Ô Danh

Chương 6: 6: Cấm Thanh



Cấm thanh
Mẹ ơi, đáng sợ thật.
Đoan Minh Sung thả rèm xuống, không cho gia tướng bên ngoài thấy cảnh tượng Tuế Yến vùi mình trong lòng nữ nhân đầy mất mặt này.
Khuôn mặt già của Tuế Yến đỏ bừng, hắn giãy giụa rời khỏi người Nguyệt Kiến nhưng không biết Nguyệt Kiến điên cái gì, cứ nắm chặt tay hắn không thả.
Tuế Yến nói khẽ: “Ngươi còn muốn ôm tới chừng nào hả?”
Nguyệt Kiến như chẳng nhìn thấy người xung quanh, y thì thầm: “Ban nãy ngươi nói…”
Đoan Minh Sùng lạnh mặt đi lên phía trước kéo Tuế Yến ra khỏi người Nguyệt Kiến, y đè thấp giọng hỏi: “Ngươi không biết hai chữ “mất mặt” viết thế nào à?”
Vị thái tử điện hạ này ngày ngày thường đều là bộ dáng ôn hòa như trời quang trăng sáng, vừa sầm mặt một cái, Tuế Yến thế mà bị chấn động.
Bấy giờ Giang Ân Hòa mới bừng tỉnh, vội hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
Ngay lúc Tuế Yến định hành lễ, Đoan Minh Sùng đã nắm cổ tay hắn.

Y không nói một lời đã quay người đi ngay, để lại đó Giang Ân Hòa còn đang khiếp sợ và Nguyệt Kiến với vẻ mặt hốt hoảng.
Thái tử điện hạ dẫn theo người hầu ào ào đi vào Vãn Phong lâu, đám quan lại tới tìm hoa vấn liễu bị dọa suýt chết.

Không bao lâu sau, sảnh lớn đầy người chen chúc đã trống không còn một mống người.
Tuế Yến bị Đoan Minh Sùng lôi đi, không biết sao bỗng dưng có hơi chột dạ.
Sau khi xuống lầu, Tuế Yến nhìn thấy điểm tâm trên bàn mình thì vội kêu: “Điện hạ, điện hạ!”
Đoan Minh Sùng không buồn ngoái đầu nhìn đã nói: “Cô không muốn đứng đây nghe ngài phân trần.

Ngài không cần nhiều lời, về đến cung, cô sẽ nói chuyện bây giờ với phụ hoàng để người quản giáo ngài cho tốt.
Tuế Yến: “…”
Tuế Yến cảm thấy hôm nay không ăn Tết ông Táo nổi nữa rồi.

Đoan Minh Sùng mà báo cho hoàng thượng thì hắn nhảy sang ăn thanh minh luôn là vừa đẹp.

“Điện hạ điện hạ!” Tuế Yến vội nói: “Ta đến đây chỉ để ăn bánh bao, bánh bao đó! Ơ, mấy xửng trên bàn của ta không đó!”
Đoan Minh Sùng dừng chân, nói: “Bịa tiếp đi.”
Tuế Yến: “…”
Tuế Yến yếu ớt nói: “Lời ta nói là thật, không tin ngài có thể…”
Hắn đang định nói “có thể hỏi tên châm trà của Vãn Phong lâu” thì Giang Ân Hòa đã ló đầu khỏi rèm châu trên lầu hai, lớn tiếng nói: “Ngươi lại nói bậy gì đó Tuế Yến, hồi nãy không phải ngươi nói với ta tới đây vì Nguyệt Kiến à?”
Tuế Yến: “…” Ông đây xử chết ngươi!

Tuế Yến xanh mặt, gắn sức biện bạch cho bản thân mình: “Điện hạ thánh minh chắc chắn sẽ không tin lời tiểu nhân oan uổng ta, gã họ Giang đó bất hòa với ta là chuyện khắp kinh thành đều biết.

Hắn chẳng được tích sự gì chỉ giỏi nói ngang ngược bịa đặt.

Hôm nay hắn hủy đi thanh danh của ta, ngày khác ta nhất định…”
Đoan Minh Sùng ngắt lời hắn: “Ngài tới ăn bánh bao, có thể ăn đến mức ngồi vào lòng người khác cũng là một loài tài năng đó.”
Tuế Yến: “…”
Chứng cứ rành rành thế này Tuế Yến cãi gì được.
Đoan Minh Sùng nói: “Đi về.”
Tuế Yến la oai oái: “Bánh bao, bánh bao hình con thỏ.”
Đoan Minh Sùng: “…”
Y xoa mi tâm, kêu gia tướng bỏ đồ ăn vào hộp cho Tuế Yến hắn mới ngoan ngoãn theo y đi về.
Suốt dọc đường, Tuế Yến nín khe như ve sầu mùa đông, hệt con chim cút đi theo Đoan Minh Sùng về phủ tướng quân.
Lệ Chiêu sốt ruột đợi trước cửa, vừa nhìn thấy Tuế Yến bị gia tướng vây quanh hộ tống về thì vội bước lên hành lễ: “Điện hạ, thiếu gia.”
Tếu Yến đi theo sau Đoan Minh Sùng, hắn nói bằng khẩu hình miệng với Lệ Chiêu: Sao ngươi không ngăn y lại?
Lệ Chiêu làm bộ không thấy, cung cung kính kính đón thái tử đi vào.
Mạnh ngự y còn hầu ở phủ, nhìn thấy Tuế Yến như chim chút đi về, muốn cười lắm mà không dám, chỉ vội hành lễ: “Tham kiến hầu gia, hạ quan đợi ở đây lâu rồi.”
Tếu Yến ngậm cười, nghĩ thầm lần tới cửa ông cũng đừng hòng bước vô.
Trong phòng đốt nhiều chậu than, Hải Đường giúp Tuế Yến cởi tấm áo choàng ra.

Tuế Yến phân phó: “Hâm nóng mấy cái bánh bao thỏ này cho ta, lát nữa…”
Đoan Minh Sùng cắt ngang: “Thăm mạch trước.”
Tuế Yến tức mà không dám nói chỉ đành rúc đầu ngồi xuống trước mặt Mạnh ngự y, đưa cổ tay mảnh dẻ ra.
Tới lúc này, Tuế Yến mới bừng tỉnh, cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Vị thái tử này đâu có giống người vừa gặp đã quen, mắc gì quản lắm thế? Y còn nhỏ hơn mình một tuổi, mắc gì mình phải sợ y?
Đời trước, từ sau khi Đoan Chấp Túc bị định tội, hắn có được danh vị vương gia nhưng cũng bị giam lỏng ba năm, sau đó là tìm mọi cách ra khỏi phủ, cấu kết với Nguyệt Kiến làm xằng làm bậy ở kinh thành.

Khi đó, hắn ở trong triều nắm quyền hành chẳng ai dám quản, đến cả hoàng thượng hắn cũng chẳng thấm gì, rặt tư thế lợn chết sợ chi nước sôi.
Tính ra thì đời trước hắn đã là người tuổi ngoài hai mươi vậy mà lại sợ một đứa nhỏ.

Tuế Yến cảm thấy sống an nhàn một đọan thời gian này nên càng sống càng đi lùi.
“Không phải chỉ là thái tử thôi à?” Tuế Yến nghĩ, “Hoàng đế mình còn không sợ, xá gì một thái tử con con?”
Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu cười với Đoan Minh Sùng, định mở miệng nói mấy lời đáng thẹn: “Thái tử ngày lo trăm công nghìn việc…”
Đoan Minh Sùng nói: “Im lặng.”
Tuế Yến: “…”
Tuế Yến có hơi sụp đổ: “Mẹ ơi, đáng sợ thật.”
Tuế Yến không hiểu, tại sao một đứa nhỏ như y trầm mặt lại có khí thế đến vậy.

Cẩn thận nghĩ lại, đời trước lúc hắn mười bốn tuổi còn đang bận ăn thua với Giang Ân Hòa, ngạo mạn ngang bướng, thấy ai không vừa mắt là tỏ thái độ ngay mới thoải mái được.
Lúc này so với Đoan Minh Sùng, Tuế Yến cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Giả mà thử đổi ai da mặt mỏng chút thì đã xấu hổ tới đỏ mặt tía tai rồi.
Lát sau, Mạnh ngự y thu tay về, nói: “Mấy ngày này tiểu hầu gia còn dùng thuốc chứ?”
Tuế Yến đáp: “Vẫn đang dùng.”
Đoan Minh Sùng liếc nhìn hắn, Tuế Yến vội nói: “Là dùng dược thiện, một ngày ba bữa không gián đoạn.

Sao, không có hiệu quả à?”
Mạnh ngự y nói: “Đúng là dược thiện có chút tác dụng nhưng không nhanh bằng hiệu quả của thuốc sắc.

Tiểu hầu gia bị khí lạnh vào người, vốn là khí hư, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không nên ra ngoài hít gió chịu lạnh.”
Tuế Yến đáp: “Ta biết rồi.”
Mạnh ngự y lại viết đơn thuốc mới giao cho Lệ Chiêu, dặn dò một lượt mới đứng dậy hành lễ cáo từ.
Đoan Minh Sùng nãy giờ vẫn không nói gì đột ngột cất tiếng: “Mạnh ngự y, chuyện hôm nay…”
Có thể ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy đều là người thông minh.

Đoan Minh Sùng chỉ mở lời, Mạnh ngự y đã cười nói: “Hôm nay hạ quan chỉ tới thăm mạch bình an cho tiểu hầu gia, chuyện khác thì không biết gì cả.”
Đoan Minh Sùng hơi gật đầu, bấy giờ Mạnh ngự y mới được Lệ Chiêu tiễn ra về.
Lúc cửa mở ra, gió lạnh lùa vào làm Tuế Yến run run, hắn dứt khoát nhoài tới cạnh chậu lửa sưởi ấm.
Đoan Minh Sùng thấy bộ dáng co rục của hắn, dường như tức đến bật cười: “Ngài cũng biết lạnh à?”

Tuế Yến ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Dĩ nhiên.”
Đoan Minh Sùng nói: “Đã biết lạnh vậy sao cách đây mấy ngày ngài còn nhảy vào ụ tuyết?”
Tuế Yến: “…!ặc.”
Xem ra trước khi ngất đi nghe thấy tiếng Đoan Minh Sùng không phải là ảo giác.

Tuế Yến giải thích: “Ta… Ta vô ý thôi.”
Đoan Minh Sùng cười một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo.

Coi bộ không tin tiếng quỷ hắn nói rồi.
Tuế Yến không rõ Đoan Minh Sùng cớ gì tức giận với mình, thử thăm dò: “Điện hạ, sao hôm nay ngài lại tới đây?”
Đoan Minh sùng hít nhẹ một hơi, nói: “Phụ hoàng lệnh cô đến thăm bệnh ngài.”
Tuế Yến cười đáp: “Phiền điện hạ nhọc lóng rồi.”
Đoan Minh Sùng nhìn bộ dạng không tim không phổi của hắn, bất chợt thở dài, nói: “Tiểu hầu gia, năm sau là ngài phải vào triều nghe chính sự rồi, cứ lười biếng thoải như vậy mãi thì làm sao có chỗ đứng trong triều được?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tuế mất đi.
Đoan Minh Sùng lại nói: “Tuế gia ba đời đều là võ thần, quân công đều là góp nhặt từng chút mới có.

Lão hầu gia cả đời binh mã khốn cùng mới có được tước vị, ngài đừng…”
Đừng làm gì?
Đừng làm bại hoại hanh danh Tuế An hầu phủ?
Hay là đừng không màng thế sự mà hủy hoại mình trong xa hoa trụy lạc?
Đoan Minh Sùng còn chưa nói hết, Tuế Yến đã biết cả rồi.

Hắn cười nhẹ tênh, nhủ thầm: “Nếu không như thế, lẽ nào lại như đời trước bước bước cẩn trọng, lo trước nghĩ sau, sống một đời vất vả ư? Cho dù trung với ai đến cuối cũng khó tránh cảnh lẻ loi chết đi.

Nếu đã vậy, cần gì làm ra nhiều chuyện tự mình tìm lo chứ?”
Nghĩ thế, chút ít ỏi niềm vui hôm nay chẳng dễ gì mới trỗi dậy bỗng chốc tan như khói mây.

Tuế Yến rũ mắt nhìn than cháy đỏ rực trong chậu: “Ta đã biết.”
Đoan Mình Sùng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, y nghĩ ngợi rồi lại khuyên: “Từ nhỏ ngài đã lớn lên với tam hoàng huynh trong cung, mấy vị thái phó trước mặt sau lưng đều tán thưởng sự thông tuệ của ngài, phụ hoàng đã mấy lần có ý định để ngài vào triều nghe chính sự, nếu ngài có chút tiến thủ, không lo không đứng vững gót chân ở trong triều.”
Tuế Yến mấp máy môi, bỗng dưng hỏi: “Thái tử điện hạ đang lo ta không sống nổi tới lúc tập tước* à?”
*Tập tước: Kế thừa tước vị
Sắc mặt Đoan Minh Sùng thay đổi.
Tuế Yến nói: “Ta hiểu thái tử có lòng.

Tuế An hầu phủ làm sao có chỗ đứng trong triều lòng ta đã sớm có phán đoán.

Nhọc công ngài nói với ta nhiều đến vậy.”
Ai ai cũng tán thưởng hoàng thái tử ôn, lương, cung, kiệm, nhượng*, đối xử với người khác khiêm nhường, cung kính lại lễ độ.

Lúc trước Tuế Yến không để ý, mãi đến lúc này hắn mới hoảng hốt nhận ra hóa ra những lời khen đó không phải lời nói vô căn cứ.
*Ôn, lương, cung, kiệm, nhượng: Năm đức tính tốt đẹp, là chuẩn mực đối nhân xử thế do Nho gia đề xướng: ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn.
Tuế Yến cười cười.

Đối với người chỉ mới gặp được mấy lần đã tận tình khuyên nhủ như vậy, xem ra thái tử đúng là người thích lo chuyện bao đồng nhưng cũng là kẻ quân tử.
Nếu người bên cạnh mà khuyên hắn như thế, hắn nhất định sẽ bày trò chọc vui lơ lơ nói bừa cho qua chuyện nhưng người này lại cứ là Đoan Minh Sùng.
Người lòng dạ gian trá, toan mưu tính kế vĩnh viễn sợ nhất là kẻ tâm tư trong trẻo.

Đoan Minh Sùng nhìn vẻ mặt uể oải của hắn, có lẽ nhìn ra hắn không kiên nhẫn nên không nhiều lời nữa, quay người rời đi.

Lần này Tuế Yến không tiễn người.
Tuế Yến ngồi trên đất, đôi mắt nhìn chằm chằm chậu than cháy hừng hực trước mặt.

Không biết nghĩ cái gì, hắn bỗng dưng sáp lại gần chậu lửa.
Ngay lúc vẻ mặt hắn hốt hoảng khi sắp chạm vào chậu than, Hải Đường kêu quàng quạc chạy đến.
“Thiếu gia!”
Tếu Yến run lên, bỗng dưng bừng tỉnh.

Hải Đường nói: “Thiếu gia, tam điện hạ đến.”
Tuế Yến mờ mịt nhìn nó, lát sau mới nói: “Ồ, được, mời vào.”
Không bao lâu sau, Đoan Chấp Túc đẩy cửa đi vào.

Y nhìn Tuế Yến thất thần ngồi dưới đất thì cau mày, bước tới kéo hắn dậy, trách cứ: “Dưới đất không lạnh hả?”
Tuế Yến thuận thế bị kéo dậy, hắn gượng cười hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”
Đoan Chấp Túc phất tay, nói: “Mấy ngày nay ta bận quá, không biết ngươi lại bệnh nữa.

Ngự y tới chưa, nói thế nào rồi?”
Đoan Chấp Túc vươn tay dán lên trán hắn: “Hình như hơi nóng, nằm xuống đi.”
Tuế Yến cười nói: “Do ban nãy ta ngồi gần chậu lửa quá thôi, không phải phát sốt.

Sao ngươi tới đây rồi?”
Ngoài cửa vang lên âm thanh chuyển đồ đạc, Đoan Chấp Túc nói: “Hôm nay quýt Phúc cung cấp trong cung từ Dung thành đưa tới, ta sai người chuyển tới mấy rương, cho ngươi nếm thử vị tươi mới.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.