẳng vào miệng đang khô cháy. Rượu tràn ra hai bên mép ông ta khi chiếc xe nảy liên hồi trên đoạn đường gồ ghề làm mùi cồn bốc lên nồng nặc. Trần Phách chợt để ý rằng, từ sáng đến giờ chưa thấy nụ cười nào xuất hiện trên môi người sỹ quan vui tính này.

Nhìn qua kính gương chiếu hậu trong xe, Han thấy tất cả ngồi hàng ghế sau dường như ngất lịm đi vì sợ hãi. Năm con người ngồi chồng chéo đè lên nhau trên hàng ghế duy nhất. Bên cạnh là Hà Vi, cô gái tay bám khư khư vào cánh cửa xe để chống lại nhưng cú lắc giật của chiếc xe đang chạy với tốc độ cao trên con đường ngoằn nghèo sỏi đá. Chốc chốc cô ta lại đưa cả hai tay bịt mắt và ré lên thảm thiết. Một tấm biển chỉ đường vụt qua, Han liếc thấy dòng chữ nam Tu 75km. Nếu chạy với tốc độ 120km/h như hiện nay ít nhất 37 phút nữa mới đến. Hệ thống giao thông dày đặc và chen chúc của thành phố 9 triệu dân sẽ là ma trận che chắn cho hắn khỏi sự đuổi bắt. Tuy nhiên chỉ cần đến cửa ngõ Nam Tu, hội sẽ xé lẻ ra và tản mát vào dòng người nườm nượp như mắc cửu và cảnh sát chỉ có mò kim đáy biển. Một phán đoán của Han ập đến làm hắn phải đề phòng cao độ. Một toán cảnh sát vũ trang sẽ đón lõng phía trước trong khi chiếc bọc thép vẫn truy kích ráo riết phía sau. Lúc đó tất cả phải tháo chạy vào khu rừng bên cạnh. Ngay lập tức Hà Vi hét lên cùng lúc Han nhìn vào gương chiếu hậu. Con quái vật màu đen thân dài đang lao phía sau với tốc độ kinh khủng. Mặc dù chiếc Range Rover đã bị nhấn cạn ga nhưng khoảng cách giữa nó và chiếc Volkwagen càng thu hẹp dần. Leo lên đỉnh một con dốc, tầm mắt Han lại trải ra phía trước và trong thoáng chốc hắn nhận ra điều lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Hai chiếc xe màu xanh sẫm hệt chiếc GAZ-69 của PLA đang nối đuôi nhau chạy ngược chiều. Trong gương chiếu hậu, chiếc Volkwagen chỉ cách họ chưa đầy trăm mét.

– Chúng ta bị bao vây thật rồi. Rẽ sang trái mau lên! – Mãnh gầm lên phía sau. Han bẻ tay lái đâm sầm vào con đường nhỏ um tùm cỏ cây bên trái và chỉ dừng lại khi húc trúng một gốc cây. Bốn cánh cửa đồng loạt bung ra.

– Tất cả chạy mau vào rừng. – Han kéo cô gái lao xuống. Cả nhóm xô nhau chạy thốc tháo vào đám cây cao lút đầu theo hướng vuông góc với trục chính.

– Chia ra hai nhóm. Chia ra hai nhóm để phân tán bọn chúng! – Han gắt lên. Han kéo tay Hà Vi xẻ theo hướng chếch phía bắc. Mãnh vỗi vã bám theo như sợ Han sẽ cướp mất người đẹp. Nhóm kia do Ken dẫn đầu cùng cô con gái và hai tên lính cũng thạy thục mạng theo hướng chữ V so với nhóm Han. Viên phi công đang phân vân không biết theo bên nào. Nếu theo Ken thì quay lại Poshan xa xôi hẻo lánh nào đó mà hắn không muốn. Nếu theo Han và Mãnh thì họ sẽ về Nam Tu gặp Lã đại nhân. Lão ta sẽ thẳng tay trừng trị kẻ đã không hoàn thành sứ mệnh mà còn để mất đống tài sản khổng lồ. Khi toán cảnh sát đuổi sát sau lưng, hắn mới quáng quàng đuổi theo Ken. Sẽ tính sau. Hắn nghĩ vậy.

Bên trong chiếc Volkswagen. Do quá nôn nóng vì kẻ bị truy nã chỉ cách vài trăm mét mà không sao với tới, Trần Phách bật dậy định leo lên hàng ghế trước cạnh lái xe để quan sát nhưng Lou vội vã kéo ông ta xuống.

– Ngồi trước nguy hiểm đấy! Không phải sốt sắng thế ông bạn. Chỉ mười phút nữa cuộc đuổi bắt sẽ ngã ngũ.

– Bọn này sẽ liều lĩnh chạy vào thành phố để dùng người đi đường làm lá chắn. Không để cho chúng thực hiện ý định đó. – Trần Phách uôm người nhìn lên trước giục giã.

– Ông quá lo xa, ông Phách ạ. Không thể có chuyện đó. Một đơn vị quân đội ở cửa ngõ Nam Tu đã phong tỏa con đường này trong khi chiếc Volkswagen đặc chủng của tôi sẽ nuốt chửng bọn chúng trong vài phút nữa.

– Nhưng rõ ràng hắn chạy nhanh không kém chúng ta. Sao ông không khai hỏa đi.

– Phách chỉ tay lên trần ám chỉ khẩu súng máy gắn trên nóc xe. Quẳng chai rượu đã cạn đáy xuống gầm bàn, Lou phá lên cười sằng sặc như một người lớn vừa nghe một câu hỏi ngây thơ của đứa trẻ.

– Khẩu súng giả đấy! Để dọa là chính thôi. Chẳng ai mang đại bác đi bắn chim sẻ đúng không nào.

Luo cười chưa dứt thì chiếc xe bỗng dưng khự lại làm ông ta dúi người về phía trước. Ông ta dõi mắt lên thì nhận ra hai chiếc xe quân cảnh đang dàn hàng ngang trước mặt. Nhận ra đơn vị quân đội đang đóng quân gần đó mà ông vừa yêu cầu chặn đường chiếc Range Rover thì nay lại chặn chính xe của ông. Cùng lúc viên lái xe quay lại cất giọng bối rối:

– Báo cáo thiếu tá! Chiếc Range Rover đã rẽ vào con đường tắt bên trái. Chính tôi vừa trông thấy.

Biết chắc con mồi đã lọt lưới, viên thiếu tá bừng bừng quát té tát tên lái xe:

– Đồ ăn hại! Xe ngon mà lái không ngon thì cũng vứt mẹ nó đi! Dừng hẳn lại còn chờ gì nữa! – Luo bật dậy rút khẩu Type-54 khỏi bao nhảy khỏi xe. Trần Phách cũng hậm hực nhảy phắt xuống.

Ngay tức khắc, ba người lính trẻ măng mang súng trường QBZ từ trên chiếc GAZ 69 nhảy xuống chống phắp báng súng xuống đất phất tay chào đúng kiểu nhà binh.

– Chúng tôi đã sẵn sàng!

– Hãy theo tôi. Chúng nó nhất định vừa lẩn vào đây. – Luo chỉ tay vào vết xe trên lớp cây bụi bị cán nát. Thân hình thấp béo nhưng nhanh nhẹn như một con báo gấm đói ăn đang vồ mồi. Ông thoăn thoắt luồn lách giữa những đám cây rậm tiến về chiếc xe đang bị vứt lại. Không thấy một ai nữa. Xung quanh họ là khu rừng rậm rạp cỏ cây lút người đi. Không biết phải đuổi theo hướng nào. Bất lực. Chán nản. Toán cảnh sát lầm lũi quay lại đường chính nơi những chiếc xe đang chờ họ. Cuộc đuổi bắt thất bạn hoàn toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.