Ổ Buôn Người

Chương 4



Khuôn mặt viên đại úy đặc nhiệm trở nên xám ngoét. Ông quay mặt lại khi tiếng giày viên bác sỹ dừng lại sau lưng:

– Cái thây ma kia là ai? Các ông đã làm gì với xác chết hả? – Cơn nóng nảy bẩm sinh của ông ta trào lên khi đưa cả hai tay ghì chặt đôi vai xuôi đang rúm ró của vị bác sỹ làm tập hồ sơ trong tay ông ta rơi xuống đất.

– Ấy… ông đại úy, tôi …tôi đã bảo là phải bình tĩnh. Chính cái xác đó là của ông đấy. Chính cơ quan ông đã gửi công văn sáng nay và xe cứu thương chúng tôi đã lập tức đến hiện trường chở về đây…

– Nhưng tôi hỏi là tại sao, tại sao nó rã ra và bạc như trát phấn ra thế…? – Hai tay vẫn ghì chặt vai ông ta như đang hỏi cung, cặp mắt vàng ệch hoa lên nhìn rát vào viên bác sỹ tội nghiệp. Cặp kính trên mũi ông trễ xuống như sắp rơi xuống đất. Lúc này Trần Phách gần như không muốn nghe thấy gì. Hình ảnh xác chết như gây ra một xung điện len lỏi trong não ông và lan xuống tận gan ruột. Mùi for-mol phả ra từ chiếc giường phía sau nồng nặc làm ông suýt nôn tháo ra phòng. Viên đại úy bỗng rùng mình, ông tự hỏi liệu đây có phải là bệnh viện Việt Đức hay không nữa, hay xác vị đại gia đã bị đưa nhầm sang cơ sở pháp y khác rồi. Nhưng sự hoài nghi của ông bị dập tắt khi viên bác sỹ cúi xuống nhặt lại tập hồ sơ. Mấy bản in và những xấp ảnh màu rơi vãi trên sàn nhà đều ghi rõ bệnh án tử thi Vũ Tất Tà và đã được đóng dấu bệnh viện Việt Đức đỏ chót. Viên bác sỹ lật đật cúi xuống gom tập hồ sơ vào tệp rồi đậy tấm ga lại trên mặt nạn nhân. Ông hất hàm nhìn viên đại úy đang đứng như trời trồng giữa phòng.

– Thưa ông Phách. Tôi hiểu ông đang nghĩ gì. Lẽ ra tôi phải trình bày trước khi ông vào đây. Thôi được, chúng ta vào văn phòng của tôi làm chén chè cho ấm rồi sẽ thảo luận sau. Không mất nhiều thời gian của ông lắm đâu.

– Xin lỗi bác sỹ. Tôi hiểu ông rất vất vả từ sáng nay. Thôi, có gì ta cứ trao đổi đây luôn cho nhanh. Tôi thực sự không hiểu rằng lí do gì các ông lại biến một khuôn mặt vốn tím tái sang một khuôn mặt như chết trôi cả tháng trời là sao? – Thay vì bước ra cửa theo hướng chỉ tay của vị bác sỹ, Trần Phách đột ngột quay lại hướng vào chiếc giường đựng thi thể.

Viên bác sỹ ập ngay đến trước mặt Trần Phách như sợ ông ta lại hành hung xác chết. Rất thận trọng, vị bác sỹ dùng bàn tay đi găng lật nhẹ tấm ga. Một cơ thể trần truồng bạc phếch lộ ra, tuy đã đoán trước và hết sức bình tĩnh nhưng viên đại úy vẫn không khỏi bàng hoàng khi nhìn tấm thân bệnh hoạn không mảnh vải che thân. Theo bản năng, ông đưa hai tay lên úp miệng bất chấp đã có chiếc khẩu trang dày đảm trách việc sát trùng không khí.

– Thưa ông đại úy. – Giọng viên bác sỹ mạnh mẽ như vừa lấy xong sự tự tin vốn có. – Tôi sẽ nói vắn tắt để ông hiểu căn nguyên vì sao trong vòng nửa ngày xác anh ta chuyển sang trạng thái trắng bạc như thế. Khi ông ta bị hất xuống đèo Hốc và chìm trong dòng nước sông Hồng, do lực nước ven bờ yếu nên ông ta không bị cuốn trôi. Nước lạnh đã làm ông ta tỉnh lại trong vài phút, sau đó ông ta có bò lên bờ được vài sải tay thì tim ngừng đập.

– Rồi ! Điều đó bên tổ khoa học hình sự chúng tôi cũng đã chứng minh được sáng nay đó thôi ! Ý tôi là cái da bạch tạng kia kìa. – Trần Phách rõ ràng không muốn nghe lại điều đã biết.

– Đấy, ông cứ nghe tiếp đây. Thế ông có biết dòng nước tại khúc sông đó mang loại vi khuẩn gì không? – Viên bác sỹ đẩy cặp kính lên cao rồi bất ngờ quay sang hỏi vặn Trần Phách. Vốn không quen bị hỏi, ông ta cau có:

– Cái gì cơ?

– Vi khuẩn Colimoral.

– Viên đại úy nhíu cặp lông mày lưỡi mác khó hiểu.

Ông chưa hề nghe đến từ Colimoral bao giờ, thậm chí kể cả khái niệm vi khuẩn là gì thì cũng là một điều khá mơ hồ với ông.

– Ông Phách ạ! Ông không nghe đến colimoral bao giờ cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả tôi đã 30 năm nghiên cứu ngành y cũng mới được biết đến chưa lâu. Đó là loại vi khuẩn làm thối rữa xác chết động vật. Xin ông đừng vội buồn cười vì loại vi khuẩn đó thậm chí có mặt khắp nơi và có trước cả loài người. Nhưng cái tên Colimoral lại hoàn toàn khác, chúng chỉ khoái ăn những lớp tế bào sắc tố ngoài da và khi chúng chết đi để lại xác chính nó màu trắng bạc. Trên xác chết, hàng ngàn tỉ vi khuẩn này sinh ra trong vài giờ đồng hồ và chúng cũng chết đi một lượng tương đương và để lại những lớp hữu cơ màu trắng hôi thối đóng dày trên da nạn nhân. Viên đại úy từ từ lùi xa xác chết rồi giật mình nhìn lên bàn tay của mình. Ông chưa đi găng tay và đã động vào tấm ga cách đó vài phút. Vị bác sỹ bỗng cười ha hả khi nhìn thấy người lính đặc nhiệm đã từng vào sinh ra tử đã biết sợ. Hóa ra những con vi khuẩn chỉ nhìn đước dưới kính hiển vi điện tử lại có sức đe dọa hơn cả bom đạn và lưỡi lê.

– Ông yên tâm! – Vị bác sĩ tươi cười nhìn Phách trên gọng kính rồi vỗ nhẹ lên bờ vai rắn chắc của ông. – Ông không phải lo! Loại vi khuẩn này chỉ tấn công các xác chết thôi. Một cơ thể sống như ông chúng chỉ có 1 phần 10 triệu cơ may mà thôi. Giá như chúng may mắn xâm nhập vào cơ thể ông qua vết thương nào đó, chúng lập tức bị các sư đoàn bạch cầu trong máu ông tấn công phủ đầu ngay từ giây phút đầu tiên. Mặc dù vi khuẩn Colimoral cũng là loài thiện chiến và sức phân chia tế bào đáng sợ nhưng chúng sẽ bị tiêu diệt trong vòng vài ngày trừ khi… Trần Phách ngửng lên nhìn thẳng vào mắt viên bác sỹ đang dừng lại lấy hơi và sửa lại cặp kính. Hiểu ý viên cảnh sát đang nôn nóng, ông ta tiếp:

– Đúng, trừ khi cơ thể vật chủ đó đang mắc hội chứng suy giảm miễn dịch mà ta được biết đến với cái tên HIV đấy.

Trần Phách sững lại và quay hẳn tấm thân vạm vỡ sang nhìn vị bác sỹ nhỏ con.

– Sao cơ? HIV? Ý ông muốn tới bệnh Sida?

– Chính xác!

Trần Phách rùng mình lôi tuột cổ áo lên quá bả bai và thất kinh nhìn xuống cánh tay bắp cày của mình.

May sao, mọi thứ vẫn ổn. Những thớ cơ cuộn lên dưới lớp da rám nắng của ông vẫn vô sự. Viên bác sỹ giấu một nụ cười thầm rồi ôn tồn trấn an viên đại úy.

– Tôi phải khẳng định với ông một điều để ông bình tâm. Giả dụ như ông có ngâm mình trong một chiếc bồn tắm chứa đầy vi khuẩn colimoral thì sau một trăm năm nữa nước da của ông cũng không hề suy chuyển với điều kiện ông vẫn còn sống. Trần Phách khẽ thở dài, ông không muốn thời gian làm việc ít ỏi chiều nay lại chuyển thành buổi phụ đạo y học đau đầu vô bổ, nhưng thú thức vi khuẩn colimoral lại quá ám ảnh ông. Lưỡng lự giây lát rồi ông quyết định khơi lại cảm hứng nghề nghiệp viên bác sỹ bằng một câu hỏi đang làm ông lo lắng:

– Vậy nếu như gặp một cơ thể kém sức đề kháng, lớp da sẽ bạch ra trong bao lâu và có dẫn đến tử vong hay không?

– Hay! Câu hỏi này hay lắm! Câu hỏi quá xuất sắc với một người ngoại đạo. – Vị bác sỹ hào hứng kéo Phách lại gần xác chết rồi chỉ tay lên lớp da đã sủi sần sùi như lớp vảy cá bạc.

– Ông đại úy thấy chưa! Chỉ trong 13 giờ đồng hồ mà ông ta đã khoác một lớp vảy cá thế kia, chưa nói chúng tôi đã nhúng qua dung dịch khử trùng khử mùi cách đây mấy tiếng. Quay lại câu hỏi của ông, nếu cơ thể yếu đề kháng làm sao chống đỡ được lũ vi khuẩn chết người này. Tuy nhiên bạch cầu vẫn đóng vai trò then chốt và cơ thể vật chủ vẫn liên tục sản sinh các tế bào sắc tố đã bị vi khuẩn colimoral phá hủy. Nhưng cuộc chiến không cân sức đó sẽ ngã ngũ một sớm một chiều mà thôi. Chúng tôi chưa chứng kiến cái chết nào nhưng dự tính không quá 1 tuần. Liếc thấy sự căng thẳng gia tăng trên khuôn mặt vốn chai lì của viên đại úy. Người bác sỹ quyết lái sang vấn đề khác.

– Loại vi khuẩn này lần đầu được biết là vào tháng 2 năm ngoái khi một nhóm bác sỹ quân y người Nga đang tham gia cứu trợ nhân đạo đã tình cờ phát hiện ra vi khuẩn này tại nước cộng hòa Trung Phi. Họ sửng sốt khi nhận ra một nhóm người bản địa bạch tạng đi lấy nước ở một con sông ô nhiễm.

Trần Phách lập tức cắt ngang:

– Chả nhẽ sông Hồng cũng có vi khuẩn này hay sao?

– Đúng thế…! – Viên bác sỹ tái xanh như bị bắt quả tang khi đang bưng bít một thông tin chết người nào đó. – Sau khi phát hiện da thi thể biến đổi, nhóm bác sỹ chúng tôi đã báo lên bộ y tế cử ngay người xuống khúc sông đó lấy mấu xét nghiệm. May thay đây là loại vi khuẩn không lây lan trong môi trường nước, hơn nữa nguồn vi khuẩn không phải từ sông mà từ một con ngạch chảy ra từ một khu bãi rác gần nam Lạng Sơn. Chúng tôi sẽ báo cáo cụ thể và đưa ra phương án dập tắt ổ bệnh ngay lập tức. Vấn đề ở chỗ, bằng cách nào, tại sao nguồn bệnh từ một quốc gia nhỏ châu Phi lại lan nhanh đến Việt Nam.

– Tất cả chỉ do vấn nạn ô nhiễm môi trường, sự vô tránh nhiệm hay một tai họa bất khả kháng? – Trần Phách nhìn vị bác sỹ hỏi dứt khoát nhưng ông bỗng ông nhận ra đây không thuộc thẩm quyền của họ lúc này. Ông chợt thảng thốt khi đang ở trong căn phòng hậu phẫu đã nửa giờ mà nhiệm vụ của ông đặt ra trước khi đến đây vẫn chưa bắt đầu. Chợt có chiếc điện thoại reo vang từ vỏ bao thắt lưng, ông rút chiếc Siemens màu đen và liếc thấy số điện thoại di động cấp dưới:

– Alô nói đi!

– Tôi đang ở kho bãi viện khoa học hình sự và đã xác minh được một số mẫu vân tay lạ trên xe! Mời sếp đến gấp số 45 Giảng Võ được không ạ?

Ông liếc bộ thi thể gớm giếc rồi nhìn sang viên bác sỹ đang cắp tay đứng chờ rồi nhẩm tính.

– Chờ tôi 45 phút. Về cơ quan. – Nói xong ông dập máy. Ta bắt đầu đi bác sỹ! – Ông hạ giọng.

– Bắt đầu gì cơ?

– Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của các ông đấy!

– Vâng, vết thương sau đầu do một vật cứng tác động gây rạn hộp sọ làm tổn thương nặng não phải. Sau cú đập này nạn nhân bất tỉnh, nếu không được cứu chữa, thậm chí có cứu cũng khó sống quá 24 giờ. Các vết thương khác không lớn. Nội tạng không có dấu hiệu bị đầu độc hay chấn thương nào. Chúng tôi đang xét nghiệm xem có ma túy, cồn hay chất độc nào khác không nhưng do máu đã đông cứng nên chúng tôi phải mất thời gian hơn đôi chút. Tôi sẽ cung cấp cho ông sau một tiếng nữa. – Vị bác sỹ chỉnh lại cặp kính nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử đeo tay.

– Trước khi chết liệu ông ta có quan hệ tình dục không?

– Chúng tôi không biết.

– Cái gì? chẳng phải việc của các ông là xét nghiệm và phân tích đó sao?

– Vâng, thưa ông đại úy, nhưng… cái ấy của anh ta không còn bao nhiêu nữa ạ!

Cặp mắt xám viên đại úy trố lên đẩy hàng lông mày lên giữa trán:

– Không còn cái gì? Ý ông là …?

Vị bác sỹ chẳng nói chẳng rằng từ từ tiến về chân giường rồi lật tấm ga từ dưới chân rồi dừng lại ngang hông. Trần Phách lặng đi chốc lát rồi đưa tay kéo chiếc khẩu trang lên quá mũi.

– Thông thường chúng tôi sẽ lấy mẫu phẩm còn sót lại ở đó để xét nghiệm có sự hiện diện của phái nữ hay không thậm chí còn biết đó là ai. Tiếc thay, khi chúng tôi ra đến hiện trường, vỉ khuẩn colimoral chỉ dành cho chúng tôi đoạn gốc của cái đó trong trạng thái gần như phân hủy hoàn toàn.

Trần Phách hụt hẫng đứng như phật sống hồi lâu. Sau cơn ớn lạnh ông trở về thực tại và hiểu rằng manh mối vụ án đã bị xóa đi hoàn toàn.

– Thế còn vết thương đầu? Phải xác định đó là cái gì đập vào chứ, dao búa hay đất đá?

Viên bác sỹ thở dài báo hiệu tình hình còn u ám hơn.

– Thưa ông… đến cái đó và cả ngón tay ngón chân còn bị ăn trụi, vết thương lõm trên đầu lại là chỗ bị vi khuẩn tấn công sớm nhất. Chúng tôi vất vả lắm mới xác định được vị trí chính xác và kích thước, nhưng là cái gì đập vào có lẽ nên đi hỏi colimoral thay vì hỏi tôi. Vừa nói ông ta uể oải kéo mảnh ga trên đầu nạn nhân để lộ một hốc sâu tróc lở bầy nhầy.

– Thôi thôi! – Trần Phách xua tay ra hiệu đậy lại. Ông đưa hai bàn tay như gọng kìm ốp lên vai vị bác sỹ lay lay như muốn ghim thân hình nhỏ bé ông ta xuống lòng đất:

– Bác sỹ nghe đây! Ngoài tập hồ sơ xét nghiệm ông phải cung cấp cho chúng tôi đêm nay, bằng mọi giá phải xác minh rõ cái gì đập vào đầu ông ta. – Nói xong viên đại úy giận dữ tiến ra cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.